Không Sống Ác, Không Tồn Tại

Chương 1

Một ngày mới lại bắt đầu, cậu vẫn đi học với chị cậu_Suzy.

Đến trường.

Các anh thấy liền chạy tới chị mà không để ý tới cậu. Cậu chua xót mà bước đi, từng bước chân nặng nề vô cùng.

"Tại sao lại yêu chị ấy? Không sao đâu! Mình sẽ cố dành lại."- Cậu nghĩ.

Suzy vốn rất yêu thương em mình nhưng cô cũng yêu các anh và biết cậu cũng vậy.

Và cuộc chiến vẫn diễn ra, ngày nào cậu cũng lấy cớ cố gắng làm hại chị, đến mức ai cũng cho là cậu rất ngu ngốc.

Nhưng, cậu lại bị các anh ghét nhiều hơn.

Một ngày kia, Suzy hẹn cậu đến một vách núi sau trường.

- Chị xin lỗi. - Suzy.

- Tại sao? - Cậu khó hiểu.

- Chị biết em rất yêu các anh, nhưng chị cũng rất yêu các anh ấy, và các anh ấy cũng rất yêu chị. - Suzy.

Cậu sửng sốt trừng to mắt.

Xung quanh bỗng yên lặng.

- Em đừng làm kẻ phản diện nữa, chị không muốn em phải đau đớn. - Suzy nắm lấy tay cậu.

- Sao chị lại nghĩ vậy? - Cậu hơi nghiêng đầu.

- Thấy em như vậy, chị không yên lòng. - Suzy.

- Chị sẽ nhường các anh cho em. - Suzy kiên quyết nói.

- Chắc chắn là chị gạt tôi, không thể nào có chuyện đó được. - Cậu cau mày, vùng mạnh tay.

- Đừng nói dối tôi, chị nói yêu các anh ấy nhưng sao lại rời bỏ các anh ấy? - Giọng cậu hơi nâng lên.

- Đừng nghĩ tôi là một đứa ngu! Chị không có khả năng đó đâu. - Cậu để tay lên vai cô, bàn tay khẽ siết chặt.

Lúc đó, các anh từ đâu đi ra tát mạnh vào mặt cậu. Cả ba mẹ cậu cũng đến.

- Sao mày dám làm cô ấy khóc? Mày thật độc ác! - Yoongi gằn giọng.

Cậu nhìn ba mẹ mình, họ không quan tâm mà vẫn hỏi thăm Suzy rất thật lòng. Người ngoài nhìn vào còn tưởng cậu là con nuôi. À, cũng có lẽ cậu là con nuôi thật.

Cái tát rất mạnh, mạnh đến nỗi dấu tay in thẳng năm ngón trên gương mặt trắng nõn của cậu. Cậu đau, rất đau.

Không phải đau ở má mà là đau ở tim. Trái tim cậu thắt lại, hơi thở khó khăn vô cùng.

Trước mặt cậu, các anh đang ôn nhu lo lắng cho Suzy.

Ánh mắt ấy, giọng nói ấy, nó ôn nhu đến lạ thường. Tiếc thật, nó không phải dành cho cậu.

Vốn cậu luôn tự tin mình sẽ dành được các anh, nhưng... khi nhìn thấy cảnh đó, sự tự tin ấy, nó lại biến mất đi.

Cậu biết, ánh mắt đó, giọng nói đó không phải dành cho cậu.

Bởi vì đơn giản là trái tim đó không hề dành cho cậu. Chẳng có gì dành cho cậu cả. Cậu chẳng có gì cả!

Suzy ngạc nhiên, sao lại tát em ấy chứ? Em ấy có làm gì cô đâu. Suzy ngước lên nhìn cậu, lại cảm giác như tim mình thắt lại.

Cậu đang nhìn xuống biển sâu, khuôn mặt ấy đã mất hết sự tự tin vốn có. Và, cậu đang cười...

Một nụ cười buồn, đau đớn và hiu quạnh, làm ai nhìn vào cũng đau lòng.

Các anh thấy cô không nói gì thì ngước lên. Suzy đang nhìn cậu, các anh cũng nhìn theo.

Khi nhìn cậu, các anh cảm thấy tim mình trật một nhịp. Nhưng không dám tin vì biết mình vẫn yêu Suzy.

Các anh không ngờ, cậu lại đẹp như thế. Mà hình như, cậu luôn luôn đẹp như vậy, nhìn nụ cười kia, các anh lại thấy chạnh lòng.

Cậu rất đẹp. Đẹp như một thiên thần.

Nhưng tiếc thay, là thiên thần sa ngã.

Làn da hồng hào còn mờ năm ngón tay, gương mặt trái xoan, đôi môi hồng nhạt, đôi mắt nâu đẹp đến nao lòng.

Họ có thể thấy rõ, sâu trong đó là sự đau buồn đến nỗi họ không thể tưởng tượng ra nỗi.

Xung quanh cứ như vậy mà im lặng.

Và rồi, giọng cậu cất lên.

- Tôi biết, các anh không yêu tôi. Nhưng hãy cho tôi gửi tặng cho các anh một bài hát cuối cùng. - Cậu

Cậu cất tiếng hát.

Tiếng hát ấy làm cho họ cảm thấy như tim mình ngừng đập.

Nó khiến mọi người cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân bài hát, một cách toàn vẹn.

Một nỗi buồn tha thiết. Một nỗi buồn không thể tưởng tượng được. Bởi, đâu phải ai cũng trải qua nỗi buồn đó.

Bài hát kết thúc, gió thổi mạnh hơn, nó tạt mạnh qua mặt họ.

Cậu quay lại, nước mắt bắt đầu rơi trên khuôn mặt tái nhợt, bàn tay hai bên hông cậu nắm chặt lại, đau đớn nói.

- Sao ba mẹ lại không đánh lại họ? Con là con của ba mẹ mà! - Cậu.

Ba mẹ cậu hoang mang, cả các anh và Suzy cũng vậy.

- Họ đánh con đấy, sao lại không đánh lại họ? Ba mẹ sinh ta con mà, đâu phải sinh ra mình chị Suzy! ĐỪNG NHÌN CON BẰNG ÁNH MẮT ĐÓ! SAO LẠI KHÔNG THƯƠNG CON BẰNG CHỊ ẤY ?- Cậu hét lớn.

Không khí trùng xuống, khiến cho ai cũng khó thở.

Cậu bình tĩnh lại, xoa dịu cơn kích động, hơi ngẩng đầu nhìn Suzy, nước mắt vẫn rơi.

Suzy, cô nói đúng! Tôi là phản diện. Kẻ đau đớn nhất vẫn là tôi. KẺ ĐAU ĐỚN NHẤT VẪN LÀ TÔI! - Cậu

Câu cuối cùng... cậu hét rất to. Như muốn nói hết cảm xúc của mình ra vậy. Nỗi đau như vậy, không thể giải toả ra, thì cậu sẽ như thế nào chứ.

Họ nhìn cậu thương cảm, biểu cảm phức tạp.

Tôi biết không ai yêu thương tôi, vì vậy đừng trao cho tôi hi vọng. Ba mẹ, chị không thương tôi, các anh không yêu tôi. Nên...tôi cũng sẽ không trao trái tim cho các người, các người không yêu tôi, tôi sẽ không hận. Nhưng... tôi cảm ơn các người. - Cậu.

Cậu nhảy xuống biển, ba mẹ cậu và Suzy khóc đến nỗi khuỵ chân xuống. Các anh kêu người tìm cậu.

Cậu không hận họ? Cậu cảm ơn họ?

Tại sao lại như thế? Họ đã gây bao nhiêu khổ đau cho cậu mà?

Khi cậu nhảy xuống...

Ánh mắt cậu vẫn hồn nhiên như ngày nào, nhưng, sâu trong đôi mắt ấy lại ẩn chứa một sự mất mát.

Cậu vẫn rất xinh đẹp. Cảnh tượng ấy , họ lại cảm nhận được thiên thần đang bay. Và rồi, thiên thần biến mất.

Con tim họ như ngừng đập. Không nhịn được tự hỏi, tại sao lại đau như thế?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Những con người sinh ra, đều là thiên thần mà Chúa để lại. Họ xấu, hay đẹp thì họ vẫn là thiên thần.

Nhưng nếu bạn vô tình phá hoại họ, thế giới đã mất đi một thiên thần.

Những gì chờ đón bạn, bạn có cảm nhận được không?

--------------------------

Hết chap 1