"Cứu... cứu... cứu tôi với..."
Tiếng hét vô cùng thảm thiết, là tông của hai cậu con trai lên cao nhất, khàn và ngắt quãng khó nghe.
Cuối cùng, một giọng nói ác quỷ trầm ấm vang lên trong không gian tối đen, "Em... là của tôi..."
Người con trai trong bức tranh như có một linh hồn, liền quay đầu nhìn ngay thẳng phía trước, môi cậu ta nhếch lên, nở nụ cười lạnh lẽo, như muốn nói rằng, "Chào mừng cậu đến với Địa Ngục."
~.~.~.~.~.~.~.~.~.~
Jungkook mở to mắt, mồ hôi lạnh không ngừng chảy. Vội vàng nhìn xung quanh, thì ra, cậu đang nằm trong căn phòng ở biệt thự của các anh. Jungkook bình tĩnh, nằm lại trên giường, im lặng suy nghĩ.
Cậu biết, mình vừa gặp ác mộng. Khuôn mặt của người con trai, rất quen thuộc... đó không phải là của Jeon Jungkook bây giờ, mà chính là JJK - cậu của kiếp trước.
Cậu trước kia không phải là xinh đẹp đến mức như vậy, thậm chí, trên mặt cậu còn có một vết sẹo khá dài. Bức tranh đó, là hình vẽ lúc cậu mười bảy tuổi, đã qua rất lâu rồi. Bây giờ nhìn lại, thật là lạ lẫm...
Khi mười bảy tuổi, chính là thời khắc cậu xinh đẹp nhất, là một đứa trẻ trầm lặng và ít nói, ít cười, tạo cho người ta cái cảm giác khó gần. Không phải tuổi mười tám, mà cái tuổi mười bảy này, mới chính là lúc cậu hấp dẫn nhất.
Bởi, vào khoảnh khắc cậu mười tám tuổi, tất cả... đã kết thúc.
Tại sao... tại sao nó lại có thể xuất hiện trong giấc mơ của cậu?
Jungkook dùng tay che mắt, mệt mỏi thở dài. Cậu hiểu rồi, nụ cười nhạt ẩn ý đó, chính là cảm xúc của cậu lúc đó.
Khi đó, cậu còn nghĩ mình, sẽ có thể trở thành một người điên. Cậu vừa muốn bản thân gϊếŧ người điên cuồng để trở nên thật mạnh mẽ, nhưng... cũng muốn bản thân hãy quay đầu và sống một cuộc sống khác yên bình hơn.
Nụ cười dịu dàng, chính là lúc cậu hạnh phúc nhất, khi nhận được lời khen của người cha nuôi. Nụ cười điên cuồng, chính là lúc cậu gϊếŧ người không chớp mắt, đáng sợ và tàn nhẫn.
Còn hai giọng hét, một là giọng trầm và khàn của cậu, một... là giọng trong và cao của... cậu bây giờ.
Jungkook cười chua xót, một giọt nước mắt rơi xuống. Cậu đã quên mất, bản thân đã bị ác quỷ trong người giày vò đến mức nào. Thật sự, cậu đã quên JJK rồi... đã quên mất con người thật của cậu rồi.
Cuối cùng, cậu cũng đã thay đổi, trở thành Jeon Jungkook - thiếu gia của Jeon gia.
Phải chăng... là do gặp L nên cậu mới có thể nhớ lại JJK? Vì gặp L, cậu đã sợ hãi khi phải đối mặt với JJK. Là do L... làm cậu sợ?
Không, không phải. Cậu... sợ hãi bản thân mình. Cậu kinh hãi trước linh hồn 'thiện lương' mà ngay cả cậu cũng chưa từng để ý tới. Nó, dù có hai mặt, nhưng vẫn tồn tại một mặt thiện của cậu.
Cậu sợ mình thay đổi. Cậu đã quá quen với sự tàn ác của bản thân, bây giờ nhìn thấy một mặt khác của mình, cậu sợ... cậu đã đánh mất bản thân rồi.
Chính là lúc đó, cậu đã quyết định từ bỏ Thiên Đường của bản thân, cậu đã bước tới Địa Ngục... nơi một màu tối đen không có ánh sáng dẫn bước, nơi tồn tại hàng nghìn con quỷ đáng sợ, cánh cổng đã mở ra, và, cậu đã bước vào.
Kết thúc, đã kết thúc.
Trong lúc cậu còn đang suy nghĩ thẩn thờ, tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo giọng nói quen thuộc của Seok Jin, "Em dậy đi. Muộn rồi, nên ăn tối đi."
Jungkook bừng tỉnh, cậu nhìn sang cửa, nói vọng ra, "Đợi."
Seok Jin biết cậu đã dậy, liền rời đi.
Jungkook vào phòng vệ sinh, rửa mặt cho tỉnh táo rồi đi xuống dưới lầu.
Các anh đã ngồi trên ghế, im lặng làm việc riêng của mình, người thì ngồi suy nghĩ ngẩn ngơ, người thì đọc báo, người thì uống nước, người thì chơi điện thoại, người thì ngủ ngon như đúng rồi, người thì mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài.
Nghe động tĩnh, các anh liền nhìn cậu, Ho Seok đang ngủ ngon lành cũng bị đánh thức, che miệng ngáp một cái, thấy cậu thì nói, "Em xuống đây ăn đi này."
Jungkook gật đầu, ngồi xuống ghế. Nam Joon uống một ngụm nước, nói, "Thức ăn trên bàn đó, em ăn đi."
Các anh không động đũa, vẫn nhìn cậu chầm chầm. Jungkook cau mày hỏi, "Các anh không ăn?"
Taehyung lắc đầu, nói, "Bọn tôi ăn lúc nãy rồi."
Jungkook nhìn đồng hồ, đã 22 giờ rồi, cậu vậy mà ngủ gần 3 tiếng rồi.
Thấy cậu ăn, các anh liền quay lại làm việc của mình. Ho Seok cứ thế ngủ tiếp, Jimin cũng ngáp một cái rồi ngủ ngon.