Cuối cùng cũng được giải thoát? Tại sao chứ? Ý của cậu là sao? Nam Joon và Seok Jin hoang mang nhìn nhau, Lão Yang đã đoán được hai anh sẽ phản ứng như vậy nên chỉ mệt mỏi thở dài. Ông còn nghĩ rằng sẽ có người hiểu được câu nói và hành động của cháu mình.
Tay Nam Joon run lên, tách trà muốn rơi xuống đất, anh vội đặt ly trà lên bàn, nói, "Cháu và Seok Jin sẽ tìm hiểu hành động này của Jungkook."
Lão Yang gật đầu, phất tay ra vẻ đuổi người, "Ừ, đi đi."
Nam Joon và Seok Jin lập tức rời đi, ngay khi bước ra khỏi cổng hai người liền chạy tới chỗ xe của mình. Seok Jin ngồi vào vị trí, quay sang nói, "Chúng ta nên tìm hiểu về hành động của Xiumin và Luhan thôi, còn Jeon Jungkook đã có hai đứa kia lo rồi."
Nam Joon gật đầu, đồng tình nói, "Được, nhanh lên đi."
Nam Joon nhìn tập hồ sơ rồi chỉ vào một vị trí, nói, "Đi tới chỗ này."
Seok Jin nhớ rõ vị trí rồi lái xe rời khỏi Yang gia.
Mười lăm phút sau, hai người đi tới một khu ổ chuột nằm ở dưới hầm cầu. Theo như nội dung trên giấy, thì Luhan và Xiumin đã cùng nhau đi tới nơi này cách ngày cậu bị tai nạn một ngày.
Sau khi nhìn bao quát khu ổ chuột, Nam Joon cau mày, "Nơi này là..."
Seok Jin gật đầu, nói, "Đúng như suy nghĩ của mày đấy."
Nếu như hai anh nhớ không lầm, khu ổ chuột này chính là nơi tập trung của mấy thanh niên trẻ nổi loạn, nói cho rõ hơn nữa, thì đây chính là địa bàn của mấy tên nghiện thuốc và trộm cắp. Một nơi của những kẻ tìm kiếm sự khoái lạc, loạn lạc, nguy hiểm vô cùng, ấy vậy mà, Luhan và Xiumin vốn được gia tộc cưng chiều mà lại có gan đi đến nơi này.
Bên góc tường là những kim tiêm đã được sử dụng nhiều không đếm xuể, dưới đất có thêm bột trắng, tất nhiên, thứ màu trắng ở những nơi như thế này chỉ có thể là ma túy.
Chợt có một mùi hôi thối vô cùng tỏa ra ở góc tối của một căn nhà, Nam Joon nhăn mặt, bịt chặt mũi và bước tới, Seok Jin cũng làm như thế. Khi thấy rõ nơi tỏa ra mùi, sắc mặt Nam Joon càng thêm bình tĩnh, chán ghét nói, "Một tên lên cơn nghiện chết."
Seok Jin nhíu mày, đá vài cái lên thi thể dơ bẩn kia, "Hắn đã chết cách đây một ngày rồi."
Xác chết không còn nguyên vẹn do vi khuẩn và các loài côn trùng cắn nát, khuôn mặt gần như mất luôn phần môi, nhiễm trùng cực kì nặng.
Càng đi vào lại càng phát hiện thêm nhiều xác chết nằm la liệt trên mặt đất, tình trạng còn tồi tệ hơn cả thi thể đầu tiên. Có kẻ chết một tuần trước, cũng có kẻ chỉ mới chết cách khoảng vài tiếng. Có kẻ thậm chí mất cả ngũ quan trên mặt do côn trùng cắn.
Số lượng người chết trong đây lên đến 10 người, tất cả đều lên cơn nghiện. Một điều bất thường ở chỗ là mùi hôi thối nồng nặc như vậy mà người dân không hề biết gì. Hoặc là do một thế lực nào đó đã che giấu bí mật rùng rợn này.
Nam Joon lấy cây súng giấu trong túi quần ra, cảnh giác tiến vào bên trong. Seok Jin cũng lấy cây súng ra, đi theo sau Nam Joon.
Những căn nhà nhỏ bé xập xệ xếp gần nhau, không gian vô cùng chật hẹp, có vài căn nhà có chiều rộng chỉ được 1 đến 2 mét vuông.
Nhiều thanh niên bu quanh lại một chỗ, cúi đầu hít ma túy. Thấy hai anh cầm súng đi vào thì nghĩ là cảnh sát liền ồn ào chạy đi. Ngay lập tức, *pằng* Nam Joon bắn lên trời một phát, mấy tên kia đều sợ hãi quỳ xuống, hai tay tự giác để sau đầu. Hiển nhiên đã bị vào tù rồi nên mới có kinh nghiệm đến vậy.
"Tha cho em đi mà mấy anh cảnh sát!" Một tên gần như muốn quỳ lạy.
"Em vào tù nhiều lắm rồi, lần này tha cho em đi."
"Hai anh cảnh sát đẹp trai tha cho em đi."
"Bốn anh cảnh sát tha cho em đi." Tên này bị ảo giác mất rồi.
Seok Jin cầm chặt súng trong tay, giọng nói trầm to mang theo sự hung hãn khiến ai cũng không dám làm trái lệnh, "Im lặng!" Tiếng cầu xin liền dập tắt.
Nam Joon đưa ra một tấm hình, lớn giọng hỏi, "Có người này ở đây không?"
Không phải là cảnh sát à? Trong lúc mấy tên kia đang bận hoài nghi, một tên giơ tay thật cao, thậm chí còn nhảy lên mấy cái trong khi y đang đứng ở đầu hàng, dáng vẻ như muốn nói rằng ta đây biết, ta biết rõ lắm.
Seok Jin gật đầu, "Nói đi."