Cả lớp nghe được câu nói của Yoongi, chỉ vài phút sau bọn họ đã hoàn thành một câu chuyện đam mỹ dài hai trăm tập đầy lãng mạn (và cẩu huyết) của sáu thiếu gia ác quỷ và một bé thiên thần nhỏ đáng yêu(?).
Ôi chao, tâm hồn trong sáng thiện lương thuần khiết của bọn họ bị mấy con người đen tối này huỷ hoại hết cả rồi.
Một nam sinh ôm tim, nằm dài xuống bàn, than nhẹ một tiếng, "Lạy Chúa con đạo Phật." Hắn ở nhà đã thấy chuyện tình yêu nồng ấm của cha mẹ, chị hai và anh rể của hắn hết rồi, lên đây lại gặp thêm mấy đứa yêu đương. Khốn khϊếp! Hắn rõ ràng sống vô cùng tốt bụng và thậm chí còn đi phóng sanh cùng mẹ, thế quái nào mà hắn vẫn ế hả?? Chúa ơi, ấy lộn, Phật ơi, Người hãy cho con một câu trả lời chính xác đi.
Một nữ sinh ngồi bên cạnh nghe nam sinh nói vậy thì liền giơ tay vuốt tóc, thầm nhủ với lòng, "Mình là thiên thần trên chốn Thiên Đàng cao quý, mấy tên người trần mắt thịt kia sao có thể xứng đáng với mình chứ."
Một nam sinh ngồi bàn đầu chắp hai tay lại, cầu nguyện, "Cầu trời cho bọn nó sớm chia tay." May mắn là y chỉ nói trong lòng, nếu nam sinh này mà can đảm nói ra ngoài, thì câu cầu nguyện kia chắc chắn sẽ đổi thành "Cầu trời cho con có cái chết đẹp nhất."
Í, hình như thuyền đi hơi xa rồi, phải lái về khơi thôi. Cậu uể oải nằm dài lên bàn, chuẩn bị ngủ một giấc.
Seok Jin thấy dáng vẻ lười biếng của cậu liền hỏi, "Sao thế? Tối qua ngủ không ngon?"
Jungkook lắc đầu, nói, "Ngủ ngon lắm." Giường các anh kêu người hầu chuẩn bị cho cậu rất to và mềm, tối nằm ngủ lăn qua lăn lại không sợ rơi xuống đất. Trong phòng có cài đặt máy sưởi nên nhiệt độ rất được. Chỉ cần nhắm mắt thôi cũng có thể vào giấc ngủ.
Jimin chống cằm lên tay mình, nhìn vào cậu, hỏi, "Thế sao cậu mệt mỏi thế?"
Jungkook bĩu môi, khó chịu nói, "Không thích đi học." Cậu kiếp trước vì gia đình nên rất chăm chỉ học hành, kết quả học tập luôn cực kì tốt. Bất quá, nếu để im thì cha mẹ cậu hỏi, còn nếu khoe ra thì họ chỉ gật đầu cho qua, một câu chúc mừng hay ánh mắt đặt trên bài thi đều không hề có. Vì thế, cái động lực để học tập của cậu dần dần xuống đi. Cuối cùng, vì đã bất lực trước kết quả học tập quá yếu của cậu, cha mẹ cậu đã cho cậu thôi học. Tất nhiên, cậu phải tự nuôi mình.
Suy cho cùng, thì việc đi đến trường học mấy ngày đầu xuyên không thì đối với cậu rất vui vẻ, luôn có cảm giác hưng phấn sống ở một thế giới mới. Nhưng sau mấy ngày gặp toàn chuyện phiền phức, cái cảm giác hưng phấn kia hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự chán nản giống như trước kia.
Đừng trách cậu quá lười học hay ngu ngốc, chẳng qua, cậu chỉ là am hiểu cách thức gϊếŧ người và những kế đánh nhau. Mấy kiến thức học tập kia thật sự chẳng liên quan gì tới chuyện cậu gϊếŧ người cả.
Nghe cái lí do kia của cậu, Nam Joon chậc lưỡi một cái, nói, "Không thích thì trốn học." Trực tiếp dạy xấu.
Trốn học? Cũng được ấy chứ. Cậu có thể đi tìm sự thật mà. Jungkook gật đầu, nói, "Tôi sẽ trốn học." Trốn học là phải thông báo cho người ta biết nha.
Ấy vậy mà, Taehyung lại lạnh lùng đổ một gáo nước lạnh lên đầu cậu, "Không được. Muốn trốn thì phải cùng bọn tôi." Anh biết cậu sẽ trốn học một mình mà. Không được! Cậu đi một mình thì làm sao anh có thể đảm bảo được an toàn của cậu chứ.
Ho Seok tiếp lời, "Em không được đi một mình. Phải có bọn tôi đi cùng!" Lại khẳng định một lần nữa.
Đi cùng các anh thì chắc chắn sẽ khó tìm ra sự thật lắm. Jungkook hơi cau mày, một lúc sau, cậu dứt khoát ngồi xuống ghế, để cặp lên bàn, nằm dựa lên đó, nói, "Không trốn học nữa."
Yoongi nhếch môi, biết rồi còn cố ý hỏi, "Sao thế? Mất hứng à?"
Jungkook ỉu xìu nói, "Tôi không muốn đi với các người đâu."
Jimin chớp mắt vào cái, chỉ ngón trỏ vào mình, hỏi, "Em chán ghét bọn tôi?"
Chán ghét? Không phải nha. Jungkook lắc đầu, nói, "Chỉ là hơi khó chịu."
Seok Jin gật đầu, dựa người vào ghế, ưu nhã nói, "Khó chịu thì càng không thể đi một mình." Một lí do vô cùng đúng đắn.