Nghe lời nói của Yoongi, phản ứng đầu tiên của các anh là kinh ngạc trừng mắt, rồi sau đó đột nhiên trầm mặc, ánh mắt phức tạp nhìn cậu.
Ngửi thấy mùi tanh của thịt? Mà lại là thịt đã chín nữa chứ! Làm sao có thể như thế được? Các anh đã từng gặp qua những người không thể ăn thịt vì họ giảm cân hoặc đơn giản là vì họ không thích, nhưng các anh chưa bao giờ gặp người như cậu. Vì ngửi thấy mùi tanh của thịt mà không thể ăn mặn. Vậy thì có thể là cả suốt đời này cậu chỉ có thể ăn chay.
Jungkook thấy các anh nhìn mình mà không nói gì thì liền lảng sang chuyện khác, "Ai là con bà Kim trong số các anh vậy?"
Taehyung gật đầu, nói, "Theo thứ tự ra thì là Seok Jin, Nam Joon và tôi."
Sinh ba luôn sao? Đã vậy còn là Taehyung, Nam Joon và Seok Jin! Tính cách của ba người này rất khác nhau.
Seok Jin là anh cả nên có lẽ khí thế trưởng thành lịch lãm của anh là nhờ đó mà ra, nhưng Seok Jin lại là dạng người nói chuyện cũng kha khá, không có kiệm lời như mấy người khác trong các anh.
Còn Nam Joon lại là người khá lạnh lùng, anh ta vui, buồn, tức giận, hạnh phúc, tất cả đều chỉ biểu hiện qua một nụ cười trên môi, nhưng ít ra, cảm xúc của anh ta không phải là đã chết. Bởi khi nói chuyện với cậu, ánh mắt anh ta ít nhiều gì cũng mang vẻ hứng thú.
Taehyung là em út nhưng lại là người kiệm lời nhất, không có hoạt bát như bao người khác. Anh chỉ đơn giản là đứng xem người khác nói chuyện, chứ không có tâm trạng xen vào. Có lẽ vì thế nên khiến cho anh càng thêm bí ẩn.
Nói khác nhau là thế, nhưng ba người lại có một điểm chung. Đó là sự nguy hiểm ẩn náu bên trong con người họ. Một sự nguy hiểm của con báo trong đêm đen, có thể ào ra ăn chết bạn bất cứ lúc nào.
Với độ tuổi như thế, có lẽ tính cách này đều là do từ gia tộc nuôi dạy mà ra. Cậu đã từng nghe nói các gia tộc nuôi con cháu mình vô cùng khắc nghiệt. Nhưng không ngờ, lại có thể khắc nghiệt tới mức này.
Ho Seok hơi cau mày, hỏi, "Vậy làm sao chúng ta có thể vào đó lại được đây?" Dù sao đây cũng là sinh nhật của Bà Kim, các anh không thể cứ đứng ở ngoài đây mãi được.
Jungkook nói, "Các anh vào đó đi. Tôi ở ngoài đây được rồi."
Seok Jin cau mày, hỏi, "Em ở một mình liệu có ổn không?"
Một lúc sau, Jungkook hỏi, "Tôi không hiểu sao, các anh lại có vẻ khá để ý đến tôi ấy nhỉ?"
Yoongi cười nhạt, đáp, "Vì em giống cậu ấy."
Các anh nhìn cậu một chút rồi cũng quay người rời đi.
Ngay khi các anh đi vào trong đại sảnh thì lại có thêm một người đi ra. Là Jeon Min. "Ông ta tới đây làm gì chứ?"
Jungkook híp mắt lại nhìn Jeon Min đang dần tiến về chỗ mình. Khi đứng cách cậu hai, ba bước chân, Jeon Min dừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp không rõ tư vị. À không, phải nói là có quá nhiều cảm xúc nên cậu không thể xác định được Jeon Min bây giờ đang có tâm trạng như thế nào.
Jeon Min hơi nhíu mày, lấy ra một tờ giấy ở trong túi quần, "Ta đã biết hết rồi."
"Hửm?" Jungkook hỏi lại. Còn chưa có mở đầu hay diễn biến, tự dưng lại lòi ra cái câu này vậy?
Jeon Min thở dài một tiếng, nói, "Chuyện video đồng tính của con. Là con tình nguyện ư?"
Jungkook ồ lên một tiếng như đã nhớ, cậu hơi nghiêng đầu, hỏi, "Chú đang muốn làm gì vậy, chú hai?"
Ngụ ý là, Jeon Min chỉ là chú hai của cậu thôi, y căn bản không cần phải lấn sâu vào chuyện này. Jeon Min tất nhiên cũng đã biết cậu sẽ phản ứng như vậy, y nheo mắt lại, nói, "Jungkook, ta sẽ không quá quan tâm đến chuyện này. Nhưng con nên biết, việc này đối với con không có lợi đâu, ngược lại còn rất hại!"
Có lẽ lúc này Jeon Min đang chờ cậu nói ra sự thật của toàn bộ những sự việc này. Nhưng đó lại là Jungkook, chứ không phải là cậu. Cậu làm sao có thể trả lời được chứ!
Jeon Min thấy sắc mặc cậu không đổi, y đành quay lưng rời đi.
Jungkook cau mày nhìn bóng lưng y biến mất sau cánh cửa ban công. Theo lời kể của Chanyeol thì Jeon Min rất kiệm lời và không bao giờ để ý đến người khác, bởi vì y vốn là người trọng công việc hơn tất thảy. Ấy vậy mà, hình như hôm nay.... Jeon Min có vẻ nói hơi nhiều nhỉ?