Nghe câu trả lời chắc chắn không một chút run rẩy nào của cậu, Jeon Min hơi kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt hơi híp lại quan sát kĩ càng cậu. Jungkook không chịu yếu thế, nhìn thẳng vào ánh mắt ấy.
Trong một khoảnh khắc, mắt hai người nhìn vào nhau, Jeon Min trừng to mắt, người vốn luôn biết kiềm chế như ông ngay lúc này không thể nào giữ được sự bình tĩnh.
Đôi mắt nâu cafe to tròn lấp lánh trong đẹp đẽ biết bao. Nhưng không thể ngờ được, sâu trong ánh mắt ấy, lại là một bóng tối thăm thẳm chẳng thể thấy đáy. Và, chỉ trong một giây, một sự khát máu đột nhiên xuất hiện, chồm tới phía trước rồi nhanh chóng biến mất.
Điều này xảy ra nhanh tới mất ông còn nghĩ là mình đã nhìn nhầm. Cơ mà, ông cảm thấy rõ ràng là, mình đã run sợ trước cậu. Vì vậy, ông có thể chắc chắn và khẳng định lại rằng, ông không hề nhầm!
Jungkook nhếch môi, nói, "Chỉ mới bữa trước, tôi còn gϊếŧ cả đám bạn thân của cô ta, ông nghĩ loại người như Jihyo... có tha cho tôi không?"
Jeon Min ngồi thẳng người, giọng điệu hơi lên cao, "Thì ra, chuyện đó là thật. Ta không ngờ, ta lại có một đứa cháu độc ác như vậy!"
Jungkook cười khẩy, rồi hừ lạnh một cái, kɧıêυ ҡɧí©ɧ, "Cô ta vẫn chưa nói cho ông à?"
Jeon Min nheo mắt, hỏi, "Nói chuyện gì?"
Jungkook cười lạnh, giọng nói không hề có độ ấm, "Nếu không phải cô ta dám bắt tôi tỏ thái độ rõ ràng, tôi cũng đâu cần làm như thế. Chỉ trách là bọn đó quá ngu ngốc, dám động đến giới hạn của tôi thôi."
Jeon Min im lặng không đáp, trầm mặc suy tư. Ông chỉ mới nghe nói về đứa cháu này, nhưng chưa hề gặp ở ngoài đời lần nào. Ngay cả lúc về Jeon gia, ông cũng không gặp được. Tưởng chừng chỉ là một đứa nhóc ranh miệng còn hôi mùi sữa chưa biết rõ sự đời, ai ngờ, cậu là một đứa trẻ đáng sợ đến thế.
Mặc kệ cậu đã được huấn luyện bởi ai, tại sao cậu lại trở nên như vậy, chỉ vì việc cậu nói chuyện mình gϊếŧ người một cách bình thản đã gây chấn động không hề nhỏ với ông. Ông đã nghe nói qua vụ xung đột ở khách sạn, ông còn nghe đến cách gϊếŧ người tàn ác của cậu. Ông còn nghĩ rằng, cậu chính xác là một kẻ vô cùng nguy hiểm.
Và rồi, cậu quả thật là kẻ vô cùng nguy hiểm. Chẳng qua, chỉ là tàn nhẫn hơn trong tưởng tượng của ông thôi.
Jungkook không nghe Jeon Min đáp lại, cậu nói tiếp, "Nếu lỡ chừng Jihyo và bạn cô ta gặp phải một đám xã hội đen, mà còn nói chuyện như vậy, tôi chắc cá một điều, bây giờ thứ chú nhận lại chỉ là một thi thể bị đứt lìa thôi."
Jungkook cười nhạt, nhẹ giọng(?) cảnh báo, "Chú hãy dạy dỗ lại cô ta đi. Cô ta, không phải là loại cô gái cá tính gì đâu, trong mắt tôi, Jihyo chỉ là một ả đàn bà kiêu ngạo mặc đồ như một con điếm nhảy múa thoát y trước mặt kẻ khác. Tốt nhất, hãy dạy lại cô ta cách cư xử, nếu không, tôi không ngại mình phải vào tù vì tội danh gϊếŧ người của gia tộc đâu."
Jeon Min sững sờ, giọng nói hơi run rẩy, "Cậu... dám nói thế ư?"
Jungkook cau mày, nói, "Tại sao lại không dám? Chẳng qua chỉ là một nhát dao đâm vào tim người, có gì đáng sợ?" Cậu tất nhiên không phải thuộc dạng người thích gϊếŧ người lung tung. Chẳng qua Jihyo chỉ là một thành phần rác rưởi trong xã hội, gϊếŧ cũng được, nhưng không gϊếŧ thì sẽ làm ô nhiễm môi trường, cậu đâu rãnh rỗi mà tiếc cái mạng bỏ đi của cô ta?
~.~.~.~.~.~.~.~.~
Sự việc này kết thúc với biểu cảm bình thản của Jungkook và dáng vẻ khủng hoảng của anh hai - Jeon Min.
Từ đó về sau, mọi người nhận ra một điều, là Jeon Min rất coi trọng Jungkook, hỏi lí do gì, thì ông chỉ thản nhiên đáp lại, "Jungkook rất có năng lực làm lãnh đạo và có đủ tàn nhẫn. Cháu ấy có thể vượt qua cả mong đợi của chúng ta và làm người thừa kế chi Jeon gia sau này."
Làm người thừa kế Jeon gia? Nực cười! Cậu ngay cả quy tắc trong Jeon gia còn chưa được học tới thì làm sao có khả năng ấy? Nhưng mà, đây lại là lời nói thoát ra từ miệng anh hai quyền lực của Jeon gia nha.