Các anh im lặng, ánh mắt đặt lên người cậu, trên mặt không hề có biểu cảm nào. Jungkook thấy vậy, chỉ nhếch môi một cái, thản nhiên nói, "Nói thật, đừng khiến tôi phải nói quá nhiều trong một cuộc chiến sống còn. Kẻo chừng... tôi còn có thể mất kiên nhẫn mà gϊếŧ các người đấy! Tôi không ngại khiến tay mình dính thêm 'một ít' máu đâu."
Jimin ngồi bên cạnh cầm tay cậu lên, bàn tay hơi rám nắng to lớn bao chùm bàn tay trắng nõn nhỏ bé của cậu, tạo ra một sự khác biệt không hề nhỏ, Jimin dịu dàng vân vê từng ngón tay, rồi cười nhẹ một tiếng, nói, "Tay cậu... rất đẹp. Vậy mà cậu có thể không ngại để nó dính máu sao? Xin lỗi... nếu cậu không ngại thì tôi sẽ ngại đấy."
Jungkook nhíu mày, rút tay lại, cảnh cáo, "Đừng đυ.ng vào tôi!"
Taehyung cười trào phúng, ánh mắt như có như không liếc Jimin, nói, "Đừng để ý tới nó."
Jimin hơi nhún vai, không cho ý kiến ngồi dựa vào ghế. Nam Joon cười lạnh, hỏi, "Cậu còn có thể gϊếŧ người? Thật vậy ư? Cuối cùng cũng không chịu được nữa nói ra luôn bản chất thật của mình à?"
Jungkook hơi khựng lại một chút, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, sắc bén nhìn Nam Joon, cậu nói, "Bản chất thật? Ngay từ đầu... ngay từ khi tôi sinh ra... đây chính xác là bản chất thật của tôi! Các người có quyền gì mà phán xét? Khinh bỉ? Ghét bỏ? Đó chính là suy nghĩ của các người thôi, đâu nhất thiết phải lôi tôi vào? Tôi thế đấy, tôi lạnh lùng thế đấy, tôi tàn nhẫn thế đấy! Rồi sao? Các người muốn đấu với tôi à?"
Nghe giọng nói không che giấu sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của cậu, Seok Jin híp mắt lại, nói, "Đúng vậy! Bọn tôi chính là muốn biết thử coi cậu là ai! Cậu rốt cuộc là ai? Có còn là Jeon Jungkook không? Tại sao lại khác lạ như thế?"
*Choang* Tiếng ly nước cam trên tay cậu vỡ tan tành, Jungkook nắm chặt tay mình lại, làm cho các mảnh vỡ đâm sâu vào tay hơn, máu hoà cùng với màu nước cam rơi xuống đất, cậu cười khẩy một tiếng, nói, "Muốn biết tôi là ai? Thế sau khi các người biết tôi là ai... các người sẽ làm gì? Gϊếŧ tôi? Hành hạ tôi? Các người có tư cách gì chứ? Thế nào? Bây giờ là muốn doạ tôi ư? Jungkook tôi ghét nhất những loại người như các anh! Tốt! Muốn đấu chứ gì? Tôi đây chơi luôn!"
Các anh đồng loạt nheo mắt lại, Yoongi vẫy tay gọi nhân viên lại dọn dẹp đống đổ nát dưới chân cậu, mùi máu tươi cứ tanh nồng khiến anh cảm thấy khá khó chịu, Yoongi đứng dậy, bước tới gần chỗ cậu, nhẹ nhàng cầm bàn tay dính đầy máu lên, nhìn nó một hồi lâu, anh đau lòng nói, "Tay cậu rất đẹp... đừng làm nó trở nên như thế..."