Ảnh Hậu Hãy Mau Vào Bát!

Chương 49

Đúng lúc này Tạ Nguyên Nghi đang xem tin tức, khi thấy Kiều Xảo gửi tin nhắn tới, khóe miệng bất giác nhẹ nhàng cong lên, đưa ngón trỏ chạm một cái, mở giao diện chat lên.

Tiểu nãi miêu: Nữ nhân của Tạ Nguyên Nghi tuyệt đối không chịu thua.jpg

Một hình người nhỏ bé với nét vẽ sơ sài được chế lại thành gói biểu cảm giơ khăn lên đón gió chảy nước mắt.

Hình ảnh này... sao nhìn một hồi cứ thấy mê hoặc vậy nhỉ.

Tạ Nguyên Nghi thuận tay lưu hình lại.

Vì Kiều Xảo trượt tay mà trong album của Ảnh hậu đại nhân cuối cùng đã có biểu cảm đầu tiên rồi.

Mà đương sự là Kiều Xảo không biết bản thân trong lúc vô tình đã đạt được thành tựu đầu tiên, nàng chỉ cảm thấy mình đã đùa quá trớn thôi.

Nàng theo bản năng muốn rút tin nhắn đó lại.

Nhưng mà trong thời đại tốc độ tay liều mạng thì Kiều Xảo làm sao so được với Tạ Nguyên Nghi mới vừa kết thúc cuộc sống độc thân 28 năm.

Cái thìa nhỏ: "Ừm, cố gắng lên, người phụ nữ của chị."

Kiều Xảo: "..."

Đừng hỏi nàng lẳng lặng là ai. (*)

(*) Đây là một câu trong bài hát 我想静静. Đầy đủ là "Em muốn lẳng lặng, đừng hỏi em lẳng lặng là ai".

Kỳ quái, rõ ràng lúng túng muốn chết, thế sao nàng lại cảm thấy hạnh phúc đến muốn cười vậy chứ?

Người phụ nữ của chị...

A~. Kiều Xảo cầm lấy gối ôm ở một bên che mặt lại, yên lặng cười hi hi ngốc nghếch.

Cái kiểu sinh hoạt thường thường được nói lời âu yếm làm cho tung bay lên trời thật sự là quá tốt đẹp!

"Còn có emo nào về chị không, đều gửi cho chị xem đi."

Kiều Xảo âm thầm mở album ảnh của điện thoại lên, bên trong lưu hơn một nghìn bức hình emo về Tạ Nguyên Nghi.

Đều gửi hết cho chị ấy có phải hơi nhiều không...

Tạ Nguyên Nghi thấy nàng nửa ngày vẫn chưa đáp lại liền biết nhất định là tiểu nãi miêu lại mất tự nhiên rồi."Xấu hổ rồi hả? Không sao, chị chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi."

"... Không phải. Em có nhiều lắm, gửi mấy nghìn tấm như vậy em sợ chúng ta sẽ không trả nổi tiền điện thoại tháng này mất."

Tạ Nguyên Nghi bị sự dễ thương của nàng chọc cho bật cười.

Trương Hải Phong chăm chú nhìn cô, hắn không rõ mình làm sai cái gì mà ngày nào cũng bị ép nuốt nhiều cẩu lương như vậy.

Chết tiệt, hắn thế nhưng bắt đầu khát vọng tình anh em rồi.

Trong lúc Tạ Nguyên Nghi và Kiều Xảo ngọt ngào chat với nhau thì Trương Hải Phong và Lục Đào mang theo vẻ uể oải lái xe chạy đến đoàn làm phim.

Vừa xuống xe, đập vào mắt nàng là một tòa kiến trúc lớn mang phong cách của thế kỷ trước, Kiều Xảo cảm thấy bước chân mình đang giẫm lên mặt đất đều trở nên không có thực, cứ như đã xuyên qua đất.

Kiều Xảo và Tạ Nguyên Nghi đi qua làn sóng người vây quanh đến nơi quay chụp, thứ dễ thấy nhất trên con đường này đó là một nhà hát.

"Lầu hát Bách Tước." Kiều Xảo đứng trước tòa nhà cổ xưa xa hoa, nhẹ nhàng đọc lên năm chữ lớn rồng bay phượng múa trên bảng hiệu mạ vàng.

Kịch bản đã thuộc làu trong lòng như tùy ý nhảy ra, ào ạt lật qua từng trang trước mắt, dẫn dắt nàng thâm nhập vào trong thế giới áo lụa thơm tho, dáng dấp tóc mai yểu điệu, tràn đầy sóng gió kia.

Hai người đi vào trường quay, Quách Tử Tùng ngồi xổm xuống bên cạnh tổ ánh sáng thương lượng với bọn họ, khi thấy Tạ Nguyên Nghi và Kiều Xảo thì gật gật đầu, xem như là chào hỏi, sau đó quay đầu tiếp tục đề tài vừa rồi.

Tạ Nguyên Nghi vừa đến nơi đã thảo luận về chi tiết quay hình, Kiều Xảo thì vào phòng trang điểm, thay đổi trang phục, an tĩnh ngồi trên ghế, mở kịch bản ra đặt lên đầu gối. Trang giấy của kịch bản vẫn bằng phẳng như cũ, chỉ là nó đã bị lật đến có hơi cũ đi, trên mỗi một trang đều có hơn mười chỗ dùng bút dạ quang đánh dấu những nơi trọng điểm, bên cạnh còn có một vài dòng ghi chú xinh đẹp.

"Lầu Yên Vũ" là bộ phim lấy những thăng trầm trong cuộc đời của nhân vật chính Đỗ Bồng làm manh mối để mở ra tình tiết của cả bộ phim. Thuở nhỏ, Đỗ Bồng đã được công chúng khẳng định về nhân cách và tài diễn xuất, và vai diễn đó được ngôi sao nhí đang rất nổi tiếng là Tống Kiều thủ vai, thời lượng diễn không quá nhiều, đến khoảng tập 3 thì Đỗ Bồng đã trưởng thành, diễn viên thủ vai tất nhiên là Kiều Xảo.

Ngoài chi phí, thời tiết, trạng thái cảm xúc của diễn viên và những vấn đề khác thì tiến độ quay phim thường hoàn toàn khác với trình tự phát sóng, việc mặc áo bông sưởi ấm vào mùa hè hay mặc áo mỏng uống lạnh vào mùa đông là chuyện vô cùng bình thường.

Dựa theo tình tiết trong kịch bản, lúc Đỗ Bồng 9 tuổi, vào một đêm mưa xối tuyết phủ, dưới sự chỉ dẫn của Bạch tiểu thư, nàng đã xa xứ đến Thượng Hải phồn hoa, bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới đầy gian khổ và vinh quang.

Bây giờ đang là giữa hạ nên phần quay của ngôi sao nhí Tống Kiều tất nhiên phải dời đến cuối cùng, cảnh quay đầu tiên sẽ trực tiếp quay từ khi Đỗ Bồng trưởng thành nhận được thư của Bạch tiểu thư.

Bạch tiểu thư có thân phận thần bí, khi lần đầu tiên cô đến thôn sơn nhỏ nơi Đỗ Bồng sinh ra thì mọi người dân ở đó đều ao ước kính nể với nét trang điểm cao quý cùng với khí chất sang trọng của cô, các bô lão đều cảm thấy đây là thần phú quý mà trời cao cử xuống cứu vớt lấy ngôi làng này.

Nói cách khác, đúng thật là cô đến đây để cứu vớt Đỗ Bồng.

Nhưng mà theo một phương diện khác, nếu như Đỗ Bồng không gặp được Bạch tiểu thư thì có lẽ cuộc đời của nàng cũng sẽ không tiếp xúc với hàng nghìn cốc hoa cúc vạn thọ của giới thượng lưu, ngược lại nàng còn có thể rong chơi trên đồng ruộng đất vàng, cùng giúp chồng dạy con, vui đùa với bạn bè trang lứa, và sống một cuộc sống yên tĩnh và yên tĩnh.

Chỉ vì Đỗ Bồng có gương mặt xuất chúng cùng với chất giọng đặc biệt, nên khi Bạch tiểu thư đi ngang qua thôn sơn nhỏ này, cô và Đỗ Bồng đã tình cờ nói chuyện với nhau, ngay khi nàng vừa mở miệng thì Bạch tiểu thư đã nghe ra vô số khả năng từ trong tiếng chuông bạc (*) này.

(*) Tiếng chuông bạc: hình dung giọng nói thanh thúy dễ nghe.

Một cô gái vừa xinh đẹp vừa có được chất giọng êm tai như vậy, nếu như phải ở lại trong thôn nhỏ này lập gia đình sinh con như bình thường thì quá đáng tiếc.

Đỗ Bồng theo Bạch tiểu thư có khí chất bất phàm đi tới Đại Thượng Hải, mảnh đất khắp nơi đều là vàng, nơi mà ai ai cũng đều có giày để mang trong lời mọi người.

Nàng theo sát phía sau đi đến trước một tòa cung điện rộng rãi hoa lệ, ở cửa có một người phụ nữ hàng mi cao vυ't, gương mặt bất thiện đi ra, theo phía sau là một đám gia đinh thân hình vạm vỡ, mắt nhếch cao hung bạo. Người phụ nữ này đánh giá nàng một phen, cuối cùng cười lạnh một tiếng, xoay người chuẩn bị đi vào trong.

Âm thanh của người đó giống như bàn tính trong hầm băng ngàn năm điên cuồng dao động, lại còn nhả ra từng làn khói thuốc sặc mũi, nghe vào làm mang tai run lên một trận.

"Sững sờ ở đó làm cái gì, vào đây cho tôi."

Tiểu Đỗ bồng loạng choạng một chút rồi đi vào. Cánh cửa phía sau thình thịch đóng lại, nàng sợ đến vừa quay đầu lại thì chỉ thấy được bóng lưng Bạch tiểu thư rời đi trong một chút ánh sáng cuối cùng của khe cửa.

Từ năm 9 tuổi đến 15 tuổi, Đỗ Bồng gần như đã rơi hết toàn bọ nước mắt của cuộc đời này, trái tim non nớt và tâm hồn trẻ thơ ấy sau những cú ngã tàn nhẫn đã mài giũa trở nên cứng như sắt.

Kiều Xảo nhắm mắt lại, phối hợp với động tác thoa phấn mắt của chuyên viên trang điểm, trong đầu nàng một lần lại một lần nhớ lại lời thoại của nhân vật mà lát nữa nàng sẽ quay, dần dần nàng cũng hòa mình vào trong nhân vật.

Trang điểm xong. Trong gương giờ đây là một cô gái với trang phục thô ráp cũ kĩ của nữ giúp việc, mái tóc được một mảnh vải tùy ý cột lên, sắc mặt ảm đạm, trên tay đầy rẫy những vết chai sần.

Vai diễn hôm nay của nàng là Đỗ Bồng 15 tuổi, sau khi nhận được thư của Bạch tiểu thư, người đã biến mất sáu năm thì biết được ba mẹ nàng đều đã qua đời.

Lá thư này hoàn toàn cắt đứt những suy nghĩ cuối cùng trong lòng nàng, Đỗ Bồng cuối cùng đã bò ra khỏi cuộc sống cực khổ đen tối cùng những bất đắc dĩ trong lòng sắp phải ngã xuống bụi gai của mình, niết bàn trọng sinh trong vết thương rỉ máu.

Quách Tử Tùng khi quay phim không giống với đạo diễn Ngụy, hắn không thích chủ động nói về cảnh quay cho diễn viên. Hắn cho rằng quay phim chính là một quá trình mà các đoàn đội hợp tác tạo ra một tác phẩm nghệ thuật, đạo diễn là nhà thiết kế, còn diễn viên là người cầm đao.

Nhà thiết kế đắn đo thẩm đạc tất nhiên là việc quan trọng, nhưng mà một tác phẩm nghệ thuật được xem như hoàn chỉnh là khi linh cảm và mồ hôi của mọi người cùng kết tinh. Làm đạo diễn thì điều cần nắm chắc chính là nắm giữ phương hướng chung trong quay phim, còn về phần nên diễn như thế nào thì cơ bản nó được quyết định bởi năng lực nghiệp vụ của diễn viên, cho nên Quách Tử Tùng là người khó khăn, lý lẽ ngay thẳng có tiếng trong giới.

Khi thấy Kiều Xảo từ phòng trang điểm đi ra, ánh mắt Quách Tử Tùng lướt qua một vòng trên mặt nàng rồi gật gật đầu, nhập vai cũng rất nhanh, vẻ mặt cũng rất tự nhiên.

"Action!"

Sáng sớm, phòng khiêu vũ rỗng tuếch, ngoại trừ gia đinh canh nghiêm như khúc gỗ ngoài cửa thì một bóng người đều không thấy.

Chợt trên cầu thang truyền đến một loạt tiếng kẽo kẹt trầm đυ.c.

Vào rạng sáng, sau khi vũ hội tàn cuộc, phòng khiêu vũ náo nhiệt lạ thường liền trở về vắng vẻ. Trời còn rất sớm, tất cả mọi người còn đang chìm trong mộng nên dù cho bước chân có nhẹ nhàng dẫm lên cầu thang cũng đều có thể phát ra một loạt âm thanh tuy nhỏ bé lại đủ khiến cho người ta chú ý.

Người đó đúng là Đỗ Bồng.

Nàng cầm khăn lau tẩm ướt, nàng lau lau cầu thang rồi lại lau tay vịn, tỉ mỉ mà chà xát.

Cầu thang đối diện với cửa chính nên nhất định phải lau đến sạch sẽ phản chiếu, sàn nhà là nơi nhóm phú hào quyền quý mang giày da cao gót quý báu giẫm lên mỗi đêm, cũng nhất định phải dùng khăn lông ướt lau một tấc một, cho đến khi không nhiễm một hạt bụi nhỏ nào.

Sau khi lau sạch cầu thang xoắn ốc cao lớn và sàn của đại sảnh tầng một thì Đỗ Bồng mới có thể đi ăn sáng, sau khi nghỉ ngơi thì lại tiếp tục làm việc khác.

Vì sao cuộc sống của nàng lại lưu lạc đến một bước như vậy?

Đỗ Bồng cười khổ, nếu như bốn năm trước không chạy trốn thì người phụ nữ này cũng không đến mức biếm chính mình thành nữ giúp việc ti tiện nhất, đúng chứ.

Nhưng nếu như để nàng quay trở lại một lần nữa, nàng nghĩ mình vẫn sẽ chạy trốn như cũ.

Nàng sẽ lập ra kế hoạch hoàn mỹ hơn cho chính mình.

Nàng sẽ không đi giày da cồng kềnh, bởi vì một khí nước thấm vào thì cứ như bỏ chì, không thể bò được đi đâu.

Nàng sẽ không ngây ngốc bò đến mái hiên phía đông nữa, nóc nhà này cao đến dọa người, chỉ cần nhìn xuống một chút thì hai chân vốn bất động vì mỏi nhừ cũng sẽ mềm nhũn.

Trước đó nàng sẽ giấu vé xe và tiền vào trong vạt áo, đi đôi giày vải dầu nhẹ nhàng linh hoạt, bò lên nóc nhà phía tây, tuy là hơi xa nhưng cũng có thể lên tới cầu. Đi qua cầu, rồi đi về trước thêm năm kilomet nữa chính là trạm xe lửa. Trời mưa, ban đêm đi chậm, đúng lúc ban đêm trốn ra, như vậy nghỉ ngơi một chút thì ban ngày sẽ đến được nhà ga.

Nàng phải rời khỏi Thượng Hải, nàng tình nguyện để chân trần quay về ngủ giường bùn chứ cũng không muốn ngây người ở nơi ăn thịt người này thêm một giây nào nữa.

Mà quan trọng nhất là, cha mẹ của nàng vẫn còn đang chờ nàng về nhà mà.

Bàn tay cầm lấy khăn lau của Đỗ Bồng dần dần ngừng lại.

Nàng nhớ tới một buổi chiều đần độn u mê sáu năm, lúc đó có một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp từ trên trời giáng xuống, đi vào thế giới của nàng, nói với nàng rất nhiều chuyện hiếm lạ mà từ trước đến giờ nàng chưa từng nhìn thấy hay nghe thấy qua bao giờ.

Mỹ Nhân đó giơ tay nhấc chân đều lộ ra một cỗ quý khí, khi đó trong thôn nhỏ của các nàng tuyệt đối không bồi dưỡng ra được người như vậy.

Chất giọng dịu dàng của người ấy vẫn luôn nói chuyện phiếm với Đỗ Bồng. Chỉ là bất luận người ấy hỏi vấn đề gì, Tiểu Đỗ Bồng đều có vẻ mặt mờ mịt lắc đầu.

Cái gì gọi là hát? Cái gì gọi là lên sân khấu biểu diễn? Cái gì gọi là lớn lên xinh đẹp?

Tiểu Đỗ Bồng cái hiểu cái không: "Chị là nói, sau này em cũng có thể xinh đẹp giống như chị sao?" Mọi cô gái trời sinh đều thích chưng diện.

"Nếu em đến Thượng Hải và luyện được nghệ thuật ca hát, thì khi em đứng trên sân khấu em luôn đẹp hơn bất kì ai khác."

Ngay lúc đó Đỗ Bồng cũng không quá hiểu rõ việc này, chỉ là nàng một lần nữa xác định được Thượng Hải trong miệng Mỹ Nhân là nơi có thể cho người ta đi giày, ăn được thịt, đồng thời còn có thể xinh đẹp giống như Mỹ Nhân.

Nàng không chút do dự ấn dấu tay màu đỏ xuống tờ giấy hình vuông, nàng chỉ cảm thấy rất mới lạ cũng rất thú vị, đồng thời lại thấy kỳ quái, vì sao vẻ mặt của cha mẹ có vẻ bi thương bất đắc dĩ như vậy.

"Cha, nương, hai người đừng luyến tiếc con như vậy, con ăn no xinh đẹp rồi sẽ về mà, còn có thể kiếm tiền mua giày cho hai người mang nữa, để cả thôn đều ngưỡng mộ nhà chúng ta."

"Lách tách, lách tách." Trước mắt Đỗ Bồng mơ hồ đi, nước mắt không ngừng tuôn ra rơi xuống bậc thang.

Nàng nâng tay lên lau mắt lung tung một phen, sau đó lấy khăn lau đi nước mắt đọng trên bậc.

Sáu năm rồi. Sáu năm qua nàng chưa từng gặp lại cha mẹ, cũng chưa từng nhận được một lá thư nào từ họ. Ngay cả khi nàng nghĩ mọi cách để chạy trốn về nhà, nhưng sau lần chạy trốn thất bại bốn năm trước thì người phụ nữ đó lúc nào cũng luôn phòng bị nàng, không bao giờ cho nàng một chút cơ hội thở dốc.

"Lúc trước tao ra giá cao để mua mày về cũng không phải để mày đem tới rắc rối cho tao. Nếu không làm được việc, vậy thì cũng đừng tới trường học nữa, cút đi làm nữ giúp việc cả đời đi. Nói cho mày biết, đừng lại nghĩ tới chuyện bỏ trốn, bởi vì một ngày là nữ giúp việc thì có nghĩa là mày kiếm tiền cả đời cũng không cách nào trả hết số nợ mày đang gánh đâu!"

Đây là lần đầu tiên người phụ nữ đó nói nhiều nhất với nàng, nhưng cũng là lần khiến nàng tuyệt vọng nhất.

Vì sao cuộc sống của nàng lại lưu lạc đến một bước như vậy?

"Xin hãy giao gói hàng này cho Đỗ Bồng tiểu thư." Người đưa tin giao một bao nặng trịch cho gia đinh thủ vệ rồi rời đi.

Đỗ Bồng dụi dụi mắt, muốn phủi bỏ lớp sương mù đỏ kia. Nhưng trên tay đã dính tro bụi, nàng vừa dụi ngược lại đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến đôi mắt, làm nó đau một trận, ngay lập tức nước mắt tuôn ra càng nhiều hơn.

Tức chết nàng. Đỗ Bồng buồn bực mang theo đôi mắt thỏ đỏ bừng đi tới cửa, nhận lấy bao hàng.

Không có viết địa chỉ gửi thư. Nhưng ở chỗ tên người gửi thì lại viết: Bạch tiểu thư.

Là chị ấy! Lâu lắm rồi Đỗ Bồng không có nhìn thấy cô, lúc này nhận được tin tức của cô, Đỗ Bồng kích động đến gần như sắp hô lên.

Nàng ôm lấy thư trốn đến góc cầu thang nơi mà xung quanh không có ai, sau đó thật cẩn thận cắt dây thừng, mở lớp giấy dầu thật dày ra.

Kỳ thực tình cảm mà Đỗ Bồng đối với Bạch tiểu thư rất phức tạp. Nàng hận cô lừa dối nàng, đưa nàng tới nơi hiểm ác đáng sợ này, ở đây không chỉ có đánh nát tưởng tượng tốt đẹp về Thượng Hải của nàng mà còn là nơi khiến nàng từ nay về sau ngã vào trong đầm lầy nhân sinh, mỗi ngày đều vùng vẫy quay cuồng sờ bò, mỗi đêm đều nhớ nhung cha mẹ giữa những dòng nước mắt.

Nhưng mà Đỗ Bồng lại không có cách nào thật sự hận cô được. Mỗi khi Đỗ Bồng nhớ tới lần ngẫu nhiên gặp gỡ nói chuyện phiếm của hai người trên sườn núi sáu năm trước thì nàng luôn cảm thấy cô cũng không phải người xấu.

Nhưng bản thân nàng bây giờ đang xa xứ, xa cách cha mẹ, còn lâm vào tình cảnh như vậy, chuyện đã tồi tệ đến mức không thể tệ hơn được nữa, không phải sao?

Trong mắt Đỗ Bồng sáng tối biến hóa, bàn tay run rẩy mở một lớp rồi thêm một lớp giấy dầu bao bọc món đồ.

Cuối cùng, tay nàng đυ.ng đến hai khối cứng, bên dưới còn giống như có một cái hộp.

Một trận lạnh lẽo theo vật cứng đó truyền tới cả người, sống lưng nàng chợt rét, chỉ cảm thấy tai vạ đã đến.

Tay Đỗ Bồng không ngừng run lên, trong đôi mắt tươi đẹp nổi lên một tầng sương mù dày đặc, con ngươi theo những cơ thịt run rẩy nhìn xuống.

Hai khối cứng nàng cầm trong tay chính là bài vị của cha mẹ đã qua đời.