Ảnh Hậu Hãy Mau Vào Bát!

Chương 47

Tạ Nguyên Nghi ôm lấy Kiều Xảo, có thể vì tác dụng của nước nóng hoặc có thể là vì cô trời sinh có cốt cách thể chát đặc biệt, nên thoáng chốc bủn rủn trên thân thể liền tiêu tan đi bảy tám phần.

Ngược lại là Kiều Xảo lại hai mắt đăm đăm, cả người ngơ ra ghé vào trên vai Tạ Nguyên Nghi, quả nhiên nàng đã tiến vào hình thức đầu óc trống rỗng rồi.

"Em thấy có ổn không?" Tạ Nguyên Nghi dịu dàng cúi người xuống nhẹ giọng hỏi bên tai nàng.

"Vâng, tàm tạm." Hơi thở mong manh của Kiều Xảo truyền đến.

Từ khi nàng thành con vịt mắc cạn đã bị kéo xuống biển tận hai lần, ổn được mới là lạ đó.

"Ngâm thêm một chút nữa rồi lên thôi, chị đi lấy sữa cho em."

"Vâng, được rồi." Kiều Xảo biết mặc dù suối nước nóng rất tốt nhưng cũng không thể ngâm quá lâu. Dù rằng giờ đây hai chân của nàng có chút như nhũn ra, nhưng nàng vẫn bò lên trên.

Tạ Nguyên Nghi quay đầu qua muốn kéo nàng lên. Kiều Xảo lại rút tay, không cho cô ôm.

Hả? Tạ Nguyên Nghi nhìn Kiều Xảo, trong mắt tựa như có khó hiểu.

"A, ừm, em mặc quần áo vào trước đã."

Nữ thần đã mặc xong áo tắm chỉnh tề, còn nàng thì lại trống trơn, này còn ra thể thống gì nữa!

"Ồ," Tạ Nguyên Nghi ngồi xổm người xuống, nâng mặt Kiều Xảo lên, "Đều đã đến bước này rồi mà em còn xấu hổ với chị sao?"

"Em... em có hơi loạn."

Tạ Nguyên Nghi cười nhẹ một cái rồi im lặng, lẳng lặng chờ Kiều Xảo nói hết lời của mình.

"Em thích chị, mặc kệ là chị có tin hay không thì em đã thích chị rất lâu rồi." Kiều Xảo lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn vào trong mắt Tạ Nguyên Nghi.

"Em không thể trở thành ca sĩ, nhưng mà em đã vào Xuyên Hải, làm cùng một công ty với chị, tuy là hai chúng ta khác nhau một trời một vực, có lẽ cả đời cũng sẽ không thể xuất hiện cùng nhau, nhưng mà lúc đó em vẫn thấy rất hài lòng, ít nhất là có thể an ủi: Mình và nữ thần là đồng nghiệp rồi."

"Chị luôn mang đến may mắn cho em, nếu như không có chị thì tuyệt đối em sẽ không thể đi tới được ngày hôm nay chứ đừng nói là sau này."

"Sau khi quen biết chị, em vẫn luôn nói với bản thân rằng mình phải dùng thái độ dành cho thần tượng để đối đãi với chị, nhưng mà mỗi lần thấy chị thì em liền nhịn không được cứ suy nghĩ miên man... Khi chuyện này cùng với chị, em cho rằng nó chỉ tồn tại trong giấc mơ của em thôi, không nghĩ tới nó lại thật sự xảy ra. Em rất vui, em thật sự rất vui, nhưng mà trong nhất thời em thật sự không biết nên đối mặt như thế nào, cũng không dám nghĩ đến sau này..."

"Khờ quá." Tạ Nguyên Nghi cười thở dài một hơi, cô lấy khăn tắm tới, kéo Kiều Xảo từ trong bồn tắm đi ra, sau đó đối đãi như nàng là trân bảo thế gian, cẩn thận bọc nàng lại.

"Chị cũng ngốc như em, rõ ràng thích em nhưng lại nghĩ chỉ xem em là em gái. Có người chị nào mà muốn kề cận em gái ôm nhau, hôn môi, ngủ chung một tấc cũng không rời không? Nói đến cũng thật buồn cười, khoảng thời gian đó mỗi ngày trong đầu chị đều là em, cũng vì chuyện này mà chị đã nuôi một con mèo."

"... Chuyện nuôi mèo này có liên quan gì đến em sao?" Kiều Xảo và Tạ Nguyên Nghi cùng nhau đi ra, nàng nâng ly lên uống một ngụm sữa, trên viền môi lập tức dính một vết sữa.

Tạ Nguyên Nghi thấy thế, cúi đầu nhẹ nhàng lướt qua ngoài môi Kiều Xảo, sau đó chụt một tiếng mυ'ŧ sạch vết sữa đó đi.

"Em nhìn em xem, có thấy mình giống một bé mèo con không?" Tạ Nguyên Nghi nhìn Kiều Xảo đang càng lúc càng đỏ như trái táo, nhu tình trong mắt cô trong như nước, "Khiến người ta nhịn không được muốn hút lấy."

Khiến người ta nhịn không được muốn hút lấy...

Muốn hút lấy...

Hút...

Đúng rồi, từ khi vào phòng thay quần áo đến bây giờ, toàn bộ quá trình Tạ Nguyên Nghi đều mυ'ŧ lấy nàng các kiểu, dưới sự chỉ dẫn của cô, Kiều Xảo đã hiểu đầy đủ ý nghĩa của từ đó rồi.

Hai má tiểu nãi miêu nhanh chóng mọc lên đám mây hồng.

Kiều Xảo đưa mắt nhìn sữa trong ly, tâm tình phức tạp suy xét đến có nên tiếp tục uống sữa trước mặt Tạ - đuôi sói to – Nguyên Nghi hay không.

Tạ Nguyên Nghi nhìn tiểu nãi miêu hai gò má đỏ bừng xoay lưng qua chỗ khác uống sữa, còn không quên lau sạch khóe môi lại một lần kia mà cười đến cong lưng.

Hai người ở trong phòng thay quần áo ôn tồn ngắn ngủi một phen, sau khi sửa sang lại hình tượng của từng người xong liền đến phòng trà, một lần nữa trở lại thế giới có camera vây quanh.

Khi từ khách sạn trở về homestay thì đã tới giờ đi ngủ rồi.

Hai người trở về phòng, Kiều Xảo cởϊ áσ khoác ra, quay qua mỉm cười vẫy tay với camera: "Mọi người ngủ ngon nha."

Nàng vừa dứt lời, Tạ Nguyên Nghi cũng đã cởϊ áσ khoác của mình ra phủ lên camera, sau đó nhìn hệ thống đèn chỉ thị tắt đi rồi mới quay đầu đến bên vali hành lý, lấy túi rửa mặt ở bên trong ra.

Kiều Xảo thấy Tạ Nguyên Nghi vẫn còn đang thu dọn thì đi đánh răng rửa mặt trước. Khi nàng mới rửa được nửa chừng thì vòi nước lại nhỏ nước xuống, một thân thể mềm mại áp tới.

Kiều Xảo dừng một chút, sau đó phun ra một ngụm bọt kem đánh răng, "Ngày mai chúng ta đi xem cánh đồng hoa sao?"

"Đúng rồi." Tạ Nguyên Nghi mở công tắc của bàn chải chạy bằng điện lên.

"Ồ." Thật ra là Kiều Xảo cố ý dẫn dắt dời đề tài đi, nàng lén lút lấy bàn chải đánh răng của mình để sang một nơi không thấy được, sau đó cúi người xuống bắt đầu rửa mặt.

Nhưng mà toàn bộ tâm tư của tiểu nãi miêu đều không trốn khỏi đôi mắt của Ảnh hậu đại nhân.

Tạ Nguyên Nghi cầm lấy bàn chải đánh răng của Kiều Xảo từ trong góc lavabo ra, sau đó nhìn trái rồi nhìn phải, cuối cùng đường nhìn dừng lại trên một hàng chữ nhỏ ở phía sau mặt lưng của tay cầm bàn chải.

Cô sung sướиɠ cười một tiếng.

Kiều Xảo đau khổ cắn răng, cảm thấy mức độ thẹn thùng lại tăng cao lên nữa rồi.

Bàn chải đánh răng bằng điện này của Kiều Xảo là loại mà Tạ Nguyên Nghi làm đại diện, lúc đó nàng mua loại theo yêu cầu, vì nàng nghĩ dù sao thứ như bàn chải đánh răng là vật riêng tư, người khác sẽ không chú ý tới, nên khi đặt hàng nàng đã ghi chú dòng chữ in phía sau lưng tay cầm bàn chải là "Kiếp này chỉ yêu Tạ Nguyên Nghi".

Fan mà, luôn hi vọng có thể gần gũi thần tượng một chút rồi càng gần thêm một chút. Tuy rằng trong thế giới 3D cách xa nhau thiên sơn vạn thủy, nhưng điều đó cũng không gây trở ngại huyễn tưởng của nàng ở thế giới 2D.

Sau khi Kiều Xảo mua được bàn chải đánh răng có dòng chữ này thì trong nháy mắt nàng cảm thấy bàn chải đánh răng chạy bằng điện luôn ổn định xếp vị trí thứ nhất trong "Bảng xếp hạng đề cao chất lượng sinh hoạt " quả nhiên không phải không có đạo lý.

Từ đó về sau đánh răng hai lần mỗi ngày đã trở thành lời cầu nguyện thầm kín, sợi lông mềm mại lướt qua cánh môi, tiến sâu vào giữa chiếc răng, uyển chuyển ma sát trên đầu lưỡi mềm mại, khuấy ra từng làn bọt biển tươi mát của kem đánh răng.

Có thể nói là tương cứu trong lúc hoạn nạn!

Khi ở nhà hay ra ngoài Kiều Xảo đều luôn đem theo bàn chải đánh răng này, lúc một mình đánh răng thì có thể khoe khoang một chút.

Cho nên kỳ thực lần trước khi ghi hình nàng cũng đem theo bàn chải đánh răng này, có điều lúc ấy hai người vẫn là quan hệ tiền bối hậu bối hài hòa, nên xuất phát từ lễ phép, tất nhiên cả hai sẽ không có cùng nhau ra vào toilet như vậy.

Kết quả lần này lại bất ngờ không kịp phòng rồi bị phát hiện như thế.

Tạ Nguyên Nghi trong lòng ấm áp đến tỏa sáng, mạnh mẽ nén cười: "Nhãn hiệu này dùng rất tốt."

Kiều Xảo bình tĩnh xoa bọt biển trên mặt, nhưng sâu trong lòng lại khóc thảm thiết, được rồi được rồi biết là chị đã thấy rồi, nhưng mà đừng có nói ra mà a a a!

"Hàng chữ này cũng rất đẹp."

Kiều Xảo: "..."

Sao nàng lại thấy hối hận khi đem theo bàn chải này thế nhỉ!

"Rửa hết bọt đi, xoa laa như vậy tổn thương đến da đó." Tạ Nguyên Nghi không đùa nàng nữa, cô đánh răng xong thì lấy một chút sữa rửa mặt rồi bắt đầu rửa mặt.

Kiều Xảo hất một tầng nước lạnh lên mặt, thở ra một hơi, sau khi lau khô rồi lấy kem dưỡng da ra thoa.

Tạ Nguyên Nghi rửa mặt xong thì đứng thẳng lên, tiến đến bên cạnh Kiều Xảo, nhỏ giọng thâm tình bên tai nàng.

"Chị cũng vậy."

Bắt đầu tỗ tai, nửa người Kiều Xảo đều bắt đầu mềm nhũn ra.

Tạ Nguyên Nghi cúi đầu liếʍ liếʍ cánh môi béo mập của nàng, "Thật ngọt."

Kiều Xảo yếu ớt nhìn thoáng qua son môi vị dâu tây trong tay cô.

Lần sau nàng sẽ mua một thỏi!

"Em, em đi ngủ trước nha."

"Ừm, được."

Khi Kiều Xảo đối mặt với hai chiếc giường, một lần nữa nàng lại chìm vào rối rắm.

Ngủ riêng hay là ngủ chung đây?

Các nàng đã ở bên nhau rồi, ngủ riêng thì có hơi kỳ cục nhỉ? Nhưng mà nếu như bây giờ nàng chủ động bò lên giường Tạ Nguyên Nghi thì cảm thấy cũng không tốt lắm...

"Sao em còn chưa ngủ nữa?" Tạ Nguyên Nghi gỡ dây cột tóc xuống, nhìn Kiều Xảo đứng ở lối đi giữa hai chiếc giường, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

"A, em quên thoa kem dưỡng da rồi." Kiều Xảo cuống quít cầm lấy một tuýt kem dưỡng da, dùng tay thoa thoa để che đi sự xấu hổ.

Tạ Nguyên Nghi: "..." Đây là kem dưỡng da của cô mà.

Ai u, sao mùi hương lại sai sai nhỉ? Kiều Xảo cúi đầu nhìn xuống, ai nha, lấy nhầm rồi!

"Đầu óc của em lại nghĩ cái gì vậy, không thể cho chị biết sao?" Tạ Nguyên Nghi vòng ôm lấy Kiều Xảo từ sau lưng, áp mặt sát bên mặt nàng.

"Thì là... đi ngủ thôi, đã muộn rồi." Kiều Xảo muốn lặng yên không một tiếng động thả lại tuýt kem dưỡng da của Tạ Nguyên Nghi lên tủ đầu giường.

Nhưng giữa chừng lại bị kéo trở về.

Tạ Nguyên Nghi vẫn duy trì tư thế ôm Kiều Xảo từ sau lưng, hai người cùng nhau ngồi trên giường cô.

Đột nhiên Kiều Xảo nhớ tới một chuyện của năm ngoái, đó là Tạ Nguyên Nghi vì chân của nàng mà đã mua bảo hiểm ba ngàn vạn.

Vừa nghĩ đến dưới mông mình đè nặng ba ngàn vạn, Kiều Xảo tức khắc lạnh run.

Tạ Nguyên Nghi thoa xong, đem kem dưỡng da thả lại tủ đầu giường, sau đó xốc chăn lên, kéo Kiều Xảo cùng mình vùi vào trong chăn.

Kiều Xảo xấu hổ co lại thành một đoàn, khi bị Tạ Nguyên Nghi ôm vào trong lòng thì đưa lưng về phía cô, một cái thở mạnh cũng không dám phát ra.

Thật ra tảng đá trong lòng nàng cuối cùng đã rơi xuống rồi, nàng vui đến lâng lâng cả người!

"Thoa kem dưỡng da của chị, mang theo mùi hương của chị thì không cho em chạy lung tung nữa, phải ngủ chung với chị."

Ánh mắt Kiều Xảo tràn đầy ngôi sao, nữ thần nói lời tình tứ luôn bá đạo uy vũ như vậy, đánh call đánh call!

"... Vậy em nói chị hôn môi em, hôn trôi son của em thì sao." Kiều Xảo nhỏ giọng nói thầm.

Lúc này đã hoàn toàn không còn khí thế phản công như lúc tắm suối nước nóng nữa!

"Cho nên, chị cũng không thể chạy lung tung mà phải ngủ chung với em thôi." Tạ Nguyên Nghi xoay mặt Kiều Xảo qua để nàng nhìn vào mình, sau đó nghiêm túc nói.

Kiều Xảo đỏ mặt lên, khóe miệng không tự giác cong cong: "Vậy em có thể hiểu lời của chị là chị có chút thích em không."

"Không thể." Tạ Nguyên Nghi nhích đầu xuống thấp một chút, tựa trán cả hai vào nhau, chóp mũi dựa gần chóp mũi, trao đổi hơi thở bạc hà tươi mát cho nhau.

"Phải là chị rất thích em. Chỉ thích em thôi."

Kiều Xảo cười khúc khích ha ha ha, ngay cả ngón chân đều kích động đến cuộn lên.

Không nghĩ tới Ảnh hậu đại nhân bình thường cao lạnh tao nhã khi nói lời tâm tình lại êm tai như thế, quả thực hạnh phúc đến vang bùm bùm!

Hai người lại quấn lấy nhau hôn đến choáng váng mặt mày.

Gương mặt nhỏ nhắn của Kiều Xảo đỏ lên: "Chị cởϊ qυầи áo làm gì vậy?"

Vẻ mặt Tạ Nguyên Nghi trở nên đứng đắn nói: "Ngủ khỏa thân có thể giúp cơ thể khỏe mạnh đó."

"Vậy sao còn sờ tới sờ lui?"

"Xoa bóp mà." Ảnh hậu đại nhân trả lời càng lúc càng ngắn gọn và điêu luyện hơn.

Kiều Xảo cảm thấy nếu như lại tùy ý để Đại Hoàng Ngưu cần cù khai hoang nữa thì sẽ bị cày đến nát mất. Nàng mạnh mẽ bắt lấy chút lý trí cuối cùng: "A cái gì nhỉ, đột nhiên em nghĩ tới chuyện này."

"Hả?" Ảnh hậu đại nhân đã luyện tới trình độ chỉ trả lời một chữ.

"Chị nói là vì thishc em nên có nuôi một con mèo... Chuyện thích em và nuôi mèo thì có liên quan gì sao?"

Tạ Nguyên Nghi ngừng động tác trong tay lại, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Kiều Xảo, qua vài giây, đột nhiên cô như nghĩ tới chuyện gì đó rất buồn cười, ngay cả bả vai cũng đều run rẩy.

Kiều Xảo không giải thích được nhìn cô.

"Khoảng thời gian đó mỗi ngày trong đầu chị đều là em, nhưng chị không biết bản thân mình gặp chuyện gì, còn tưởng là mình trúng tà rồi nữa. Sau đó chị đi loanh quanh trong cửa hàng thú cưng thì phát hiện một bé mèo con, đôi mắt nó vừa lớn vừa phát sáng, vẫn cứ ở trong góc lén nhìn chị, mà khi chị vừa đi tới trước mặt nó thì nó liền trốn đi."

Nói đến Tiểu Túng Bao, Tạ Nguyên Nghi đột nhiên có chút nhớ nó, "Bộ dạng vừa kinh sợ vừa đáng yêu đó của nó cực kỳ giống em, lúc đó chị thấy rất thích nên đem về nhà."

Kiều Xảo cau mày, chuyện này sao càng nghĩ càng thấy không thích hợp vậy.

Mèo con đó là tình địch của nàng, đồng thời nó đã vào ở trong nhà Tạ Nguyên Nghi rồi!

Trong đầu nàng tức khắc vang lên tiếng báo động!

Tạ Nguyên Nghi thấy Kiều Xảo nửa ngày không nói lời nào thì cọ cọ nàng: "Em sao vậy? Nó là một con mèo rất dễ thương, nó ở trong phòng của chị, lần sau dẫn em tới thăm nó nha."

Ý của cô là muốn dẫn vợ về nhà cùng ngủ trên chiếc giường lớn.

Nhưng vùng giữa mày của Kiều Xảo lại càng nhíu càng chặt hơn.

Cái gì, thế nhưng đã chung phòng rồi sao!

Kiều – chúa ghen tuông – Xảo dúi đầu vào gối nằm: "Em không muốn gặp nó."

"Tại sao?" Lẽ nào em ấy không thích động vật nhỏ sao? Nhưng mà Tiểu Túng Bao ngoan như vậy, chắc là sẽ không khiến ai chán ghét đâu.

Kiều Xảo mâu thuẫn tới mâu thuẫn lui, nhưng cứ không muốn nói ra.

Tạ Nguyên Nghi kéo nàng từ trong gối đi ra, chăm chú nhìn vào đôi mắt nàng.

"Là em không thích động vật nhỏ sao? Không sao đâu, em nói ra đi, chúng ta cùng nhau bàn bạc."

Kiều Xảo lắc lắc đầu. Nàng cảm thấy Tạ Nguyên Nghi nói rất có đạo lý, có chuyện gì thì phải nói ra để hai người cùng nhau bàn bạc, bằng không một người nghẹn khó chịu, một người khác cũng không dễ chịu chút nào.

Tuy rằng cái lý do này thật sự rất ngây thơ...

"Là vì lúc đó chị thích em nên mới thích con mèo kia, em, em ghen tị."

Loại chuyện này một khi đã nói ra thì thẹn thùng vô cùng, Kiều Xảo nhắm mắt, muốn lại vùi vào trong gối nằm.

Tạ Nguyên Nghi hài lòng cười rộ lên, kéo thân thể đã mềm nhũn của Kiều Xảo qua, "Hóa ra em là Tiểu Dấm Bao!"

"Em đều đã nói thật rồi, chị đừng chê cười em nữa..." Ở đâu có hầm không? Cho nàng chui vào trốn.

"Chị thích nó là bởi vì vừa nhìn thấy nó đã có thể nhớ tới em, nó là người bạn nhỏ của chị, chị muốn nói với em những gì thì đều sẽ nói cho nó nghe."

"Mà thích chị dành cho em là tình cảm thật sự giữa người với người, chị thích người tên Kiều Xảo, bất luận cô ấy có thân phận gì."

Trong nháy mắt Kiều Xảo lại bị cảm động đến rối tinh rối mù.

"Chị biết nói như vậy, có phải đã đọc nhiều kịch bản nên mưa dầm thấm đất rồi không?"

Lời thổ lộ xuất phát từ chân tâm của Ảnh hậu đại nhân trong nháy mắt như một quyền đánh vào bông vải. Có điều cô đã quá hiểu rõ tiểu nãi miêu tính khí thất thường này rồi, trong lòng nàng nhất định là vui như nở hoa.

Tạ Nguyên Nghi ôm lấy Kiều Xảo yên lặng cười rộ lên.

Trong lòng Kiều Xảo vốn dĩ đã tràn đầy vui mừng, khi được cô ôm lấy cũng nhịn không được cười rộ lên.

Bành Trình mới vừa tắm xong nằm xuống thì nghe được tiếng cười của phòng bên cạnh, ông cũng chưa nhận ra mình đã bị sức sống của thanh niên cảm nhiễm mà để lộ một nụ cười.

"Tình cảm của hai chị em này thật tốt."

Bóng đêm dần dần sâu, hai người kết thúc với nụ hôn ngủ ngon, sau đó dựa vào quấn lấy nhau, nhắm mắt lại, chuẩn bị nghênh đón một ngày mới.

"Ngủ đi, ngày mai phải nhập đoàn rồi."

"Vâng."