Học Viện Phản Diện

Chương 54: “Chỉ số sợ hãi 60% — Không đáng sợ, đây chỉ là màn diễn của Học viện Phản diện thôi á”

Edit: Pi sà Nguyệt

“Em phải ngoan một chút biết chưa?” Trần Du nâng gương mặt xinh đẹp của cô ta lên, đưa tay lau nước

mắt cho cô ta, “Em ngoan thì tôi sẽ cho em những thứ tốt nhất trên đời này.”

Ngón tay của gã rất lạnh, lạnh như cây đao, cô ta run rẩy dưới ngón tay lạnh lẽo đó nhưng lại chẳng

dám né tránh, chỉ có thể mạnh mẽ nói, “Tôi chẳng cần cái gì cả, tôi chỉ cần về nhà, anh thả tôi về

nhà đi…”

“Nhà?” Gã cứ như nghe được từ ngữ gì rất buồn cười, cười bảo, “À, tôi nhớ rồi, trước khi em bị bắt

đến đây có ‘nhà’ thật, tôi nghe bảo em được cặp vợ chồng đánh cá ở bên Nam Hải cứu lên rồi nuôi lớn

nhỉ? Em xem hai người họ như người nhà đúng không?” Gã cứ như nghe phải chuyện cười, cười dịu dàng

đầy bất đắc dĩ, “Người cá quý giá như em sống trong gia đình người bình thường như họ sẽ mang lại

điều xui xẻo cho họ đấy, em còn chưa biết cha mẹ của em đã bị đánh chết bởi người bắt em à?”

Cô ta sững sờ nhìn gã chằm chằm, “Anh nói cái gì? Anh bảo… Tôi không tin, tôi không tin! Anh đang

gạt tôi đúng không?” Cô ta kích động muốn đứng dậy nhưng bị cô hầu ở cạnh đè xuống.

“Bé con đáng thương.” Gã nhìn người cá đang kích động thở dài, “Bọn họ bị đánh chết vì bảo vệ em

đấy, tôi cảm thấy tiếc nuối vì điều này, hi vọng em không thấy khó chịu vì điều đấy.” Sau đó

nghiêng đầu nhìn quản gia, “Đi xem đã sửa xong công tắc nguồn điện chưa, sửa xong thì nhanh tiếp

tục buổi tiệc, đợi sau khi kết thúc buổi tiệc thì điều tra nguyên nhân tại sao đột nhiên cúp điện.”

Sau đó lại quay đầu nhìn Minh Châu đầy thương hại, gã xoa đầu cô ta nói, “Để hầu gái đưa em đi sửa

sang một chút, lát nữa em nên để cho những người kia thấy vẻ đẹp của mình.”

Cô hầu muốn đỡ cô ta vào phòng thay quần áo nhưng lại bị cô ta kích động đẩy ra, “Tôi phải về nhà,

tôi không tin anh, tôi không tin anh! Tôi phải về…” Cô ta đi chân trần ra ngoài nhưng vừa đi hai

bước đã bị bảo vệ cản lại, cô ta giãy dụa rất mạnh, bảo vệ nắm lấy tay cô ta theo bản năng.

Trần Du ngồi trong xe lăn lạnh mặt, cầm súng từ trong túi áo đồ Tây ra rồi bắn một phát súng.

Phát súng kia bắn trúng bả vai của người bảo vệ đang nắm lấy cánh tay của Minh Châu, máu tươi bắn

lên cổ của Minh Châu dọa cô ta sợ tới mức che tai đứng đơ tại chỗ, cô ta sợ hãi vừa lùi về sau vừa

nhìn người bảo vệ bị bắn kia.

Trần Du ở sau lưng cô ta lạnh giọng nói, “Ai cho phép cậu đυ.ng vào cô ấy? Một súng này để cậu nhớ

kỹ, không được đυ.ng vào đồ của tôi khi không có sự cho phép.”

“Vâng, ông chủ.” Bảo vệ ôm vết thương chảy máu cúi đầu đứng ở đấy. Minh Châu bị dọa sợ, ôm tai nhìn

máu tươi nóng bỏng trên quần áo của mình, cô ta run rẩy…

Đâu chỉ mình cô ta, ngay cả những người nhìn lén bên ngoài cũng bị phát súng này dọa sợ tới mức

suýt hét thành tiếng, may bị chủ nhiệm lớp dùng tay che lại rồi đẩy ra xa.

Chỉ còn Dịch Nhiên và Lục Mặc đứng ở cửa.

Dịch Nhiên cau mày nhìn Trần Du trong phòng chằm chằm, Trần Du này đã trở thành ông chủ Trần hoàn

toàn rồi, không lẽ… Gã là kiếp sau của ông chủ Trần? Cũng giống như Lục Mặc vậy.

Anh quay đầu nhìn Lục Mặc ở cạnh, ánh đèn trong phòng chiếu lên gương mặt trắng bệch của hắn, ánh

mắt hắn nhìn Minh Châu chằm chằm, ngón tay nắm thật chặt.

Trần Du ở trong phòng lại nói, “Dọa em sợ à?” Giọng nói của gã dịu xuống, bàn tay cầm súng để bên

xe đẩy, gã cười nhìn Minh Châu, “Đồ của em bẩn rồi, vào đổi bộ khác đi, em như này không thể tiếp

khách được.” Gã đưa tay về phía Minh Châu, “Tới đây, đừng tùy hứng nữa, người chết rồi thì em còn

muốn chạy về đâu chứ? Sau này, nhà của em là ở chỗ tôi.”

Minh Châu run rẩy như rong biển trong nước, sững sờ nhìn gã hỏi, “Là anh gϊếŧ họ à? Anh sai người…”

Gã gõ nhẹ cây súng vào tay vịn, “Đương nhiên không phải tôi rồi, tại sao tôi phải gϊếŧ họ chứ?” Gã

sửa quần áo rồi nhìn cô ta, “Tôi chỉ ra giá mua em với người bán thôi, người gϊếŧ bọn họ là thợ săn

tiền thưởng đã bắt em đấy.”

Cơ thể của cô ta lao đảo, nhìn gã khó tin, “Sẽ không, không phải là anh ấy…”

“Anh ấy?” Trần Du nghe ra được cách xưng hô khá mẫn cảm, mở mắt nhìn cô ta, “Là ai?”

Minh Châu xoay người muốn ra ngoài. Bảo vệ đứng dậy chặn trước cửa.

Lục Mặc ngoài cửa thấy Trần Du ở sau lưng Minh Châu đưa súng lên —- Lục Mặc nhịn không nổi mà muốn

đẩy cửa xông vào đẩy tên bảo vệ cản Minh Châu đó đi nhưng lại bị Dịch Nhiên ở cạnh đè vai giữ lại.

“Đợi.” Dịch Nhiên đè hắn sau đó vọt vào, một tay đẩy cửa đánh bảo vệ ra ngoài, tay khác lại ôm lấy

hông Minh Châu ném cô ta ra ngoài, bước chân không ngừng vọt về phía Trần Du rồi cầm bàn tay đang

cầm súng của gã, sau đó xoay người bắn một phát súng lên người bảo vệ đang xông lại, sau đó cầm tay

của gã bắn lên đèn treo trên đầu.

Cả phòng đồng thời vang tiếng súng và tiếng đồ vỡ nát sau đó tối sầm, quản gia và cô hầu kêu, “Bảo

vệ ông chủ!”

Dịch Nhiên cúi đầu nhìn vào mắt Trần Du, anh híp mắt nhìn gã, Dịch Nhiên đưa tay nắm cổ áo của gã

định mang gã ra ngoài lúc loạn nhưng tay lại bắt hụt, Trần Du tránh khỏi tay anh rồi điều khiển xe

lăn tách khỏi anh.

Lần này không kịp rồi, bảo vệ của gã chen lên kéo gã lùi về sau để bảo vệ cũng như tăng khoảng cách

giữa bọn họ.

“Đi nhanh.” Lục Mặc ở ngoài cửa gọi anh, “Có nhiều bảo vệ đang tới.” Xem ra không đưa đi được rồi.

Dịch Nhiên liếc nhìn Trần Du, dứt khoát đạp bảo vệ đang xông lại một phát rồi chạy ra khỏi phòng.

Chủ nhiệm lớp ở ngoài đã mang người đàn ông trung niên và người đàn ông bụng phệ chạy ra ngoài

đường nối, Lục Mặc đỡ Minh Châu chạy theo để Dịch Nhiên cản sau.

Quá nhiều người lao về phía đường nối như con kiến không ngừng bò đến, chủ nhiệm lớp bảo Dịch Nhiên

phải bảo vệ cố chủ vì hắn quan trọng nhất nhiệm vụ, Dịch Nhiên không đánh tiếp mà che chở Lục Mặc

và Minh Châu để họ thuận lời chạy ra khỏi đường nối rồi trở về phòng tiệc tối thui.

Dịch Nhiên nhớ đến hai bên của đường nối dẫn đến phòng ở của khách và phòng bếp cùng phòng kho,

cánh cửa ở giữa dẫn ra ngoài khoang thuyền, anh còn nhớ quản gia từng bảo với Trần Du có một chiếc

du thuyền nhỏ ở ngoài du thuyền, “Chạy ra khoang thuyền!”

Dịch Nhiên quyết định vọt tới cánh cửa kia, chỉ cần rời khỏi du thuyền này rồi lên thuyền nhỏ kia

là thoát rồi.

Nhưng anh nghĩ đơn giản quá mức, cánh cửa kia bị khóa cưng, anh đánh kiểu gì cũng không mở được cứ

như có thứ gì đó ở ngoài chặn lại.

“Đừng tốn sức, đi không được đâu!” Người đàn ông bụng phệ thở hổn hển sau lưng anh, “Cậu cho rằng…

Cậu tưởng chúng tôi không muốn ra khoang thuyền tìm nước uống à? Cánh cửa này bị khóa kín từ khi

chúng ta đến, còn cả những cửa sổ kia… hoàn toàn không có đường ra.”

“Lúc trước các cậu đi vào bọn tôi cứ tưởng sẽ mở cửa được, cố ý vọt ra…” Người đàn ông trung niên

sắp ngất, dựa vào chủ nhiệm lớp hổn hển nói, “Nhưng cửa vẫn đóng kín, hoàn toàn không có dấu hiệu

mở ra, không biết các cậu vào kiểu gì…”

Lục Mặc không tin đi tới kéo ra, “Nhưng lúc chúng tôi đi vào nó vẫn mở mà!”

Chủ nhiệm lớp hiểu được, cánh cửa này tương tự như cửa đi vào nhiệm vụ vậy, có ‘vào không có ra’,

loại cửa này trừ khi kết thúc nhiệm vụ nếu không thì không ra được, ông ta liếc nhìn Dịch Nhiên thì

thấy anh đã bỏ qua cánh cửa này.

“Bọn họ tới rồi…” Minh Châu trốn sau lưng Lục Mặc thấy đám bảo vệ đến rồi.

Dịch Nhiên nhìn đám bảo vệ chằm chằm, anh phát hiện đánh không hết đám người này, chết một người

thì sẽ có người khác xông đến, cứ như người phục chế thế.

Nếu không trốn được lại chẳng đánh hết thì đành né vậy.

“Tôi cản bọn họ, ông dẫn họ đi ra đường nối tới phòng ngủ đi.” Dịch Nhiên nói với chủ nhiệm lớp rồi

nhỏ giọng nói bên tai ông ta, “Trốn vào phòng ngủ của Trần Du ở lúc trước.” Cho dù muốn tìm thì

Trần Du sẽ không kiểm tra phòng mình trước.

Chủ nhiệm lớp gật đầu, Dịch Nhiên xông ra ngoài.

=========================================

Chủ nhiệm lớp mang bọn họ bò ra phía đường nối bên phải, đẩy cửa đi vào phòng ngủ của ông chủ Trần.

Mấy người vọt vào căn phòng ngủ, người đàn ông trung niên và người đàn ông bụng phệ thiếu nước tới

mức choáng váng ngồi xuống đất, không đứng nổi.

“Anh Dịch một mình có sao không?” Lục Mặc hỏi chủ nhiệm lớp.

Chủ nhiệm lớp định nói mình anh sẽ an toàn hơn mang bọn họ thì thấy có người gõ cửa ở ngoài, “Tôi,

mở cửa.”

Là Dịch Nhiên.

Chủ nhiệm lớp mở cửa cho Dịch Nhiên vào mới đóng lại.

Lục Mặc trợn mắt há mồm nhìn anh, nhanh quá trời, những bảo vệ kia bị bỏ lại thế à? Hay là… gϊếŧ

hết rồi?

“Những người bảo vệ kia sẽ sống lại rất nhanh.” Dịch Nhiên cau mày nói, “Ông chủ Trần sẽ tới tìm cô

ta.” Anh liếc nhìn Minh Châu.

Minh Châu sợ hãi lùi về sau khi thấy ánh mắt của anh, nói theo bản năng, “Xin lỗi….”

Người đàn ông trung niên dựa trên tường thở hổn hển nhịn không được nói, “Sao lại gặp chuyện như

này? Bây giờ chúng ta không chắc mình có thể sống mà các cậu lại rước thêm phiền phức vào là sao?

Có khi mấy chuyện ma quái này do con người cá này gây ra đấy! Các cậu… các cậu lại cứu cô ta!”

Người đàn ông bụng phệ cũng châm biếm nói, “Bây giờ hay rồi, vốn chúng ta có thể nghĩ cách chờ đến

hôm du thuyền cập bờ là thoát được, nhưng bây giờ… Chúng ta phải trốn ở đây chờ chết.” Ông ta nhìn

Lục Mặc và Dịch Nhiên, “Ông chủ Trần kia có thể bắn nát vai của bảo vệ chỉ vì hắn chạm vào cô ta

một cái, các cậu cảm thấy gã sẽ không gϊếŧ hết chúng ta khi các cậu cướp cô ta khỏi gã à?”

Lục Mặc nhìn bọn họ một chút, hắn không muốn phí lời với họ, hắn đến đây để cứu người cá trong mộng

của mình, hắn tìm được cô thì sao có thể mặc kệ cô cơ chứ? Huống chi tại sao hai người không cảm

thấy Trần Du mới là

người cầm đầu đám quỷ trên thuyền này chứ? Không phải gã mới là người kì lạ nhất à?

“Xin lỗi…” Tiếng Minh Châu ở sau lưng vang lên.

Minh Châu đứng đấy cúi đầu căng thẳng nắm lấy hai tay của mình, vừa sợ hãi lại áy náy, “Tôi không

có ý làm liên lụy các vị…”

“Thế thì ra ngoài đi!” Người đàn ông trung niên kích động nói, “Cô đi về cạnh ông chủ Trần của mình

thì sẽ không làm liên lụy chúng tôi…”

“Đủ rồi!” Lục Mặc ngắt lời ông ta, đứng trước mặt Minh Châu lạnh giọng nói, “Chúng tôi vốn không

cùng nhóm với các ông, nếu sợ bị liên lụy thì các ông có thể tự mình rời đi, đừng đi theo chúng tôi

nữa, cô ấy là người tôi muốn cứu, không cần các ông dạy tôi phải làm gì.”

Người đàn ông trung niên đen mặt, Dịch Nhiên nhỏ giọng cản, “Câm mồm.”

Mọi người ngậm miệng theo bản năng, một giây sau tiếng quản gia vang lên cùng với tiếng bước chân

hỗn loạn đi tới, “Xin lỗi các vị quý khách, kính xin các vị tạm thời từng người về phòng, trên

thuyền có trộm lẫn vào đánh cắp món đồ rất đắt giá của ông chủ nhà chúng tôi, hắn đang trốn trên

thuyền, chúng tôi sẽ dẫn người lục soát chiếc thuyền này, kính xin các vị bỏ qua nếu có làm phiền.”

Mặt mọi người trong phòng cứng đờ, tiếng bước chân từ xa truyền lại.

“Sao giờ?” Người đàn ông trung niên trừng mắt nhìn Lục Mặc và Dịch Nhiên, nhỏ giọng nói, “Gặp quỷ

rồi… Ông chủ Trần kia không rõ là người hay quỷ, cả người cá này…” Đầu ông ta rối loạn, chỉ muốn

biết phải làm gì, “Tìm được chúng ta thì chết hết đấy! Cậu đang hại chết chúng tôi!”

“Tôi không bảo các ông ở lại.” Lục Mặc nhỏ giọng nói.

Tiếng mở cửa từ cuối lối đi vang lên cứ như đang lục soát căn phòng đầu tiên.

“Đây không phải là lúc cãi nhau.” Mặt người đàn ông bụng phệ trắng bệch, thở dài nói nhỏ với Lục

Mặc, “Tại sao cậu không chịu tin bọn tôi mọi thứ do

người cá này gây ra hả? Hải quân kia là do cô ta ăn đấy! Bây giờ cô ta làm trò này để hại chúng ta

đấy!”

“Là các ông… các ông làm hại tôi.” Minh Châu đứng trong góc tối nhìn bọn họ, trầm giọng nói.

Lục Mặc nhìn sang, mắt hắn chạm vào mắt cô ta, đôi mắt này… đong đầy nước mắt, có sợ hãi lẫn phẫn

hận, cô ta nắm chặt ngón tay run rẩy không thôi, nghẹn ngào nói, “Rõ ràng là các ông… Là các ông

lừa tôi, bắt tôi tới…”

Hắn không rõ tại sao lại cảm thấy… đau lòng, cảm giác này rất quen thuộc, hắn sắp bị cảm giác quen

thuộc này dằn vặt điên rồi.

Chủ nhiệm lớp ở cạnh nhìn Dịch Nhiên, lông mày của Dịch Nhiên cau lại nhìn Minh Châu, anh vẫn luôn

nhìn cô ta nghĩ gì không rõ cứ như đang xâu chuỗi lại nội dung kịch bản.

Tiếng xe lăn vang lên ngoài lối đi, đang đi từ căn đầu đến chỗ bọn họ, giọng của Trần Du vang ở

ngoài, “Xin lỗi đã làm phiền các vị, bởi vì tôi bị đánh cắp một món đồ rất quý giá nên đành phải

làm phiền các vị, xin hãy mở cửa để người của tôi vào soát một chút thôi.”

Tiếng xe lăn chạm vào tấm thảm gây ra tiếng ma sát nhỏ cứ như tiếng con rắn lớn đang trườn trên mặt

đất, giọng của gã lạnh lẽo, “Vừa hay nếu bắt được tên trộm kia thì mang họ làm đồ vật trợ hứng cho

buổi tiệc của chúng ta, tôi nghĩ các vị chưa từng thấy người cá ăn nhỉ? Chẳng dám giấu giếm gì,

người cá của tôi ăn thịt người.”

Tiếng các vi khách ở ngoài vang lên, mọi người mở cửa tò mò hỏi, “Người cá ăn thịt người thật à?

Tôi từng nghe người cá tàn ác trong truyền thuyết sẽ xem con người làm thức ăn của mình.”

“Thật à? Người cá ăn thịt người ư? Ăn người sống hay người chết thế?” “Là ném người sống sờ sờ vào

bể cho người cá gặm à? Có cần đánh chết mới đưa cho người cá ăn không?”

“Tên trộm ấy đáng chết…”

Tiếng nói bên ngoài làm những người trong phòng rét lạnh, những người này sao có thể bình tĩnh thảo

luận và mong chờ người cá ăn thịt một người sống sờ sờ như thế chứ…?

Tiếng xe lăn ngày càng gần rồi dừng lại, giọng bảo vệ vang lên, “Ông chủ, đã tìm hết các phòng cho

khách nhưng không tìm được đám trộm kia.” “Thật à?” Giọng Trần Du yếu ớt, gã cầm một món đồ gì đó

gõ nhẹ lên tay vịn của xe lăn, hình như là súng thì phải?

“Đã tìm hết rồi?” Trần Du hỏi.

“Vâng, ông chủ.” Bảo vệ đá, “Trừ phòng ngủ của ngài.”

Mầy người trong phòng ngủ căng thẳng, ngừng thở nghe giọng của Trần Du, gã yếu ớt nói, “Ồ, phòng

của tôi à… Đi xem thử.” Xe lăn lần nữa chuyển động, đích đến là phòng họ trốn.

=======================================

Lối đi ngoài cửa, Trần Du chống cằm dựa vào xe lăn, trong tay là cây súng, gã gõ nhẹ lên tay vịn,

quản gia đứng sau lưng đẩy gã đi về phía trước, gã nhìn vào hệ thống nhiệm vụ của mình, chỉ số sợ

hãi đạt tới 60%.

Thật ra chỉ số sợ hãi của người đàn ông trung niên và người đàn ông bụng phệ là 90% còn Lục Mặc chỉ

mới 10%.

Cô hỏi Khổng Lệnh trong hệ thống, “Chỉ số sợ hãi của nam chính Lục Mặc bên cậu bao nhiêu rồi?”

Khổng Lệnh đáp: “15%.”

Thi Ân nói: “Quả nhiên Tengu có kinh nghiệm nhất, nghe ông ấy không sai, nhà có chú già như có bảo

vật.”

Tengu: “Tôi trẻ tuổi hơn Cùng Kỳ đấy.”

Đắc Kỷ và Ivan cũng đồng ý, chỉ số sợ hãi trong nhiệm vụ là giá trị bình quân, trong nhiệm vụ này

là giá trị bình quân của người trong nhiệm vụ và các NPC còn sống khác.

Cho nên Tengu từng bảo Lục Mặc đi cùng Dịch Nhiên khó bị dọa lắm, không bằng dọa đám vai phụ kia

trước, đầu tiên làm chỉ số sợ hãi của họ tăng cao để kéo thấp giá trị trung bình.

Sau đó bọn họ mới mang bác sĩ Vương, giáo sư Lưu và hải quân đến nơi này, đánh chết hải quân trước

khi đám Dịch Nhiên đến và đã kiếm được 60% chỉ số sợ hãi từ hai người còn lại.

Đúng là có tác dụng mà, nếu không khó mà kiếm chỉ số sợ hãi của Lục Mặc. Xe lăn dừng lại ở cửa

phòng ngủ, Trần Du cầm súng chỉ vào cửa, “Mở cửa.” Có người mở cửa từ trong phòng chạy ra rồi hô

lớn, “Kẻ trộm ở đây! Ông chủ Trần, ở đây!”

Người chạy ra là người đàn ông bụng phệ và người đàn ông trung niên, hai người sợ hãi chạy té lên

đất tới cạnh Trần Du rồi chỉ vào phòng ngủ nói, “Tên trộm và người cá ông chủ Trần muốn tìm… họ ở

trong đấy! Ông chủ Trần, chúng tôi không liên quan đến chuyện này!”

Trần Du cúi đầu nhìn họ cười khẽ, quả nhiên trong nhiệm vụ nên có mấy cản trở mới vui, Tengu có

kinh nghiệm lắm.

Dịch Nhiên ở trong phòng không sợ hãi khi bị hai người kia ‘bán’, hai người kia không thân với họ

nên có thể ‘bán’ họ mọi lúc vì mạng sống của mình.

Lục Mặc lại vô cùng tức giận, kéo Minh Châu ra sau lưng bảo vệ rồi nói với cô ta, “Đừng sợ, anh

nhất định sẽ cứu em.”

“Chạy ra ngoài.” Dịch Nhiên vọt ra nhắm về phía Trần Du.

Trần Du ngồi dưới ánh đèn loạng choạng ở bên ngoài cười nhìn anh vọt ra, gã không trốn, đến khi tay

Dịch Nhiên cách cổ của gã tầm nửa mét thì gã nghiêng đầu nhìn người trong phòng, huýt sáo ra hiệu.

“Dừng tay, nếu không tôi sẽ gϊếŧ hắn!” Đây là giọng của Minh Châu. Sau đó là giọng của chủ nhiệm

lớp: “Dịch Nhiên, dừng tay.”

Tay Dịch Nhiên cứng đờ, anh quay đầu nhìn Minh Châu đang dùng móng tay sắc nhọn của mình giữ lấy cổ

họng của Lục Mặc rồi đẩy hắn ra ngoài, ánh đèn trong lối đi rọi sáng cô ta và Lục Mặc.

Mặt Lục Mặc tái nhợt đầy khó tin, viền mắt hắn đỏ ửng nhìn Minh Châu, cánh tay của cô ta xuất hiện

phần vảy lấp lánh ánh nước, móng tay sắc bén đâm vào da cổ của hắn làm máu chảy xuống.

Trần Du nhìn gương mặt khó coi của Lục Mặc, “Cậu tưởng cô ấy sẽ đi theo tên nhóc nghèo cậu à? Đừng

quên ai là kẻ hại chết cha mẹ cô ấy.”

Lục Mặc sững sờ, lời này của gã nghĩa là gì? Cha mẹ người cá chết không phải do thợ săn tiền thưởng

bắt cô ấy gϊếŧ à? Gã nói thế…

“Gϊếŧ hắn.” Trần Du cầm súng nâng lên uai hàm, nhìn mọi thứ trước mắt, “Hoặc là ăn hắn nếu em

muốn.”

Lục Mặc cảm thấy bàn tay đang giữ cổ họng của mình run rẩy, có cái gì đang rơi bên chân hắn rồi lăn

ra ngoài rồi lấp lánh trên tấm thảm đỏ như máu, đó là… trân châu, nước mắt của người cá, cô ấy đang

khóc.

Hắn cố gắng liếc nhìn cô ấy, vành mắt của người cá toàn là nước mắt, cô ta nhìn hắn đầy hận thù,

“Là anh… hại chết cha mẹ em à?” Hắn khàn giọng hỏi cô ấy.

Móng tay sắc bén đang giữ cổ hắn nắm chặt, đâm vào trong làn da và thịt hắn làm hắn run lên vì đau.

“Anh lừa tôi.” Giọng của cô run rẩy, “Tôi nói cho anh biết thân phận của tôi, còn cho anh thấy đuôi

cá của tôi, nhưng không phải để anh lừa tôi, hại tôi… Anh còn hại chết cha mẹ tôi… Tại sao? Tại

sao?” Cô gái ấy nghẹn ngào, khóc lóc hỏi, “Tại sao anh còn dám quay lại?”

Một số ký ức xuất hiện trong đầu Lục Mặc, đã… có chuyện gì xảy ra?

“Anh…” Hắn nhìn nước mắt của cô ta không biết phải đáp thế nào, “Anh không biết anh từng làm gì với

em… Nhưng anh… thật sự muốn cứu em.” Cô ta nhìn hắn run ẩy.

Dịch Nhiên liếc mắt nhìn chủ nhiệm lớp một cái.

Trần Du giục, “Nói đủ chưa? Đủ rồi thì…” Dịch Nhiên đột nhiên vọt ra sau lưng gã, đánh quản gia một

phát ròi giữ súng chỉ vào cằm gã.

Dịch Nhiên còn không kịp đứng vững thì tiếng súng vang lên — “Bùm”. Một viên đạn bắn thủng ngực của

Trần Du, máu tươi bắn khắp người gã, Trần Du không kịp hét tiếng nào đã trượt khỏi tay anh.

Dịch Nhiên ngạc nhiên nhìn về phía người nổ súng, đó là người cá Minh Châu đang run rẩy… Cô ta bắn

phát súng về phía Trần Du chứ không phải Lục Mặc.

Tiếng thét chói tai trong lối đi vang lên, đám khách rối loạn, bảo vệ thì xông lên phía bọn họ.

Dịch Nhiên cảm thấy cái thảm dưới chân đang động cứ như… đang đi trên bông, hình ảnh trước mắt anh

mơ hồ, sau đó tối dần… Chuyện gì đang xảy ra? Dưới chân anh như sụp đổ vậy, anh rơi vào trong màn

đêm đen kịt —- “Bùm” một tiếng súng vang lên.

Anh mở mắt ra, sững sờ nhìn căn phòng tối tăm tanh hôi trước mắt, bên ngoài là gió thổi mạnh cùng

với sấm chớp, từng phát sấm một rọi sáng căn phòng nhỏ hẹp, đây là…. phòng ngủ dành cho khách lúc

anh vào cùng người đàn ông trung niên trước khi dừng bão.

Sao anh lại quay về căn phòng này? Những người khác đâu rồi?

Anh vội quay đầu nhìn chiếc giường sau lưng thì chẳng thấy ai ngoài chủ nhiệm lớp đang hôn mê ôm

giường.

Mà tiếng nhạc ở ngoài vang lên, đó là tiếng buổi tiệc bắt đầu.