Học Viện Phản Diện

Chương 47: “Thi Ân mở mode phá hủy — Thi Ân bảo mở mode phá hủy là mở ngay”

Edit: Pi sà Nguyệt

“Cần chú liên hệ với quản lý của trung tâm bàn bạc chuyện hủy nhiệm vụ ‘báo ứng’ không?” Ivan lo

lắng hỏi cô, việc này có chút hơi quá đáng một chút, ngay cả Cùng Kỳ cũng bị thương thì một mình

Thi Ân giải quyết được không?

“Không cần.” Thi Ân hào phóng nói, “Người ta chỉ cầm tiền làm nhiệm vụ thôi, chúng ta không thể đi

cửa sau.”

Cô đứng dậy đi thay đồ, ai dè vừa tới trước tủ quần áo đã trượt chân ngã xuống, hai đầu gối đau tới

mức cô chửi thề.

Ivan bất đắc dĩ đi tới dìu cô, hỏi cô lần nữa, “Không cần thật à?”

“Không cần!” Thi Ân tức giận nói, “Người ta bỏ tiền thì nên hưởng thụ dịch vụ mình muốn chứ.”

Ivan nhìn cô lo lắng.

================================

Chuyện lớn như thế xảy ra khiến truyền thông và internet sôi lên sùng sục, cảnh sát đã giăng dây

phân cách ở hiện trường, ngoài Dịch Nhiên và Thi Ân không rõ tung tích và chưa tìm được thì chỉ có

tầm tám, chín nhân viên bị thương nhẹ, không quá nghiêm trọng.

Trời âm u, Đổng Vãn Vãn vẫn đứng ngoài hiện trường chờ đợi, trong lòng có chút hoảng loạn, Khổng

Lệnh luôn ở cạnh an ủi cô ta mà không chú ý đến việc truyền thông và người ngoài sẽ chụp lại sau đó

truyền ra ngoài làm ảnh hưởng đến cậu, cậu cứ như thay đổi thành người khác vậy, nhưng Đổng Vãn Vãn

lại cảm thấy phức tạp vô cùng, cô ta không ngờ mình lại hại luôn cả Dịch Nhiên…. Cô ta không muốn

làm nhiều người bị thương như thế…

Không biết đợi bao lâu, anh Ngô trợ lý của Khổng Lệnh hoảng loạn chạy đến, “Tìm được rồi! Tìm được

Dịch tổng rồi, bây giờ đưa đi bệnh viện, nhưng vẫn chưa tìm được cô Thi…”

“Tìm được rồi?” Đổng Vãn Vãn cuồng quít chạy sang hỏi, “Dịch tổng thế nào? Anh ấy… anh ấy có ổn

không?”

Anh Ngô lắc đầu: “Không rõ, chỉ biết được đưa vào bệnh viện gần nhất, trông có vẻ… không ổn lắm.”

Trái tim Đổng Vãn Vãn nặng nề.

Khổng Lệnh cạnh cô ta nhìn mọt lát rồi hỏi anh Ngô, “Ở bệnh viện nào thế? Đưa chìa khóa xe cho em.”

Sau đó nói với cô ta, “Anh đưa em đi xem thử.”

Cậu không nói nhiều cũng không hỏi câu nào, ngay cả anh Ngô cũng cản vì sợ bị fan chụp phải nhưng

cậu không để ý mà dẫn Đổng Vãn Vãn đi.

Đổng Vãn Vãn ngồi trong xe nghiêng đầu nhìn cậu ta, cậu vừa ngoan lại vừa đẹp trai, hoàn toàn là

trung tâm trời sinh, “Anh… không hỏi sao em lo cho Dịch Nhiên như thế à?”

“Hai người là bạn từ bé còn gì?” Khổng Lệnh nghiêng đầu nhìn cô ta, đôi mắt cậu trong veo sạch sẽ

vô cùng, “Bạn bè xảy ra chuyện thì sẽ lo lắng thôi.” Cậu đưa tay định an ủi cô ta nhưng lại ngại

ngùng rút tay lại, dịu dàng nói: “Đừng lo lắng, Dịch tổng sẽ không có gì đâu.”

Đổng Vãn Vãn nhìn cậu mà cảm thấy có chút hổ thẹn trong lòng, cô ta không biết sau này Khổng Lệnh

có đổi thành cặn bã không nhưng bây giờ cậu tốt tới mức không có chút điểm xấu nào, còn tin tưởng

cô ta một cách mù quáng, “Em lo cho người đàn ông khác mà anh không ghen à?”

Khổng Lệnh cười, nhỏ giọng nói, “Trong lòng em, bây giờ anh có tư cách để ghen sao?”

Đổng Vãn Vãn cảm thấy bối rối, cảm giác như cô ta mới là nữ cặn bã…

Đợi đến bệnh viện, Khổng Lệnh kéo khẩu trang rồi đưa cô ta tới cửa phòng bệnh của Dịch Nhiên, cậu

không vào mà nhỏ giọng bảo, “Anh chờ em ở ngoài để em và Dịch tổng nói chuyện thoải mái.” Cậu cười

với cô ta rồi xoay người rời đi.

Đổng Vãn Vãn nhìn bóng lưng của cậu ta mà thấy tội lỗi trong lòng. Tệ hơn là vết thương của Dịch

Nhiên nặng hơn cô ta nghĩ.

Anh ở trong phòng cách ly, cô ta phải đổi quần áo mới được vào, đợi đến khi cô ta thấy Dịch Nhiên

đang nằm trên giường bệnh thì bối rối, cả người anh quấn toàn băng gạc chỉ để lộ hai con mắt, y tá

nhỏ giọng nhắc nhở cô ta anh bị bỏng 80%, gương mặt bỏng nặng, hai chân cũng bị nổ, chỉ sợ sau này

khó mà khôi phục bình thường, y tá dặn cô ta phải nói chuyện cẩn thận để tránh việc làm anh bị kích

thích.

Sao lại… nghiêm trọng như vậy.

May mà vẫn còn mạng, người bây giờ cũng tỉnh rồi, nhìn thấy Đổng Vãn Vãn thì con mắt chớp chớp,

giọng nói của anh khàn khàn, “Em… đến thăm anh à?”

Đổng Vãn Vãn đứng cạnh, trái tim của cô ta nặng nề vô cùng, cô ta không biết phải nói gì cho phải

nên đành gật nhẹ đầu.

Ngón tay trên giường của Dịch Nhiên giật giật, giẫy giạu đưa về phía cô ta, trên tay quấn đầy băng

gạc, cô ta vừa sợ lại bối rối, anh đang cố gắng đưa tay về phía cô ta.

“Đừng, đừng động đậy, sẽ làm vết thương nặng hơn đấy.” Cô ta cẩn thận cầm tay anh nhưng lại bị anh

nắm chặt lấy.

“Vãn Vãn…” Anh nhìn cô ta với cặp mắt đau khổ, “Có nhiều lời muốn nói với em… Không ngờ chưa kịp

nói đã xảy ra chuyện như này… Lúc anh tỉnh lại trong phòng phẫu thuật, anh nhận ra đời người sẽ

không đợi bất kì ai, cho nên… không thể để lại nuối tiếc gì, những chuyện muốn nói, muốn làm thì

phải… dùng dũng khí làm.”

“Dịch tổng… Anh sẽ tốt hơn, bây giờ nên dưỡng bệnh trước…” Đổng Vãn Vãn cảm nhận được anh rất kích

động vì anh bóp tay cô ta đau quá.

“Không… Anh sợ bây giờ không nói thì sau này sẽ không có cơ hội.” Anh nắm chặt tay cô ta như trước

cứ như hai người chuẩn bị ngăn cách giữa sống chết, anh nói thẳng tình cảm mình với cô ta, “Anh

đáng ra phải nói cho em biết lúc chúng ta gặp lại nhau… Nhưng anh sợ dọa em vì nhiều năm thế rồi…

Anh luôn tìm em, anh chưa từng quên em bao giờ, từ lần đầu em xuất hiện thì thế giới của anh như

được chiếu sáng, anh lúc đó đã biết rằng người phụ nữ sẽ ở cạnh anh cả đời là… là em đấy, Vãn Vãn.”

Nội tâm Đổng Vãn Vãn phức tạp tới mức không biết nói gì, cô ta không nghĩ bá tổng (bá đạo tổng tài)

sẽ tỏ tình với mình lúc này, trong tình huống như này…

“Vãn Vãn, lúc anh bị nổ trong đầu toàn là em, thậm chí lúc được cứu… chính suy nghĩ muốn gặp em lần

nữa đã giúp anh chống đỡ tới giờ.” Dịch Nhiên run rẩy cầm tay cô ta, nhìn cô ta rồi hỏi, “Anh biết

anh có thể… không qua được lần này, cho dù sống sót thì cũng thay đổi hoàn toàn, tàn tật cả đời…

Nhưng anh vẫn muốn nói cho em biết điều này, nếu như có thể… anh có thể sống thì em sẽ chấp nhận

tình yêu của anh chứ?”

Đổng Vãn Vãn không đành lòng nhìn đôi mắt đầy tình cảm ấy, cô ta sắp bị cảm giác nặng nề này ép tới

mức không thở được, tình yêu của Dịch Nhiên lúc này giống như là… gánh nặng vậy.

“Dịch tổng, anh sẽ tốt hơn.” Cô ta cầm tay anh rồi động viên, “Bây giờ đừng nghĩ nhiều như vậy, em

sẽ thường đến thăm anh, nói chuyện với anh, đợi anh khỏe lại rồi nói, nhất định sẽ tốt thôi.”

Cô ta ngồi không nổi nữa nên chỉ nói hai câu an ủi, bảo anh nghỉ ngơi rồi đứng dậy rời khỏi đó.

Dịch Nhiên trên giường bệnh nhìn bóng lưng rời đi vội vàng của cô ta, nằm trên giường bàn bạc trong

hệ thống: “Sao nào? Cô chủ, tôi diễn ổn không?” Thi Ân vô cùng thỏa mãn, “Rất thỏa mãn, không quản

nam nữ chỉ cần diễn cảnh thâm tình thì để Đắc Kỷ lên là hay nhất.”

Dịch Nhiên trên giường bệnh là do Đắc Kỷ đóng, chị ta vẫn chưa hết nghiện, “Không phải tôi tự kiêu

đâu, cô chủ, cô cứ để tôi chơi đùa với loại nữ chính não tàn này thì sẽ lãng phí tình cảm của tôi

đấy, tôi cảm thấy lần này em trai Khổng Lệnh hơi thiệt thoài, nữ chính này quá hoa tâm rồi, cô ta

muốn cả nam chính lẫn nam phụ, tôi đoán bây giờ cô ta đã quyết tâm vứt bỏ vị bá đạo tổng tài bị hủy

dung lẫn tàn tật này rồi, lúc này chắc chắn đã cảm thấy em trai Khổng Lệnh là nam chính của cô ta

rồi đấy.”

Tengu nói: “Là tôi thì tôi cũng từ chối cô, tôi dùng tiền để trải nghiệm cuộc sống của nữ chính,

không quen không thân với tổng giám đốc tàn tật là cô đấy, sao tôi phải chịu đựng tình yêu nặng nề

này chứ?”

Đắc Kỷ: “Tôi tàn tật là do ai hại nào? Tôi đang là bá đạo tổng tài bình thường, có ghẹo ai đâu mà

phải bị tàn tật như này? Cô ta thích thì ném tôi thành bia đỡ đạn à?”

Thi Ân: “Được rồi, được rồi, hai người sao nhập diễn tới mức cãi nhau thế?” Sau đó hỏi, “Chú Ivan

chuẩn bị xong chưa?”

Ivan: “Xong rồi.”

====================================

Không khí mới mẻ ngoài phòng bệnh khiến Đổng Vãn Vãn cảm thấy nhẹ nhàng, trong đầu trong lòng cô ta

loạn cào cào, cô ta tìm Khổng Lệnh thì nghe tiếng thét kích động của các cô gái dưới lầu, “Khổng

Lệnh! Là Khổng Lệnh!”

Cô ta lót đầu từ cửa sổ nhìn ra ngoài thì thấy Khổng Lệnh bị các em gái cấp ba chắn lại dưới tàng

cây.

Cậu ta làm dấu im lặng rồi dịu dàng nhắc nhở, “Đây là khu nội trú, chúng ta phải nói nhỏ nhé! Đừng

làm phiền người khác, cẩn thận, cẩn thận một chút… Tôi không đi, tôi sẽ ký tên cho mọi người.”

Các cô gái kia kích động nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời nói nhỏ lại, bọn họ vây quanh cậu ta để

chụp ảnh chung và xin chữ ký, Khổng Lệnh kiên trì kí cho từng người, nghe thấy có người nói chuyện

với mình thì ngẩng đầu dịu dàng nhìn bọn họ rồi cảm ơn.

Bọn họ kích động nói với Khổng Lệnh bọn họ sẽ tiếp tục ủng hộ cậu, hi vọng cậu có thể tiếp tục đứng

trên sân khấu, càng nói càng kích động.

Khổng Lệnh cười đưa tay ôm bọn họ, nhẹ nhàng xoa đầu, “Cảm ơn, hi vọng tôi có thể cùng các bạn lâu

một chút, cùng các bạn trải qua những giai đoạn quan trọng trong cuộc đời như tốt nghiệp, yêu đương

chẳng hạn.”

Cậu rất dịu dàng, dịu dàng cứ như không biết tức giận là gì.

Đổng Vãn Vãn nhìn cậu từ cửa sổ, từ sau khi cô ta xuyên qua thì đây là lần đầu cô ta cảm giác được

Khổng Lệnh là một thần tượng, cậu có một nhóm người hâm mộ luôn ủng hộ cậu, cậu sẽ sáng rực rỡ

trong đám người.

Khổng Lệnh có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô ta nên ngẩng đầu nhìn lên, thấy cô ta thì mỉm cười

híp mắt, kích động vẫy tay chào cô ta trong đám fans mà không chút lo sợ.

Nụ cười kia làm trái tim Đổng Vãn Vãn nhẹ nhàng. Cậu cười nói với Đổng Vãn Vãn, “Đợi anh chút nhé?”

Cậu thật sự…. không sợ bị fans phát hiện quan hệ của bọn họ à? “Là ai thế?” Các fans nhìn cô ta

hỏi.

Khổng Lệnh cười, cúi đầu cầm đồ fans đưa sang rồi ký tên, nhếch môi đáp, “Người quan trọng của

tôi.”

Đổng Vãn Vãn đứng đấy, bảo không động lòng là giả, cô ta xoay người đi xuống tìm Khổng Lệnh nhưng

vừa đi vài bước thì lảo đảo do đạp phải cái gì hơi trơn trơn, đầu gối cô ta chạm vào mặt đất làm cô

ta đau đớn nhưng dến khi thấy thứ cô ta đạp phải thì cô ta sợ hãi tới mức lùi về sau.

Đó là… một đống tóc dính máu?

Cô ta sợ tới mức luống cuống tay chân muốn vịn cửa sổ đứng dậy, sau lưng có người đẩy xe đựng đồ

chữa bệnh đi tới phía cô ta, sau đó dừng bên chân cô ta, cô ta nghe thấy tiếng y tá trầm thấp nói,

“Thì ra da đầu của tôi ở đây à? Có thể phiền cô Đổng lượm lên giúp tôi không?”

Giọng nói kia… có chút quen tai.

Đổng Vãn Vãn ngẩng đầu nhìn lên cô y tá đứng sau xe đẩy, cô ta không khống chế được mà thét lên, da

đầu và tóc của người đẩy xe kia bị bị xốc lên, máu chảy xuống không ngừng, gương mặt ấy là… là Thi

Ân!

Cô còn mặc bộ đồ hôm quay show, trên người bị nổ đến mức máu thịt be bét làm người ta sợ hãi, cô

đứng đấy nhìn cô ta chằm chằm cứ như chờ cô ta nhặt miếng da đầu dưới đất lên.

Đổng Vãn Vãn không phân biệt được Thi Ân này là sống hay chết rồi, cô ta vội bò lên rồi bỏ chạy,

“Cứu, cứu mạng!”

Ánh đèn sáng sủa ở hành lang đột nhiên tắt từng cái một khi cô ta bỏ chạy, cửa sổ kêu ‘ầm ầm’ như

bị người đóng lại, cánh cửa đóng rất nhanh mà trên bức tường trắng thì xuất hiện từng bàn tay một

đang đuổi theo bóng cô ta. “Cứu mạng! Cứu, cứu tôi!” Cô ta sợ hãi không dám quay đầu mà lao thẳng

vào thang máy, cô ta gào qua cửa sổ, “Khổng Lệnh, cứu em!”

Cô ta nhào tới trước cửa thang máy lúc chiếc đèn cuối cùng tắt đi, sau đó liều mạng đè thang máy.

Sau lưng là tiếng xe đẩy và bước chân cùng với tiếng cười gằn của Thi Ân, “Sao cô Đổng lại chạy

thế? Tôi chỉ nhờ cô nhặt da đầu của tôi thôi mà.”

Da đầu Đổng Vãn Vãn tê dại, cô ta không dám quay đầu chỉ cầu nguyện thang máy nhanh mở một chút,

một bàn tay dính máu duỗi từ sau lưng cô ta bấm vào nút thang máy để mở giúp cô ta.

“Tại sao cô Đổng không dám quay đầu nhìn tôi?” Cô ở sau lưng nói thế.

Đổng Vãn Vãn cảm thấy lưng lạnh lẽo, hai chân mềm nhũn, run rẩy, cô ta chỉ kịp kêu cứu trong hệ

thống, “Cứu tôi! Mau cứu tôi! Không biết tại sao nữ phụ lại tìm tôi rồi! Cô ta cứ như… hắc hóa

rồi!”

Chủ nhiệm lớp trong hệ thống đáp lại cô ta, “Chào ngài, xin hỏi có chuyện gì thế? Tại sao nội dụng

kịch bản lại bị phá vỡ? Nam phụ Dịch Nhiên và nữ phụ Thi Ân vốn không xảy ra chuyện như bây giờ,

ngài cần phải nói rõ tình huống thì tôi mới xin tổ chức điều tra được.”

“Tôi không biết! Bây giờ không phải là lúc hỏi điều này! Ông mau cứu tôi! Bệnh viện đột nhiên thay

đổi…” Đổng Vãn Vãn không dám động cũng chẳng dám trốn, cô ta ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc sau

lưng, đó là… mùi máu của Thi Ân, cô dính sát vào người cô ta, đứng ngay sau lưng cô ta. Thang máy

mở ra trước mắt hai người.