Học Viện Phản Diện

Chương 44: “Hồ ly tinh Thi Ân login”

Edit: Pi sà Nguyệt

Mười phút thì mười phút, Dịch Nhiên cứ như dính trên người cô luôn vậy, làm kiểu gì cũng không đẩy

anh ra được, mặt trời bên ngoài chiếu vào trong phòng rồi dịch chuyển trên người hai người.

Chủ nhiệm lớp đành gọi điện cho Dịch Nhiên nhắc nhở anh, bây giờ là chín giờ sáng, một tiếng nữa là

lúc anh gặp nữ chính Đổng Vãn Vãn lần đầu, dặn anh đừng vì gái gú mà lỡ giờ!

Dịch Nhiên lướt nhìn nội dung kịch bản và thân phận của mình lần này, trong giả thiết anh là tổng

giám đốc nhà giàu đã quen biết với Đổng Vãn Vãn từ bé, giả thiết của là một đứa con riêng nhà giàu

có sức khỏe yếu lại dính nhiều bệnh, mà Đổng Vãn Vãn xuất thân cao quý cứ như mặt trời nhỏ chiếu ấm

tuổi thơ của anh, sau khi Đổng Vãn Vãn cùng cha mẹ xuất ngoại, tổng giám đốc nhà giàu là anh vẫn si

tình nhớ mong đến mặt trời nhỏ của mình, anh luôn giữ thân trong sạch vì cô gái ấy rồi dần trở

thành tổng giám đốc lạnh lùng hệ cấm dục, chỉ thú tính vì nữ chính.

Sau đấy, vào hôm nay, trên đường mưa anh ngẫu nhiêu gặp Đổng Vãn Vãn vừa phát hiện chồng mình có

người thứ ba khi lái xe, nữ chính uống say vì mất hết niềm tin đã ngã trước xe anh, do số mệnh an

bài nên giám đốc nhà giàu là anh đưa ánh trăng sáng của mình trở về biệt thự, chăm sóc cẩn thận

sau đó còn nâng đỡ cho cô ta thành sao ‘hot’ rồi dẫn cô ta đi trên con đường vả mặt chồng trước và

người thứ ba.

Dịch Nhiên cau mày, “Thứ gì thế? Thân thể trưởng thành của cậu ta chẳng có bệnh tật gì mà dùng cái

từ giữ thân trong sạch quái gì, ông đây ghét làm ba cái nhiệm vụ như này lắm nhé.”

“Không được mắng giả thiết nhiệm vụ.” Chủ nhiệm lớp châm chọc anh, “Cậu cứ xem Đổng Vãn Vãn là ma

cà rồng bé nhỏ của cậu thì thấy bình thường thôi, lại nói trai ba mươi còn là xử nam thì có gì lạ

chứ? Có vài người hơn trăm nghìn tuổi vẫn là trai tân đấy thôi?”

“Cút! Bây giờ tôi không còn nữa nhé!” Tai Dịch Nhiên đỏ ửng, tức giận quát.

Chủ nhiệm lớp thầm vui vẻ, không trào phúng anh nữa để tránh việc anh tức giận, ông chỉ giục anh

nhanh chóng đi làm nhiệm vụ.

Dịch Nhiên đóng hệ thống lại rồi nhìn mặt trời ngoài trời, lầm bầm, “Làm gì có mưa chứ, còn bảo

ngẫu nhiên gặp trên đường mưa…”

Vừa nói xong thì trời tối lại.

“…” Hay đấy, nội dung kịch bản bảo trời mưa to thì sẽ mưa ngay.

Dịch Nhiên đứng dậy mặc đồ vest của mình, vừa mang đai lưng vừa nhìn Thi Ân nằm chống cằm trên

giường nhìn mình, trời a, cô đep muốn chết, chỉ nhìn cô thôi mà anh đã thấy mềm cả người rồi, anh

nhịn không được mà cúi đầu hôn trán cô, “Mặc quần áo vào đi, dẫn em đi mua váy mới.”

“Không phải anh đi làm nhiệm vụ à?” Thi Ân nghiêng đầu nhìn anh, “Nữ chính của anh login rồi, tổng

giám đốc Dịch nên đi gặp nữ chính của anh đi chứ.”

“Em mới là nữ chính của anh.” Dịch Nhiên bế cả cô lẫn chăn lên, ôm cô vào trong phòng tắm rồi để cô

ngồi lên bồn rửa tay, anh hất tóc đen của cô ra sau giúp cô rồi cười ngây ngô, “Mua váy mới cho em

rồi đi.” Anh muốn dùng tiền cho cô nếu không thì sẽ không vui trong lòng.

Thi Ân bị anh nhìn chằm chằm lúc đánh răng rửa mặt cũng không yên ổn trong lòng, trạng thái của anh

cứ như chàng trai trẻ đang rơi vào trong biển tình vậy, không lẽ anh chưa từng yêu ai trước kia? Cô

là mối tình đầu của anh à?

“Không được, bây giờ em đang là sao lớn nổi tiếng còn bị dính scandal nữa, nếu đi với anh bị chụp

trúng thì sao giờ?” Thi Ân đẩy anh ra khỏi phòng thay đồ, nói qua cánh cửa, “Em là người phải tạo

CP với Khổng Lệnh đấy.”

“Chụp trúng ảnh đi với anh có mất mặt gì đâu, anh là nam chính tổng giám đốc đấy.” Dịch Nhiên ở

ngoài nói, “Lại bảo em lần này đóng vai hồ ly tinh còn gì? Anh rất vui vẻ khi dính scandal với em

đấy.”

“Nghĩ hay đó.” Thi Ân thay một chiếc áo đơn giản và quần jean rồi mở cửa ra, cô tìm kím râm, mũ và

khẩu trang rồi mới chịu ra ngoài với Dịch Nhiên, cô còn lén lút lên xe anh nữa.

Dịch Nhiên vừa buồn cười lại tức giận, anh cứ cảm giác mình là người thứ ba đang vụиɠ ŧяộʍ với phụ

nữ có chồng vậy.

============================

Đợi đến khi đến trung tâm thương mại lớn nhất, Thi Ân bảo Dịch Nhiên ngồi ở xe đợi cô đi vào rồi

anh hẵng vào để tránh việc bị bắt gặp.

Dịch Nhiên xuống xe mở cửa xe cho cô, ôm hông cô rồi kéo cô vào lòng, bảo, “Đi đường dành cho khách

VIP, không ai thấy đâu.”

Dịch Nhiên mang cô đi vào thang máy dành cho khách quý có thẻ hội viện để vào trung tâm thương mại,

Thi Ân nhìn trung tâm thương mại yên tĩnh rồi lại nhìn Dịch Nhiên.

Dịch Nhiên nhìn cô đắc ý, vuốt hông cô rồi nghiêng đầu nói nhỏ: “Không phải anh bảo em ngoan thì sẽ

mua trung tâm thương mại cho em à? Anh vừa mua cổ phần của trung tâm này, cô Thi có hài lòng

không?”

Nhân viên tiếp đón đứng sẵn ở đấy không xa, cô ta tươi cười đi tới dịu dàng nói, “Chào ngài Dịch,

đây hẳn là cô Thi mà ngài nói đúng không? Chào cô Thi, sau này tôi là nhân viên tiếp đón riêng của

cô, chỉ phục vụ cho cô thôi, bất cứ lúc nào cô đến đây để mua sắm thì hãy báo trước, tôi sẽ tính

tiền vào thẻ của ngài Dịch.”

Được đấy, rất giống giám đốc bá đạo đó.

Thi Ân tháo kính râm xuống rồi nhìn Dịch Nhiên, vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi, “Dịch Nhiên, em rất tò mò

anh rốt cuộc có bao nhiêu tiền thế? Có bao nhiêu thân phận vậy? Đâu mới là thế giới gốc của anh?

Anh ở thế giới kia là học sinh, sao ở đây là giám đốc rồi?”

Dịch Nhiên vô cùng đắc ý, nghiêng đầu nói bên tai cô, “Đủ nuôi em mười mấy đời đấy, em cứ cố gắng

mà xài tiền, có thể xài mười năm mới hết một số không ấy chứ.”

Có tiền thế luôn à?

Thi Ân nhìn anh ngạc nhiên rồi nhớ lúc trước khi gặp cô anh luôn làm nhiệm vụ, còn duy trì tỷ lệ

thành công rất cao, anh lại không dùng bao nhiêu tiền nên đúng là có không ít thật, trên phương

diện nào đó thì anh đúng là ’10 tỷ’ thật đấy.

Dịch Nhiên đưa cô vào một tiệm đồ hiệu rồi chọn cho cô vài cái váy tương tự như cái anh làm hỏng

của cô, sau đó kéo cô vào phòng thay độ, một tay cầm đồ một tay nâng cằm cô lên hôn, anh đè cô vào

tường rồi nhỏ giọng nói, “Thế giới em gặp anh là thế giới anh luôn ở, thân phận học sinh cấp ba là

vì nó rất thuận tiện cho việc trốn học làm nhiệm vụ mà không bị nghi ngờ quá nhiều, cũng tiện để

liên hệ với chủ nhiệm lớp. Thân phận tổng giám đốc ở thế giới này là anh cố ý chọn để phối hợp với

sao nữ là em đấy, đương nhiên bỏ tiền mua cổ phần là thật, công ty ở đây cũng là thật luôn, anh mua

rồi, đồng thời cũng có dự định ở đây lâu dài.” Ngón tay anh cởi đồ của Thi Ân, hôn môi cô rồi cười

hỏi, “Em còn muốn biết gì về anh nữa?”

Thi Ân nhìn anh, muốn nói ‘Quá khứ của anh’ nhưng cô vẫn không hỏi vì sợ nó dính đến Học viện Phản

diện, bây giờ cô còn chưa muốn nói cho anh biết cô là Hiệu trưởng của trường đấy nên tạm thời bỏ

qua đi.

“Hết rồi.” Thi Ân cầm váy trong tay anh rồi đẩy anh một cái, “Đi ra ngoài, em phải thử đồ.”

Dịch Nhiên đứng dựa vào cửa nhìn cô chứ không ra ngoài, “Em sẽ không chạy nữa chứ?”

Thi Ân dở khóc dở cười nói, “Em có nhiệm vụ ở đây mà, em luôn có trách nhiệm với nhiệm vụ của

mình.”

Dịch Nhiên cúi đầu cười nói, ”Chỉ có nhiệm vụ mới giữ em được.”

Thi Ân thử quần áo hơn nửa tiếng mới mua mười mấy bộ, lúc định đi chọn vài cái túi xách thì điện

thoại rung lên.

Cô nghe thấy giọng Khổng Lệnh vang bên kia, “Chị Thi, là em, Khổng Lệnh, em…. Sợ khó mà hoàn thành

nhiệm vụ lần này rồi.”

“Sao thế?” Thi Ân tiện tay cầm túi xách nhìn vào gương, “Nhiệm vụ lần này đơn giản mà, tán nữ chính

là được.”

Khổng Lệnh khổ sở nói, “Rất khó, cô ấy ghét em, giả thiết của nhân vật này đời trước cặn bã quá, ẩn

hôn rồi ngoài nɠɵạı ŧìиɧ xong bỏ người ta, người ta xuyên đến để trả thù em, đánh em thành bia đỡ

đạn mà…. Vừa mới gặp đã đòi ly hôn với em rồi… Bây giờ cô ấy ở ngoài đợi em ký tên, em chưa từng

yêu đương bao giờ, không biết phải làm gì, em cảm thấy nhân vật này làm thế với người ta không ổn,

không thể làm lỡ đời người ta như vậy mãi được.”

Thi Ân nở nụ cười, nhiệm vụ này nên để cho cậu nhóc ngây thơ như cậu đến làm, chân thành đấy, chân

thành rất đáng quý.

“Bình thường thôi, nữ chính vừa xuyên qua hay sống lại luôn muốn ly hôn với cặn bã đã hành mình một

lần. Theo kịch bản, nếu cặn bã như cậu muốn chuyển từ người cũ thành hiện tại thì không được đồng ý

ly hôn.” Thi Ân để túi xách về chỗ cũ, Dịch Nhiên ở cạnh ra hiệu nhân viên tiếp đón gói lại, cô vội

kéo Dịch Nhiên rồi nói với anh, “Không cần, em không thích.”

Khổng Lệnh vội hỏi, “Chị đang ở chung với anh Dịch Nhiên à? Có phải không tiện lắm không?”

Dịch Nhiên đi tới nói qua điện thoại, “Nhóc con, cậu cũng biết thế à?”

“Đừng dọa em ấy!” Thi Ân đẩy mặt Dịch Nhiên ra, nói với Khổng Lệnh, “Vậy đi, nữ phụ chị sẽ đến giúp

em, bây giờ em ở đâu?”

Khổng Lệnh đọc địa chỉ cho cô, đây là chỗ ở bí ẩn mà cậu và nữ chính Đổng Vãn Vãn thuê ở với nhau.

Bây giờ là lúc Khổng Lệnh vừa về nước để phát triển, còn chưa nổi tiếng mà Đổng Vãn Vãn lén đăng ký

kết hôn mà không thèm quan tâm người nhà phản đối, sau đó cô ta cùng cậu ta về nước thuê một căn

nhà không ổn lắm ở chung, yên tâm chăm sóc Khổng Lệnh sau khi cưới, trong lòng tràn ngập hi vọng

mong đợi đến khi Khổng Lệnh nổi tiếng sẽ tuyên bố với thế giới rằng, cô ta là vợ của cậu.

Sau đó khi Khổng Lệnh nổi tiếng rồi, thứ câu tặng cho cô ta là hợp đồng ly hôn và người thứ ba.

Loại nội dung kịch bản người cũ cặn bã này, nữ chính sẽ lợi dụng mình xuyên đến sớm để đòi ly hôn

sau đó đi tìm nam chính giám đốc nhà giàu yêu mình thật sự.

“Em đến đó chẳng khác gì đổ dâu vào lửa cả, điều này chẳng phải làm Đổng Vãn Vãn càng muốn ly hôn

à?” Dịch Nhiên lái xe đưa Thi Ân sang.

Thi Ân ở trong xe trang điểm một chút, cô biến mình thành một đóa sen trắng ngây ngô, nhấn mạnh

phần lông mi cong vυ't và đôi môi vểnh lên, còn làm môi trở thành một bờ môi mập mạp trắng trẻo

trông rất đáng yêu, “Anh không hiểu phụ nữ tụi em, đồ chúng em không cần có thể vứt đi nhưng không

cho phép người khác cướp khỏi tay tụi em, hoa sen trắng lại càng không thể.”

Dịch Nhiên nhìn cô khó hiểu, đây là logic quái gì thế?

Xe dừng ở ngoài khu nhà, Thi Ân nâng đầu Dịch Nhiên lên hôn một cái rồi ỏn ẻn nói, “Cảm ơn kim chủ

ba ba đã tự mình đưa em đến cướp chồng người khác, em nhất định sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ

này.” Sau đó mở cửa đắc ý xuống xe, cô đi trên đôi guốc nâu cao tạo tiếng cộc cộc cứ như mình đang

ra chiến trường vậy.

Dịch Nhiên sờ phần mặt được cô hôn lên rồi bật cười, đáng yêu thật đấy, làm nhiệm vụ mà hưng phấn

như đang chơi game vậy.

Anh nói với chủ nhiệm lớp, “Mở trực tiếp bên hệ thống nữ chính cho tôi đi, tôi muốn xem ma cà rồng

nhỏ của tôi cướp chồng người khác kiểu gì.” Chủ nhiệm lớp: “…. Dịch Nhiên, cái này là sở thích

quái quỷ gì thế? Thích mọc sừng à?”

“Ông biết cái gì, mở nhanh lên.” Dịch Nhiên nghĩ thầm, ma cà rồng nhỏ của anh không nɠɵạı ŧìиɧ bao

giờ, cô chỉ làm nhiệm vụ thôi.

Chủ nhiệm lớp cũng tò mò, ông là người giám sát của nữ chính Đổng Vãn Vãn nên cũng thuận tiện mở hệ

thống Đổng Vãn Vãn rồi bấm vào lựa chọn trực tiếp —–

=======================================

Vừa đúng lúc Thi Ân vào nhà.

Trong căn phòng không lớn có một cô gái đang ngồi cạnh bàn ăn, trên tay là tờ đơn ly hôn, đó là

Đổng Vãn Vãn, gương mặt cô ta đúng kiểu nữ chính sεメy đang được ưa chuộng, gương mặt xinh đẹp mang

chút cảm giác lai Tây, kiểu trang điểm của cô ta trong thời gian này là dạng hình phụ nữ đàng

hoàng, sau này sẽ trở thành loại trang điểm quyến rũ khiến chồng trước cặn bã Khổng Lệnh hối hận.

Khổng Lệnh vừa mở cửa đã thấy Thi Ân, cậu ta ngạc nhiên vô cùng, “Sao… Đàn chị sao lại đến đây rồi?

Sao chị biết em ở đây?”

“Dọa cậu à?” Thi Ân đứng ở cửa cười híp mắt, “Vì chị có đặt máy định vị ở chỗ cậu.” Cô vươn ngón

tay đâm nhẹ vào l*иg ngực cậu ta, “Cậu có sợ không?”

Dịch Nhiên cau mày.

Chủ nhiệm lớp vui vẻ nói, “Bây giờ cậu còn thấy ma cà rồng nhỏ của cậu ngây ngô ngoan ngoãn nữa

không?”

Thi Ân cứ như mới thấy cô gái có sắc mặt khó coi ngồi trong nhà, vội rút tay về nói, “A…. Trong nhà

còn có người à? Hai người đang nói gì thế? Có phải

chị làm phiền hai người rồi không?” Cô cúi người xin lỗi Đổng Vãn Vãn đang ngồi trong nhà, “Xin

lỗi, tôi không biết có người ở trong đấy.” Sau đó nhìn về phía Khổng Lệnh, cau mũi hờn dỗi, nhỏ

giọng nói, “Sao cậu không nhắc chị có người ở trong thế, may mà chị chưa nói câu nào làm mất mặt.”

Đổng Vãn Vãn ngồi trong phòng chửi thề trong lòng, chắc kèo con nhỏ kia là đóa sen trắng luôn! Từ

câu nói đầu tiên đã làm tăng chỉ số tức giận của người khác không ngừng rồi, cô ta mới là vợ của

Khổng Lệnh đấy! Thế mà cái miệng kia cứ nói như thể cô ta là người ngoài vậy!

Lại nhìn đồ của Thi Ân, trời lạnh mà để chân trần, mang giày cao gót màu nâu, phía trên là chiếc

váy lộ nửa vai bằng lông màu bơ, áo lông dài ngang bắp đùi, không biết ở dưới có mặc gì không chứ

đồ này đúng kiểu bitchy luôn, nó chẳng khác gì ép người ta nhìn vào đùi cô cả! Còn kiểu trang điểm

này, đây là mặt mộc trong mắt trai thẳng còn gì!!!!

Khổng Lệnh cứng lại không biết nên làm gì.

Thi Ân ló đầu nhìn Đổng Vãn Vãn một cái rồi cười hỏi, “Đây là vợ của cậu à?”

Khổng Lệnh ngạc nhiên.

Đổng Vãn Vãn cũng ngạc nhiên, nữ phụ này biết quan hệ của cô ta và Khổng Lệnh à? Trong kịch bản nữ

phụ còn chưa gặp Khổng Lệnh lúc mới về nước mấy lần mà? Khổng Lệnh nói quan hệ của bọn họ cho nữ

phụ sau khi hai người họ xảy ra chuyện bậy bạ với nha mà, sao giờ vừa đến đã biết rồi? “Chị… Đàn

chị sao biết được thế?” Khổng Lệnh chân thật hỏi.

Thi Ân rụt cổ lui, đáng thương nói, “Không mời chị vào trước rồi nói được à? Ở ngoài này lạnh lắm

đấy.”

Khổng Lệnh dẫn cô vào nhà.

Đổng Vãn Vãn tức tới mức muốn trợn mắt trắng, lạnh thế thì mặc hở hang làm gì hả?

Lần này hay rồi, Khổng Lệnh lúng túng đứng trong nhà, cảnh này chẳng khác gì cảnh tượng chết chóc

cả, cậu ta đứng đó luống cuống tay chân.

Mà Thi Ân lại chủ động vươn tay với Đổng Vãn Vãn, “Xin chào, tôi tên là Thi Ân, là đàn chị trong

công ty của Khổng Lệnh, cũng là fan của cậu ấy.”

Đổng Vãn Vãn chửi thề trong lòng, cô nàng sen trắng này sao lại tự nhiên cầm tay cô ta thế cơ chứ?

Cô ta không muốn nắm tay với sen trắng!

Đổng Vãn Vãn tức tới mức mặt trắng bệch, không cầm tay Thi Ân mà nhìn cô lúng túng rút tay về.

Thi Ân nở nụ cười ngại ngùng rồi nhìn vào đơn ly hôn trên bàn, ngạc nhiên hỏi, “Hai người… định ly

hôn à?”

Đổng Vãn Vãn nhịn không được mà nói, ”Đúng thế, cô Thi vui không?”

Khổng Lệnh cảm thấy Đổng Vãn Vãn nói với Thi Ân như vậy có chút không ổn nên nhỏ giọng bảo, “Đừng

nói thế, đàn chị có biết gì đâu, em làm thế không lễ phép tí nào.”

Đổng Vãn Vãn tức giận cười lạnh với Khổng Lệnh một cái, đồ cặn bã!

Thi Ân tức giận nói trong hệ thống: “Khổng Lệnh, cậu đạp trúng mìn của nữ chính rồi! Đừng bảo vệ

chị! Cậu đang tán nữ chính mà! Cậu phải ‘tẩy sạch’ hình tượng trai cặn bã của mình!

Khổng Lệnh: “…. Chị Thi, cái này khó lắm!” Cậu ta cảm thấy nói như vậy không lễ phép.

Thi Ân đứng cạnh bàn nhìn đơn ly hôn rồi cười khổ một tiếng, nói với Đổng Vãn Vãn, “Xin lỗi, tôi

biết nói thế không đúng nhưng tôi đúng là thấy nhẹ nhõm trong lòng, cũng vui nữa…”

Đổng Vãn Vãn muốn lật bàn nhưng lại thấy vành mắt đỏ ửng của Thi Ân, trời ạ, vành mắt đỏ khi nào

thế?!

“Cô đừng hiểu nhầm, tôi và đàn em Khổng Lệnh không có gì hết!” Thi Ân đỏ mắt nhìn cô ta rồi gặng

cười, “Là tôi… thích thầm cậu ấy, thật ra lúc cậu ấy debut ở nước ngoài tôi đã thích cậu ấy rồi,

nhưng vẫn luôn xem cậu ấy là idol thôi, sau này cậu ấy về nước và gặp cũng như tiếp xúc lần đầu với

cậu ấy… tôi đã thích cậu ấy.” Cô nở nụ cười tự giễu, “Thật ra chỗ ở này của cậu ấy, và cả… cô nữa,

là tôi nhờ người quản lý đi hỏi thăm, vốn chỉ định hỏi

thăm sở thích của cậu ấy thôi không ngờ lại nghe được tin cậu ấy đã có… đã có vợ.” Cô lại vội nói

tiếp, “Nhưng tôi không ngờ hôm nay cô lại ở đây, còn định… ly hôn với cậu ấy, tôi vốn định tạo bất

ngờ cho cậu ấy thôi, thông báo cậu ấy rằng công ty có show truyền hình tốt, tôi đã thuyết phục đạo

diễn mang cậu ấy vào show…”

Cô dựa vào bàn rồi hai tay xoắn lấy nhau làm bộ đáng thương.

Đổng Vãn Vãn thấy cô như vậy thì phải thừa nhận, quá bitchy rồi, “Nếu cô Thi biết anh ta có vợ thì

phải giữ khoảng cách chứ?”

“Xin lỗi, tôi không làm được.” Thi Ân áy náy cúi đầu với cô ta rồi nhìn Khổng Lệnh với đôi mắt tràn

ngập tình yêu, “Tôi rất thích cậu ấy, dù biết cậu ấy đã có vợ cũng biết không có kết quả gì, thậm

chí là sẽ thành chỗ bẩn của tôi nhưng…” Cô nhìn Đổng Vãn Vãn, “Tôi không thể khống chế được tình

cảm của mình, muốn đối xử tốt với cậu ấy dù chỉ mình tôi trả giá, tôi không cần cậu ấy đáp trả, tôi

chỉ cần cậu ấy vui vẻ, muốn cậu ấy sống tốt hơn thôi.”

Cô vịn bàn nói, “Cô Đổng, cô định buông tay thật hả? Hai người… ly hôn thật hả?”

Cô nhìn Đổng Vãn Vãn với ánh mắt áy náy và vui vẻ, “Tôi xin lỗi vì câu nói sắp tới sẽ làm cô khó

chịu, nhưng cô Đổng, Khổng Lệnh có thể có cuộc sống tốt hơn bây giờ, có rất nhiều tài nguyên trong

nước đang chờ cậu ấy, cậu ấy là idol, một khi fan biết cậu ấy đã kết hôn còn là dạng ẩn hôn thì

tương lai và đời cậu ấy xong rồi, hai người có thể ly hôn hòa bình với nhau là lựa chọn tốt nhất

cho cậu ấy.”

Lời này làm lửa giận của Đổng Vãn Vãn tăng vọt, cô ta lạnh lùng nhìn Thi Ân bảo, “Ý cô là tôi và

anh ấy ly hôn thì cô có thể cho anh ấy tài nguyên và tương lai tốt hơn à?” Đây là đang khoe khoang

với cô ta, đạp lên sự trả giá của cô ta cho Khổng Lệnh à? Nữ chính đã ở với Khổng Lệnh bao lâu rồi?

Từ khi cậu ta là thực tập sinh ở nước ngoài, lúc cậu ta ở điểm xuất phát thấp nhất, nữ chính dành

hết tất cả và tuổi trẻ của mình cho Khổng Lệnh, nhưng người phụ nữ trước mắt này lại nói với cô ta

rằng, chỉ cần cô ta chắp tay nhường Khổng Lệnh cho cô gái này thì Khổng Lệnh sẽ đứng cao hơn bây

giờ.

Nằm mơ đi! Cho dù cô ta không cần tên chồng trước cặn bã Khổng Lệnh này nhưng không cho phép Khổng

Lệnh và người thứ ba bitchy này ở với nhau được! Cô ta phải để Khổng Lệnh tự tay ngược chết người

thứ ba bitchy này rồi khóc lóc cầu xin cô ta đừng bỏ rời mình, sau đó đá Khổng Lệnh đi tìm người

khcs!

Thi Ân vội nói trong hệ thống: “Khổng Lệnh, mau mắng chị! Mau mau! Hung dữ nói với chị: “Thi Ân,

chị đang nói bậy nói bạ gì thế? Xin chị có chừng có mực giùm, tôi và vợ tôi có muốn ly hôn hay

không chẳng liên quan gì đến chị cả.” Hoặc là cậu tự phát huy kiểu tương tự như vậy, nói chung phải

dùng từ chính nghĩa và lạnh lùng vào!”

Khổng Lệnh: “… Chị Thi, em không dám.”

“Cậu dám!” Thi Ân khích lệ, “Cậu phải tập trung vào nhiệm vụ chứ Khổng Lệnh, bây giờ Đổng Vãn Vãn

là người phụ nữ cậu yêu nhất, hồ ly tinh là chị lại dám lớn lối nói những lời này với người phụ nữ

cậu yêu, cậu sao nhịn được hả? Cậu nhịn được thì sao xứng làm thằng đàn ông chứ? Học chút sự nóng

tính của đàn anh Dịch Nhiên của cậu đi chứ!”

Đắc Kỷ: ”Haha, em trai Khổng Lệnh đừng sợ, cô chủ của chúng ta không giận em đâu, mắng cô ấy đi,

mắng dữ vào.”

Khổng Lệnh dùng hết dũng khí rồi đẩy Thi Ân ra ngoài, đỏ mặt nói, “Đủ rồi, chị Thi Ân, phiền chị có

chừng có mực một chút, nói bậy nói bạ có mức độ thôi, cho dù chị là đàn chị của tôi cũng không có

tư cách gì mà can thiệp vào chuyện riêng của tôi cả, tôi và vợ tôi có ly hôn không chẳng liên quan

gì tới chị cả, giữa tôi và chị chỉ có quan hệ đồng nghiệp mà thôi, hi vọng đàn chị Thi Ân đừng nói

mấy lời làm vợ tôi khó chịu, tương lai của tôi có bị hủy hay không là do tôi quyết định.”

Đổng Vãn Vãn ngẩng đầu nhìn câu ta ngạc nhiên, tên chồng trước cặn bã này… đang bảo vệ cô ta à? Cậu

chưa bao giờ gọi cô ta là ‘vợ’ trước mặt người khác cả, bên ngoài căn nhà này, Đổng Vãn Vãn luôn là

người dưng.

Thi Ân nhìn Khổng Lệnh bằng đôi mắt ửng hộ, nước mắt chậc chờ bên khóe mắt.

Khổng Lệnh hoảng hốt, vội xin lỗi trong hệ thống: “Xin lỗi chị Thi Ân, có phải em nói nặng lời rồi

không?”

“Nói hay đó!” Thi Ân trả lời trong hệ thống, “Mau, đuổi chị ra ngoài đi.”

Khổng Lệnh hoảng loạn trong lòng, chỉ dám bước đến cạnh cửa rồi mở cửa ra bảo, “Mời chị đi khỏi

đây, đàn chị Thi Ân, tôi và vợ có chuyện phải nói, chuyện công việc chị có thể liên hệ với người

quản lý của tôi.”

Thi Ân cầm túi chạy ra ngoài với đôi mắt dính nước mắt.

Đổng Vãn Vãn ngồi trong nhà nhìn Thi Ân nhục nhã bỏ chạy, trong lòng có chút sung sướиɠ khó hiểu,

thì ra việc sướиɠ nhất là dùng người khác đánh bại bitchy bạch liên.

Khổng Lệnh đóng cửa rồi buồn bã đi vào, đứng trước mặt cô ta với bộ dạng làm sai chuyện, nhỏ giọng

nói, “Xin lỗi, để em phải tủi thân rồi.”

Đổng Vãn Vãn nhìn cậu ta, đột nhiên cảm thấy người chồng trước cặn bã này chưa đến mức không cứu

được, cậu ta như này làm cô ta thấy có chút đáng yêu.

Thôi, tạm thời khoan ly hôn đã.

==================

Thi Ân ở ngoài cửa chạy xuống lầu với viền mắt ửng đỏ, cô vừa chạy ra khỏi khu nhà thì thấy xe Dịch

Nhiên còn đang dừng bên đường.

Dịch Nhiên mở cửa xe đi xuống, dựa vào xe nhìn cô nở nụ cười bất đắc dĩ, anh mở rộng hai tay ra với

cô.

Cô đi nhanh qua rồi lao vào lòng anh, anh ôm cô xoa nhẹ lưng, cúi đầu cười nói, “Để anh xem nước

mắt của hồ ly tinh đáng thương này nào, ôi, sao có thể nhập diễn đến mức chảy nước mắt thế?” Anh

vừa buồn cười vừa bất đắc

dĩ mà ôm lấy cô, trêu đùa, “Cướp người đàn ông của người khác không được cũng chẳng sao cả, em có

thể cướp nam chính là anh về cũng được.”