Học Viện Phản Diện

Chương 37: “Mọi người có thấy búp bê của em đâu không?”

Edit: Pi sà Nguyệt

Bé gái không sợ anh, có lẽ bình thường bé nhìn thấy người như cha bé quá nhiều nên không thấy Dịch

Nhiên hung dữ tí nào, bé gật đầu đứng dậy dẫn bọn họ đi.

Trên đường nhỏ vắng lặng và tối thui của thôn, bé gái chạy một đoạn rồi dừng lại chờ bọn họ, không

nói cũng chẳng có vẻ mặt gì, đợi bọn họ đến thì bé lại chạy về phía trước, giày bé mang to hơn chân

bé nên có tiếng lê giày giữa đêm khuya.

Bọn họ đi sau lưng cô bé, Tạ Minh cầm một gương đầu lén lút chiếu về phía cô bé nhưng không thấy cô

bé thay đổi hình dạng.

“Anh Tạ, cái này là cái gì thế?” Khổng Lệnh tò mò nhìn về tay hắn.

Tạ Minh thần bí đáp, “Cô bé kia là người thật đấy, không phải ma quỷ đâu.”

“Kính Chiếu Yêu à?” Thi Ân buồn cười đi tới gần, “Nghề bói toán của các anh ai cũng có một cái kính

này hả? Có bùa chú màu vàng các kiểu nữa đúng không?”

Khổng Lệnh ló đầu soi gương của hắn, thấy mình trong gương thì đáp, “Có tác dụng không anh Tạ?”

“Đương nhiên, người thường các cậu không biết cái gì hết, đây là pháp bảo mà ông tổ của tôi truyền

lại đấy.” Tạ Minh khịt mũi xem thường bọn họ.

“Đúng thế, mau khai sáng cho cặp mắt người thường của tụi này đi.” Thi Ân đùa giỡn ló đầu nhìn

kính, lúc thấy mình chẳng thay đổi gì trong kính thì cười híp mắt nói, “Tạ đại sư cho tôi mượn chơi

chút được không? Tôi đi chiếu thử ông chủ của tôi xem anh ta là yêu quái gì.”

Tạ Minh không ngại, cẩn thận đưa cho cô nói, “Cẩn thận đấy, đừng làm bể.”

“Sẽ không sẽ không.” Thi Ân cẩn thân cầm lấy rồi lén lút chiếu một chút, gương đồng này không thấy

bộ dạng thật của cô.

Cô lại đi tới cạnh Dịch Nhiên rồi dùng cùi chỏ đâm anh một cái, “Boss, cho anh xem đồ hay nè.”

“Hả?” Dịch Nhiên đang báo cáo tình hình với chủ nhiệm lớp trong hệ thống, nghiêng đầu nhìn cô theo

bản năng, cô cầm gương chiếu vào anh nhưng cái gương rách này chẳng xuất hiện hình gì cả, “Cái gì

thế?”

Thi Ân lấy gương lại, thầm nói trong lòng, chiếu Dịch Nhiên không ra hình thật là sao? Lạ thế.

Cô trả gương lại cho Tạ Minh, mọi người đi theo bé gái đến nhà mẹ đẻ của vợ trưởng thôn, nơi này

cách nhà trưởng thôn không xa, đi rẽ vào một con hẻm là tới, dễ thấy vô cùng bởi vì chỉ có nhà này

và nhà trưởng thôn là nhà lầu, còn là loại nhà lầu xây xi-măng mới.

==================

Cửa khép hờ, bên trong lộ ra ánh sáng yếu ớt như ánh đèn hoặc ánh nến.

Bé gái đứng ở cửa chứ không vào, cô bé nói, “Ông ngoại không cho em vào nhà ông ấy, bảo vào sẽ mang

xui tới nhà rồi hại chết đàn ông trong nhà.” Cô bé ngồi ở trước cửa chơi búp bê, “Em ngồi đây đợi

anh chị.”

“Xem ra không chỉ trưởng thôn trọng nam khinh nữ mà người ở đây đều thế.” Tạ Minh đi tới đẩy cửa

ra, cửa sắt kêu cọt kẹt, hắn ló đầu nhìn vào trong sân thì thấy một phòng đang sáng đèn, hắn vừa

định vào thì bị Khổng Lệnh kéo lại.

“Gõ cửa trước chứ?” Khổng Lệnh nhỏ giọng nói, “Vào thế không lễ phép.”

Cô bé ngồi ngoài cổng nói, “Bà ngoại đã đi vào viện với mẹ rồi, trong nhà chỉ còn ông ngoại và cậu

thôi, ông ngoại không thể di chuyển được, cậu cũng không di động được, gõ cửa không ai mở đâu ạ.”

Tạ Minh và Khổng Lệnh nhìn cô bé đó, cô bé vẫn còn chơi búp bê, hai người cảm thấy giọng nói của cô

bé có chút đáng sợ.

Thi Ân nhìn cô bé kia suy nghĩ, Tengu phục chế giấc mơ của ai thế nhỉ?

Bọn họ đi thẳng vào sân mà không gõ cửa, Khổng Lệnh cẩn thận đi cạnh Tạ Minh hỏi, “Xin hỏi, có ai

trong nhà không?”

Căn phòng sáng đèn kêu một tiếng ‘rầm’ như có thứ gì rơi xuống đất, sau đó tiếng thùng thùng vang

lên dồn dập, còn cả tiếng thở và tiếng ê a của người đàn ông.

“Đừng kêu! Mày nằm yên đi!” Một giọng nam già nua hơn tức giận quát, “Mẹ mày đi đâu mà chưa thấy

về, nó thấy tao bây giờ không động đậy được nên không sợ bị đánh chứ gì?”

Tạ Minh và Khổng Lệnh đứng đơ tại chỗ, Thi Ân đi tới nhìn họ, “Đi thôi, không muốn điều tra à?”

Hai người vội đi theo Thi Ân, lúc tới cửa còn gõ cửa chào hỏi, ông lão trong nhà gào thét hỏi họ là

ai.

Thi Ân đẩy mành đi vào đáp, “Khách mời nhà trưởng thôn, đang quay chương trình, chúng tôi có mấy

vấn đề cần người nhà trưởng thôn trả lời một chút.”

Trong phòng có mùi hôi tanh, căn nhà rất lớn nhưng chỉ có một cái đèn tiết kiệm đang sáng, bên cạnh

là bếp lò sưởi ấm, bên cạnh bếp lò là hai cái ghế nằm, trên đó là một già một trẻ đang quấn chăn

bông nằm.

Tạ Minh và Khổng Lệnh đi theo vào bị hình ảnh này dọa sợ không dám nói, trên ghế có hai người đang

nằm, ông lão gầy trơ xương mở to mắt nhìn bọn họ chằm chằm. Ghế còn lại là một người đàn ông mập

mạp nằm nhưng bị dây thừng nhốt lại trên ghế, gã nhe răng trợn mắt nhìn bọn họ, giãy dụa không

ngừng khiến cái ghế kêu thùng thùng không ngừng, trông gã cứ như… một người lớn có vấn đề về trí

não.

Hèn gì cô bé bảo ông ngoại không động được, cậu cũng không di chuyển được.

“Có đem tiền theo không?” Thi Ân quay đầu hỏi Dịch Nhiên rồi đưa tay ra.

Dịch Nhiên lấy ví da từ trong túi rồi để vào lòng bàn tay cô, cô rút năm tờ một trăm đồng trong vi

da ra rồi trả ví lại cho anh.

Thi Ân xoay người đặt tiền lên bàn gần bếp lò nói, “Đây là tiền chương trình cho, làm phiền ông

phối hợp một chút, chỉ mấy câu hỏi thôi.”

Ông lão nhìn cô chằm chằm rồi nhìn mấy tờ tiền chằm chằm, giọng nói khó chịu lúc nãy dịu lại, “Mấy

người ngồi đi.”

Thi Ân lùi về sau một bước.

Người đàn ông bị nhốt trên ghế nhìn chằm chằm vào đùi trần của cô, nhe răng trợn mắt nhìn về phía

đáy quần của cô cực kỳ trắng trợn.

Dịch Nhiên đi tới kéo Thi Ân ra sau, anh đạp ghế đang có tên đàn ông kia lùi sau rồi đưa lưng về

phía cô.

Người đàn ông kia cứ ê ê a a gọi bậy, còn nói, “Cưới vợ! Cưới vợ!”

Ông lão nhìn Dịch Nhiên và Thi Ân rồi nói, “Bị thằng ngốc xem thì có mất miếng thịt nào đâu? Sợ

nhìn thì đừng mặc ngắn thế!” Phụ nữ trong thành phố.

Tạ Minh vội đi tới kéo Dịch Nhiên lại, nói nhỏ, “Người anh em, đừng nổi giận với NPC, không cần

thiết.” Hắn vung tay với Khổng Lệnh, “Đến hỏi đi.”

Khổng Lệnh ngoan ngoãn đi tới rồi quay đầu hỏi nhỏ, “Hỏi gì đây?”

Tạ Minh làm mặt ghét bỏ rồi đi tới cười với ông lão, “Ông ơi, bọn con đang làm một chương trình

tình yêu và hôn nhân trong thôn, muốn hỏi chuyện tình yêu của con gái ông và trưởng thôn ấy ạ.”

Mấy tên bói toán này biết chập chờn người ta ghê.

Thi Ân giao cho hắn hỏi, cô xoay người đánh giá căn nhà thì thấy khung ảnh pha lê được treo trên

tường, trong đấy có nhiều bức ảnh, cô đi tới nhìn thì thấy một tấm ảnh kết hôn, là tên đàn ông có

vấn đề kia với một cô gái mười mấy tuổi mặc áo cưới và đồ vest rẻ tiền, trong hình gã được đặt

trong cái ghế, ngồi cạnh là ông lão bị bại liệt và mẹ của Anh Tử, đằng sau là trưởng thôn đang cười

và Anh Tử cúi đầu, cả nhà đều cười vui vẻ chỉ có mỗi Anh Tử cúi đầu trông như phải chịu đựng gì

đấy.

Cô còn thấy bên góc khung ảnh là một bức ảnh nhỏ, hình như là giấy chứng nhận, trong đấy là một cô

gái nở nụ cười xán lạn, mặc đồng phục chính quy, xinh đẹp lại trong sáng, đó là Anh Tử.

Ông lão sau lưng hừ một tiếng nói, “Yêu đương gì chứ, gả chó theo chó gả người theo người, quan

trọng là gả cho người đàn ông có năng lực nuôi nó chứ. Anh Tử chỉ biết học thói xấu của đám người

thành phố mấy cậu.” Dừng một lát rồi đáp, “Nói yêu đương gì đấy, con bé và con rể trưởng thôn của

tôi biết nhau từ bé, biết rõ gốc rể lại đối xử với nó khá tốt, đàn ông lớn tuổi biết thương vợ, mua

cho nó cái nhẫn vàng rồi có căn nhà để ở, tới tuổi thì gả thôi.”

“Là thế à?” Tạ Mịnh khéo léo hỏi, “Cháu thấy con gái ông không lớn lắm, nghe trưởng thôn bảo họ mới

lấy giấy kết hôn không lâu?”

“Mới lấy giấy nhưng làm tiệc lâu rồi.” Ông lão nói, “Thôn chúng tôi chỉ cần làm tiệc là cưới chính

thức rồi, giấy kết hôn thì sau này làm sau cũng chẳng sao, hai người yêu nhau chưa kịp lấy giấy đã

có con rồi nên làm tiệc cưới trước, chỗ chúng tôi đều thế, quy củ ở đây đấy.”

Khổng Lệnh ngạc nhiên, thì ra tình cảm của trưởng thôn và vợ ông ta rất tốt à? Còn có chuyện làm

đám cưới là kết hôn rồi à?

Thi Ân nghe thế lại nhìn khe hở ở khung ảnh chụp, cô lén lút lấy bức ảnh ra thì nghe có người nhỏ

giọng nói, “Trộm gì đấy?”

Cô sợ hết hồn, xoay người thì thấy Dịch Nhiên, “Anh dọa tôi đấy.”

“Từ khi nào mà gan em bé thế?” Dịch Nhiên dựa vào tường nhìn cô, ánh mắt dừng trên váy cô rồi đột

nhiên nói, “Váy xinh đấy.”

Thi Ân sửng sốt một lát rồi nhìn anh nghi ngờ, “Sao đột nhiên khen tôi thế?” Dịch Nhiên nhìn cô,

đứng dậy đi sang, “Không có gì, thích mặc thì mặc.”

Hả? Thi Ân không phản ứng kịp, anh… sợ cô giận ông lão kia nên mới cố ý đến dỗ cô à?

Anh đi lại về bên chỗ Tạ Minh, đứng nghe họ nói chuyện, tai anh bây giờ hơi ửng đỏ, trông rất giống

giấu đầu hở đuổi, anh tức giận mắng chủ nhiệm lớp trong hệ thống, “Cô ấy không mắc câu! Cô ấy không

giận vì bị ông ta nói thế! Dỗ cô ấy như thế có tác dụng quái gì đâu!”

Chủ nhiệm lớp: “Là cậu nói chưa đúng! Cậu phải vòng vo trước chứ, nói thẳng đột ngột vậy! Cô ấy

tưởng cậu đổi tính đấy!”

Thi Ân choáng váng nhìn đôi tai ửng đỏ của anh từ phía sau, anh đang dựa theo hình tượng giám đốc

để thả thính cô đấy à?

Tạ Minh ở bên kia hỏi đến cô bé gái kia, “Cháu gái của ông…” Ông lão kia bắt đầu hùng hổ nói, cái

con nhóc xui xẻo kia không phải cháu gái ông, là

quỷ ám vào tới hại nhà họ.

Tạ Minh hỏi tiếp, “Cháu gái ngoại khỏe vậy sao có thể là quỷ ám chứ?”

Ông lão hừ một tiếng, còn chưa trả lời thì nghe tiếng khóc từ ngoài truyền vào, tiếng khóc đó từ xa

tới gần sau đó có người khóc lóc chạy vào nhà.

“Ông già, xảy ra chuyện rồi… Anh Tử có chuyện rồi!” Là giọng của bà lão!

Bà tay vừa khóc vừa chạy vào, hơi sửng sốt khi thấy bọn họ nhưng bà không quan tâm mà nhào tới

trước ông lão khóc nói, “Anh Tử, Anh Tử đi rồi…” Bà nhào vào gối của ông lão khóc lớn, “Anh Tử số

khổ của mẹ, phải làm sao đây…”

Đi rồi? Anh Tử chết rồi?

Tạ Minh và Khổng Lệnh quay đầu nhìn Thi Ân và Dịch Nhiên khϊếp sợ, chết… chết nhanh thế á? Chuyện

này… Đám Vương Khải Toàn không có cơ hội cứu Anh Tử luôn!

Ông lão tức giận giãy dụa ngồi nửa người rồi tát bà lão, “Nói cho đàng hoàng! Sao đang tốt mà đi

rồi là sao? Con rể đâu?”

Bà lão ôm mặt khóc nói, “Anh Tử, đứa nhỏ bị sảy rồi, chảy nhiều máu, con rể mang con bé vào bệnh

viện nhỏ của thôn nhưng máu chảy không ngừng, người… không có.”

Tạ Minh liếc mắt ra hiệu với bọn họ sau đó vội đi ra khỏi căn nhà, ông lão trong phòng vẫn còn nổi

giận, bà lão thì khóc, trong tiếng khóc đấy còn xen lẫn tiếng ê a của tên ngốc, “Cưới vợ! Cưới vợ!

Sinh đứa bé!”

“Sang kia trước.” Mặt Tạ Minh đen lại mang họ ra ngoài.

Thi Ân để ý cô bé ngoài cửa biến mất rồi.

========================

Lúc bọn họ tới bệnh viện thì mọi người đang loạn cả lên, trưởng thôn đòi bác sĩ chịu trách nhiệm

nhưng biết mình đuối lý nên chẳng làm được gì.

Vừa vặn cô bé kia chạy tới hỏi ông ta, “Mẹ và em trai đâu?”

Trưởng thôn lập tức trút giận lên người cô bé, ông ta tát bé một cái, “Là do quỷ đòi nợ xui xẻo mày

đấy! Hại chết em trai mày thì thôi, ngay cả mẹ mày cũng bị mày hại chết rồi! Lúc trước khi mày từ

trên núi về tao không nên cho mày vào cửa! Mày là quỷ tới gây chuyện mà!”

Y tá ở cạnh trưởng thôn nhịn không được nói, “Lúc trước đã bảo con nhóc này chết trong núi rồi, tự

dung khỏe khoắn đi về, nhất định là có quỷ ma ám vào rồi, bảo ông đuổi đi đừng nuôi trong nhà nhưng

ông không tin, bảo là đợi con gái lớn cưới chồng thì kiếm được một khoản, ông tính xem từ khi nó về

vợ ông sảy nhiêu đứa rồi? Giờ mạng chẳng còn luôn….”

Trưởng thôn càng nghe càng giận, đá vào ngực cô bé.

Mấy người làm nhiệm vụ trốn trong góc định đi tới cứu cô bé thì cô bé đã tự mình đứng dậy rồi chạy

khỏi đó như làn khỏi, ngay cả búp bê của mình bị rơi trên đất cũng không để ý.

Không biết cô bé đã chạy đi đâu trong đêm tối mênh mông.

Sau một trận ồn ào, trưởng thôn đành mang thi thể của vợ về nhà, không có chỗ để nên đành để ngoài

sân, ông ta dùng ga giường dính máu bọc cho bà.

Ông bố không thể đi của Anh Tử được người ta mang đến, còn cả em trai ngốc của bà nữa, một đám

người khóc óc ngoài sân, cũng có người an ủi

trưởng thôn, trong tiếng ồn ào kia còn có câu nói lặp lại của cậu ngốc, “Cưới vợ! Cưới vợ! Sinh đứa

bé….”

Đám người làm nhiệm vụ vào phòng nghe đến mức tâm lý và sinh lý không thoải mái, ThiÂn phát hiện

chỉ số sợ hãi từ 0 đã kéo lên 9%.

Mọi người có chút sợ hãi trong lòng, Anh Tử chết quá nhanh, họ không kip chuẩn bị để cứu bà.

Tạ Minh nói hết thông tin hắn lấy được cho mọi người, thêm cả cuộc nói chuyện mà Vương Khải Toàn

nghe lén trong bệnh viện, mọi người đoán Anh Tử bị ép gả cho trưởng thôn, đồng thời đã sảy thai

nhiều lần, đi viện không dưới ba lần, hơn nữa lần nào cũng kiểm tra ra con trai nhưng chưa bao giờ

bảo vệ được.

Khổng Lệnh không nói chuyện mở miệng, “Cha Anh Tử nói dối.” Cậu ngẩng đầu nhìn mọi người, “Em thấy

được ảnh trong nhà mẹ đẻ của Anh Tử, em trai ngốc của bà ấy đã từng kết hôn. Nhà mẹ đẻ Anh Tử được

trưởng thôn cho tiền, em trai Anh Tử dùng tiền đó mua vợ nước ngoài về, nhưng không lâu sau đã

chạy, còn… chạy chung với Anh Tử nhưng bà ấy không thoát được vì do con gái chạy đến, cũng do con

bé đuổi theo bà, khóc lóc bảo bà đừng đi nên bà mới nhẹ dạ quay đầu bảo con gái về đi, ai dè bị

trưởng thôn và người trong thôn bắt lại, đánh một trận, chân bà ấy bị què lúc đấy do không kịp

chữa.”

Cậu cau mày nói tiếp, “Lúc đó Anh Tử từng cầu xin cha mẹ mình thả bà ấy đi, cha bà tức giận đến mức

bị liệt luôn, cha bà luôn mắng bà hại em trai, bảo trưởng thôn tối trói bà về, đợi bà nghĩ kỹ rồi

thả ra….”

Mọi người sợ hãi nhìn cậu, nghe cậu nói xong thì im lặng.

“Cậu chỉ xem một bức ảnh đã biết nhiều thế à?” Tạ Minh khϊếp sợ.

Khổng Lệnh sững sờ, gãi cổ, “Bởi vì em thừa dịp anh Tạ hỏi cha Anh Tử đi xem mấy bức ảnh, sau đó

thấy một quyển sổ dưới đáy bàn, em lén đọc một chút, có vẻ là nhật ký của Anh Tử, bà ấy viết cái

này, em đọc được…”

Thật à? Thi Ân nhìn cậu, cô không cậu nhóc này đọc nhật ký mà? Em trai nhỏ này không thành thật,

đang che giấu thực lực à?

“Em trai trâu đấy!” Tạ Minh vỗ vai cậu, “Rất hợp làm trinh thám đó!”

Lương Mẫn Mẫn và Vương Khải Toàn gật đầu, “Hèn gì Anh Tử không thích con gái mình, thì ra là vì

thế… Có phải bà ấy thấy con gái mình hại bà ấy không?”

“Nhưng con bé do bà ấy sinh mà, con bé còn nhỏ chẳng hiểu gì.” Lương Mẫn Mẫn bất đắc dĩ thở dài,

“Hai người phụ nữ không có lựa chọn nào khi còn sống, này… Anh Tử hận người trong thôn là vì bọn họ

và trưởng thôn bắt bà ấy về à? Sau đó mặc kệ nỗi khổ của bà ấy sao?”

“Có thể.” Phan Phan oán giận bảo, “Nếu là em bị đối xử như thế, em cũng muốn gϊếŧ hết đám đồng lõa

này!”

Nói thì nói thế nhưng giờ Anh Tử chết rồi, bà ấy có nhiều nỗi hận như thế thì sẽ biến thành ác quỷ

quay về trả thù, nếu Anh Tử thật sự biến thành ác quỷ để về tàn sát cả thôn báo thù thì bọn họ cũng

xong luôn…

“Chúng ta phải làm gì giờ?” Phan Phan sợ hãi nhìn bọn họ, “Đêm nay Anh Tử… sẽ về báo thù à?”

Mọi người nhìn nhau.

Trong phòng chỉ có tiếng ‘tích tắt’ của đồng hồ điện tử, tiếng này dọa mọi người giật mình, quay

đầu nhìn lên tường thì thấy báo tới mười hai giờ.

Đêm đầu tiên của họ đã kết thúc bây giờ là 0 giờ ngày thứ hai.

Mọi người trong sân đã về nhà, ông lão an ủi con rể chuyện đã xảy ra không cứu được, bảo trưởng

thôn ngủ trước rồi mai xử lý tang sự của con gái.

Bà lão khóc sướt mướt cho con gái và cháu trai nhỏ năm tháng tuổi của mình.

Cả nhà được người trong thôn đưa về, trong sân chỉ còn trưởng thôn đang cúi đầu ủ rủ ngồi ở trước

bậc cấp và thi thể còn chưa lạnh của Anh Tử.

Rất yên tĩnh, cứ như mọi thứ dừng lại.

Trưởng thôn rơi nước mắt rồi lau nước mắt đá cửa đi vào, ông không ngủ mà cầm bình rượu uống một

mình trong phòng.

Ông ta không đóng cổng, gió đêm thổi làm lá trên cây rơi xuống, gió thổi vào trong sân làm chiếc

chăn đang che Anh Tử bay phấp phới.

Bây giờ là lúc chuyển giao từ đêm đầu và ngày thứ hai, mọi người đang chìm trong sự sợ hãi.

Vương Khải Toàn phá vỡ sự yên tĩnh này, “Đêm nay mọi người đừng ngủ, thay nhau nhìn trưởng thôn,

nếu như hung thủ gϊếŧ cả thôn là Anh Tử thì người đầu tiên bà ấy gϊếŧ là trưởng thôn, chúng ta muốn

cản chuyện này thì phải bắt được hung thủ trước, bắt được thì sẽ có cách giải quyết.”

Mọi người gật đầu, bọn họ chia nhóm hai người nhìn trưởng thôn, Vương Khải Toàn và Lương Mẫn Mẫn,

Phan Phan và Khổng lện, Tạ Minh và Thi Ân, Dịch Nhiên thì đi theo Thi Ân.

Hai giờ đổi nhóm một lần, Thi Ân và Tạ Minh là nhóm cuối cùng, đến lượt họ thì đã năm giờ sáng.

Mùa đông nên trời sáng muộn, không biết do ở trên núi hay sao mà sương mù giăng đầy, năm giờ chỉ

thấy chút tia sáng nơi chân trời, toàn bộ thôn và

sân nhà vẫn còn tối.

Trưởng thôn uống nhiều nên nằm nhoài trên bàn ngủ thϊếp đi, đèn trong nhà chưa tắt nên ánh đèn màu

cam vẫn còn chiếu ra yếu ớt.

Phan Phan và Khổng Lệnh hết giờ nên đi gọi Thi Ân và Tạ Minh đến canh, Phan Phan mệt tới mức vành

mắt đen thui, cô nàng hà hơi nằm ngây người trên ghế.

Thi Ân đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh mắt cô ngừng lại trên chiếc chăn bọc thi thể một lát.

Dịch Nhiên đứng cạnh đẩy cửa sổ ra nhìn chăn bông chằm chằm, anh lạnh lùng nói, “Các cô cậu không

phát hiện thi thể biến mất rồi à?”

Mọi người tỉnh ngủ ngay lập tức, họ chạy tới cạnh cửa sổ, “Sao có thể? Bọn tôi nhìn chằm chằm không

thấy có gì thay đổi mà…”

“Tóc không còn.” Tạ Minh cau mày, “Tối qua thi thể được đắp lại nhưng tóc Anh Tử vẫn còn ở ngoài,

bây giờ không có.”

Phan Phan hoảng sợ đứng dậy đi tới sau lưng Khổng Lệnh, “Không thể nào… Bọn tôi, bọn tôi không thấy

có ai đi vào sân…”

“Ra ngoài xem rồi nói.” Tạ Minh nói, đang định đẩy cửa ra ngoài thì phát hiện cửa bị cái gì chặn

lại không mở được.

Mọi người cúi đầu nhìn xuống cửa thì thấy một đôi mắt đen như mực nhìn bọn họ từ khe cửa.

“A!” Phan Phan sợ tới mức ôm chặt tay Khổng Lệnh rồi lùi về sau. Tóc gáy của mọi người dựng lên, sợ

tới mức lùi về sau.

Đôi mắt nhìn từ khe cửa của bọn họ chớp chớp, hỏi từ bên ngoài, “Các anh chị có thấy búp bê của em

không? Em tìm búp bê.”

Là cô bé đi cả đêm chẳng về.

Thi Ân thấy chỉ số sợ hãi trong cột nhiệm vụ tăng tới 19%.