Học Viện Phản Diện

Chương 16: “Dịch Nhiên và Lâm Huân”

Edit: Pi sà Nguyệt

Thi Ân tìm theo giọng điệu răn dạy người làm theo bản năng, một bà lão mặc đồ thời thượng đeo vàng

bạc khắp người ngồi cách ông Lâm không xa đang ra hiệu với người làm với gương mặt cay nghiệt, bên

cạnh bà lão là một ông lão trông chất phác và già hơn bà ta khá nhiều.

Thi Ân hỏi Đắc Kỷ qua hệ thống: Hai ông bà ở kia là ai thế? Nhân vật có nội dung kịch bản gì sao?

Đắc Kỷ: À, bọn họ là cha mẹ của An Kiều, ông lão kia đã cưới bà vợ trẻ tuổi xinh đẹp nhưng chẳng có

gì sau khi gia đình sa sút, bà ta cũng là mẹ của An Kiều, bà mẹ này cứ tưởng quý tộc là người có

tiền nhưng không ngờ ông lão kia chẳng có đồng nào, luôn mồm bảo mình số khổ, sinh một trai một gái

nhưng con trai không giỏi lại chẳng có tương lai gì, con gái An Kiều thì thừa kế bề ngoài xinh xắn

của bà ta, từ bé bà ta đã nuôi dạy An Kiều với mong đợi đứa con gái này sẽ kiếm cậu rể giàu có cho

bà, bây giờ như ý muốn, xem cái nhẫn kim cương bự chà bá bà ta mang kìa.

Thì ra đây là cặp đôi quý tộc đã bán con gái à.

Thi Ân ngẩng đầu nhìn bà lão kia, ánh mắt của bà luôn nhìn vào An Kiều không ngừng, trông bà ta khá

giống như đang lo lắng nhưng loại cha mẹ bán được con gái vào nhà giàu còn có thể bức chết con gái

sau khi ly hôn thì sẽ lo lắng cho con gái à?

Thi Ân nâng cằm suy nghĩ, bây giờ cô cảm thấy người bỏ thuốc hẳn là cặp vợ chồng quý tộc này, dù

sao chỉ mỗi bọn họ mong chờ An Kiều có đứa con của nhà họ Lâm để ngồi chặt vị trí vợ của Lâm Huân

mà thôi.

Cô lại ngẩng đầu nhìn Lâm Huân đang mơ màng, chắc gã đang lo cho An Kiều nhỉ? Đối với gã mà nói, An

Kiều là một người vô tội bị liên lụy vào câu chuyện này, gã có chút áy náy với An Kiều, có lẽ lát

nữa bà già kia sẽ khuyên Lâm Huân đi xem An Kiều để ép hai người ngủ với nhau ha?

Thi Ân đứng dậy rời khỏi đấy.

Ivan gửi tin cho cô: Đi đâu thế? Đừng chạy loạn. Thi Ân: Đi tè.

Ivan: … Con gái phải lịch sự một chút.

================

Thi Ân không đi toilet mà đi tìm phòng của An Kiều, bọn họ ở lầu hai, trên hành lang không chút

tiếng động, một cô người làm cũng xuống lầu, lầu hai không có ai nữa.

Cô đi đến cửa phòng ngủ của nam nữ chính theo hướng dẫn của Đắc Kỷ, cô xuyên vào tường, vừa mới vào

đã nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của An Kiều và giọng nói của Dịch Nhiên…

“Đừng lộn xộn!” Dịch Nhiên nhỏ giọng, “Há miệng.”

Thi Ân cảm thấy khó chịu dù cô biết đây là công việc của Dịch Nhiên, cô lén lút nhìn vào phòng qua

khe hở thì thấy An Kiều đỏ mặt nằm trên ghế salon, cô ta không ngừng kéo áo xuống cứ như rất nóng

vậy, nhưng Dịch Nhiên lại hất tay cô ta ra, ép cô ta phải mở miệng.

“Đây là thuốc trấn định.” Dịch Nhiên cầm một viên thuốc con nhộng, “Lúc trước cũng có người giống

cô vậy, uống hết viên này là ổn, há miệng uống nó.”

An Kiều rêи ɾỉ vùng vẫy không ngừng, cô ta nắm lấy cánh tay đang đút thuốc của Dịch Nhiên lại, nhìn

anh với con mắt ngập nước, “Nếu như… Nếu như uống thuốc thì sẽ không có… cảnh có thai với Lâm huân.

Tôi sợ sau này sẽ khó kiếm điểm yêu thương, tôi muốn rời khỏi đây… Tôi không muốn bị nhốt ở đây…

Chỉ cần có thể rời đi thì cái gì tôi cũng dám làm…” Không biết cô ta đang sợ hãi hay tủi thân mà

nghẹn ngào khóc, cầm tay Dịch Nhiên nói, “Anh đến cứu em đúng không? Cho dù chuyện gì xảy ra, cho

dù Lâm Huân hắc hóa thì anh cũng bảo vệ em đúng không? Anh sẽ không bỏ lại em một mình trong trò

chơi lặp lại vô hạn như này đúng không?”

“Đúng vậy.” Dịch Nhiên đáp ngay lập tức, cau mày nói, “Cứu cô là nhiệm vụ của tôi, Dịch Nhiên tôi

không bao giờ bỏ lại bất cứ mục tiêu nhiệm vụ nào cả, cho nên cô cứ yên tâm uống thuốc, không cần

ép mình làm mấy chuyện cô không thích, cô có thể từ chối bất cứ chuyện gì cô không thích, có gì xảy

ra thì tôi gánh thay cô.” Anh kéo tay cô ta ra rồi cầm lấy tay cô ta, đặt thuốc vào bàn tay thấm

nước của cô, “Tự cô quyết định đi, lựa chọn theo ý muốn của mình, tôi sẽ cứu cô.”

An Kiều nhìn anh với đôi mắt ngập nước mà Thi Ân thì bực bội.

Cô không vui, cứ nghĩ đi, một người phụ nữ yếu đuối đang kề cận với cái chết lại nghe được một cậu

giai đẹp trai bảo ‘Tôi sẽ cứu cô, dù chuyện gì tôi cũng gánh thay cô’ thì sao không động lòng cơ

chứ? Lúc trước Dịch Nhiên cũng nói thế với cô! Sao anh có thể nói với các mục tiêu nhiệm vụ của

mình như thế chứ? Không lẽ các thành viên trong Liên minh Chính phái của anh đều nói câu kịch khẩu

hiệu như này hả? Ai làm nhiệm vụ cũng phải nói một lần?

Chính phái đáng ghét!

Điện thoại trong túi Dịch Nhiên hơi chấn động một chút, anh móc ra nhìn thì thấy nhịp tim của Tiểu

Ân nhà anh, nhịp tim của cô đột nhiên cao lên, tăng vọt rất nhanh làm anh thấy bất an trong lòng,

cô đã xảy ra chuyện gì sao? Ai ăn hϊếp cô à?

Anh liếc nhìn An Kiều đang gào khóc trong sofa, giục cô ta, “Mau quyết định đi, lát nữa Lâm Huân sẽ

đến đây.” Anh còn vội quay lại với Ma cà rồng bé nhỏ nhà anh nữa.

An Kiều nuốt viên thuốc con nhộng kia vào miệng, nó có hiệu quả ngay lập tức, cô ta bình tĩnh lại

nhưng có hơi mệt mỏi không sức lực nào.

Dịch Nhiên không tập trung mà nhìn nhịp tim trong điện thoại, đang định bảo cô ta nghỉ ngơi rồi anh

rời đi thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Cô ở trong đó hả?” Là giọng của Lâm Huân, “Mẹ cô bảo tôi tới thăm cô.”

An Kiều căng thẳng nắm chặt tay Dịch Nhiên, nhỏ giọng nói, “Hắn đến rồi thì sao đây? Nếu như hắn

cũng bị bỏ thuốc… Em, em phải làm gì? Dịch Nhiên, giúp em đi, mau giúp em giải quyết cảnh này…”

Dịch Nhiên nghe thấy Lâm Huân nói, “Tôi vào đây.” Thì quyết định gửi lời xin ‘nhập thể’ rồi nói nhỏ

với cô ta, “Chấp nhận lời mời.”

Trong giây phút An Kiều hoang mang chấp nhận, Dịch Nhiên nghiêng người nhập vào trong cơ thể cô ta,

bản thể của anh cũng biến mất.

Thi Ân trợn mắt há mồm, thao tác thần kỳ gì vậy? Sao hệ thống chính phái lại cao cấp hơn hệ thống

của bọn họ thế?

Sau khi hai người nhập thể thành công, con ngươi của An Kiều đỏ lên một chút rồi trở lại bình

thường, anh điều khiển cơ thể An Kiều bay lên giường, chui vào chăn nằm.

Lâm Huân đẩy cửa đi vào thì thấy An Kiều nằm im trên giường như đang ngủ, “Cô ngủ rồi à?” Gã nhỏ

giọng hỏi.

An Kiều nằm trên giường không trả lời gã, cũng không động đậy.

Lâm Huân chần chờ một lát, đi nhẹ tới cạnh cô ta, thấy An Kiều đang nhắm mắt, trán thấm đẫm mồ hôi,

gò má còn đỏ ửng, gã do dự đưa tay định sờ trán cô ta ——-

An Kiêu mở mắt bắt lấy tay của gã, nhìn gã lạnh lùng hỏi, “Anh làm gì thế?” Tay của cô ta… có sức

vậy à?

Lâm Huân lúng túng đẩy tay cô ta ra, cầm bàn tay tê dại do bị nắm, lúng túng đi ra xa một chút,

lạnh lùng nói, “Tôi muốn xem cô có bị hôn mê không thôi.”

“Tôi hôn mê hay không thì liên quan gì anh…” An Kiều cố gắng khống chế giọng điều, “Không liên quan

gì với anh cả, anh để ý tới tôi chắc?”

Lâm Huân cau mày, cô ta đang nổi nóng với gã à? Con người ngoan ngoãn dịu dàng kia lần đầu nổi giận

với gã… vì chuyện trong tiệc rượu á?

Gã buồn bực không tập trung, cả thế giới như đang trách móc gã vậy, vì sao cái gì gã cũng phải chịu

cơ chứ? Gã kéo nơ cổ gây ngột ngạt cho mình, duỗi tay cầm ly nước ấm mà người làm đặt trước trên

bàn định uống thì nghe An Kiều nói, “Đừng uống.”

Lâm Huân không vui, cầm ly nước nhìn cô ta, “Sao? Chẳng lẽ việc tôi uống nước hay không cũng phải

được sự cho phép của cô An cao quý à?” Ai cũng quản gã, ép gã, áp chế gã! Gã nhịn không đừng mà

uống hết ly nước.

An Kiều tròn mắt nhìn gã.

Thi Ân đang nhìn lén vui vẻ, cô đoán ly nước Lâm Huân uống có thuốc, Dịch Nhiên muốn cản nhưng nội

dung bắt ép Lâm Huân phải uống ly nước lúc này, mà ly nước này lại có thuốc, cô muốn xem anh định

giải quyết kiểu gì.

Sau đó cô thấy An Kiều bò từ trên giường xuống, nói thẳng với gã, “Không dám.” Sau đó đi ra ngoài

như muốn rời khỏi căn phòng, cô ta đưa tay mở cửa nhưng cửa hình như bị khóa ngoài rồi.

Thi Ân nghe thấy cô ta chửi một tiếng ‘Mịa’, cô ta mở cửa rất mạnh cứ như muốn hủy luôn cái cửa

vậy, động tác này chắc chắn là do Dịch Nhiên nóng tính làm rồi.

Sau đó chuyện hay đến rồi, thuốc có hiệu quả ngay lập tức, Lâm Huân đen mặt nói, “Cô làm gì đấy?

Không biết mở cửa à?” Gã đi tới tính mở cửa giúp cô ta thì đầu óc hơi mơ màng khi nắm lấy tay cầm

cửa, gã lảo đảo một lát rồi ngã sấp trên người cô ta.

Thuốc có hiệu quả rồi!

“Anh làm gì đấy?” An Kiều hụt chân bị gã ép nằm lên cửa.

Thi Ân cảm nhận được toàn bộ lông của Dịch Nhiên dựng đứng rồi.

Sau đó Lâm Huân bắt đầu đi theo nội dung vở kích sau khi thuốc có hiệu quả, cả người gã khô nóng,

kéo cô ta lại đè lên cửa, nhịn không được mà muốn hôn lên môi cô ta, nỉ non, “Mạn Mạn…”

Con ngươi An Kiều sáng lên, cô ta tức giận đánh lên mặt Lâm Huân một cái, cú đánh đó mạnh tới mức

Lâm Huân ngã ngồi xuống đất, gã tỉnh cả người

còn cô ta thì nắm bình hoa bên cạnh thở phì phò, cô ta đổ hết nước và hoa trong bình lên đầu Lâm

Huân rồi ném bình hoa xuống thảm, nói, “Tỉnh chưa? Lâm Huân, nhìn cho kỹ tôi là ai, người cầm tiền

của nhà anh không phải là tôi mà cha mẹ tôi, tôi không nợ nhà họ Lâm các anh cái gì cả! Anh không

có tư cách sỉ nhục tôi như vậy!” Cô ta khom lưng cầm vạt áo của Lâm Huân, con mắt đỏ sậm nhìn theo

gã, “Anh mà là đàn ông á? Anh thích ai thì đi bảo vệ người đó, đừng làm liên lụy tới người vô tội.”

Nói xong cô ta bỏ mặc Lâm Huân đang sững sờ, đứng dậy đá cửa đi ra ngoài mà không thèm quay đầu

nhìn lại.

Thi Ân nhìn Lâm Huân đang chật vật trong phòng, gã ngồi yên trong bãi nước và đống hoa hồng trắng,

gã ngẩng đầu nhìn lên tường nhắm hai mắt đau khổ lại, gò má bị đánh sưng đỏ, cô vừa đồng tình gã

nhưng thấy giá trị hắc hóa giảm từ 35 còn 30 lại tăng thêm chỉ số yêu thương với An Kiều thành 25%.

Tên Lâm Huân này là tên M [1] à ? Bị đánh rồi còn thích á?

[1] M là viết tắt của Masochism (khổ da^ʍ) là dạng người thích bị hành hạ, trái ngược với M là S –

Sadism (bạo da^ʍ) là người thích hành hạ người khác.

==========

An Kiều rời khỏi phòng vội đi vào toilet không người, Dịch Nhiên thoát khỏi cơ thể cô ta, An Kiều

yếu ớt đỡ lấy bồn rửa tay, “Anh… anh đánh hắn à? Giá trị hắc hóa của hắn có tăng không?”

“Cô yên tâm, hắn không yêu cô nên chỉ hổ thẹn thôi, lúc nãy đánh hắn là đáng đời, hắn chỉ thấy áy

náy với cô thôi, sẽ không tăng giá trị hắc hóa đâu.” Dịch Nhiên sửa lại bộ đồ vest, cầm điện thoại

nhìn một cái rồi vội nói, “Cô đi nghỉ ngơi trước đi, tôi về trước.” Sau đó anh đẩy cửa lẻn ra

ngoài.

“Dịch Nhiên…” An Kiều muốn giữ anh lại nhưng anh lại vội đi như không muốn phí thời gian vậy, cô ta

nhìn bóng lưng của anh cười nói, “Cảm ơn.”

Đây là lần đầu tiên có người ra mặt giúp cô ta từ khi cô ta sinh ra đến giờ, anh giống như ánh sáng

cứu rỗi cô ta vậy.

Thi Ân bay từ ngoài vào thấy trên Chỉ số yêu thương màu đỏ trên An Kiều tăng thêm một dòng — Chỉ số

yêu thương với Dịch Nhiên: 20/100.

Mà chỉ số yêu thương với Lâm Huân của cô ta còn 15/100, giảm đi 5%. Cô gái nhỏ này rơi vào bể tình

nhanh thật đấy.

==============

Tiểu kịch trường:

Thi Ân: Tại sao hệ thống của chúng ta không cao cấp như bên Chính phái thế?

Đắc Kỷ: Thật á? Vậy luôn hả? Đám Chính phái chết tiệt! Chúng ta không có thì họ không thể có!

Ivan: Đừng dạy hư Ân Ân, hệ thống nào cũng như nhau cả, chẳng qua Dịch Nhiên hoàn thành nhiều nhiệm

vụ nên hệ thống của cậu ta thăng cấp thôi, tính năng cũng tăng nhiều, cậu ta là người có thành tích

tốt nhất còn gì, hệ thống cao cấp hơn các Chính phái Phản diện khác nhiều.

Thi Ân: Không vui.

Đắc Kỷ: Tên phản đồ kia làm phản rồi! Cô chủ quyến rũ cậu ta rồi chà đạp cậu ta đi!

Tengu: ….