Bạn Giường Của Tôi Là Người Vô Hình

Chương 18: Xe buýt (H)

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Từ trước đến nay, Khương Diên chưa từng nghĩ tới sẽ bước chân vào giới giải trí. Thế nên khi quay quảng cáo này xong, nhận được tiền cát xê năm nghìn tệ, cô lại tiếp tục ở lỳ trong nhà rải hồ sơ xin việc.

Từ khi vừa ra trường, cô đã làm việc ở công ty này, tính ra mới đi làm được mười tháng, kinh nghiệm làm việc chưa nhiều nhặn gì, bây giờ tìm việc cũng không phải dễ dàng.

Một tuần trời, cô đã nộp không biết bao nhiêu hồ sơ xin việc, nhưng chỉ có hai nơi gọi cho cô để mời phỏng vấn. Cô cũng đã đi rồi, một bên là công ty quảng cáo rất rất nhỏ, cả công ty chỉ có hai người, một sếp một nhân viên, nếu làm việc ở đó, cô sẽ phải kiêm nhiệm nhiều vị trí lặt vặt khác nhau. Mà chủ yếu là ở đó không có môi trường để phát triển.

Bên còn lại là một studio ảnh khá lớn, nhưng thiết kế album ảnh và thiết kế đồ họa trước đây cô làm là hai việc hoàn toàn khác nhau, cô cũng chưa muốn đổi nghề.

Mãi vẫn không tìm được việc nên cô đâm ra cáu kỉnh, buồn bực.

Thậm chí, ham muốn làʍ t̠ìиɦ cũng phai nhạt dần đi.

Đến buổi tối lúc tắm rửa vẫn còn lo nghĩ về chuyện công việc, vừa tắm vừa gội một cách máy móc, xong thì quấn khăn tắm quanh người, đầu chụp mũ tắm, lúc này cô mới sực phát hiện ra cô lại lỡ dùng loại dầu gội đó rồi.

Nhưng, hôm nay cô thật sự không có chút hứng thú nào với việc đó.

Cô cứ đứng ở cửa phòng tắm nhíu mày suy tính, quyết định thử xem có thể không bị xuyên tới đó không?

Cô mau chóng lau tóc, sấy khô, rồi lấy bọc ni lông quấn lại, cuối cùng còn đội thêm chiếc mũ tắm.

Như này chắc được rồi.

Cô thả người nằm xuống giường, lấy điện thoại ra bắt đầu lướt weibo.

Ở phía bên kia, nhà họ Chung.

Sau khi Chung Cảnh trò chuyện với ba trong phòng làm việc xong, anh lập tức trở về phòng ngủ của mình trên lầu.

Ba chỉ hỏi quan hệ của anh với con gái nhà họ Tuyên dạo này thế nào, nên anh cũng nói rõ anh không định tiếp tục qua lại với Tuyên Lộ nữa.

Ba Chung cũng không can thiệp nhiều, chỉ nhắc anh đừng đi vào vết xe đổ của anh cả, anh cũng gật đầu đồng ý với ông rồi.

Chậc chậc, Chung Trạch chỉ vì vướng vào con ả khốn nạn đó mà cả đời không thoát ra được.

Anh sẽ không ngu ngốc như thế.

Thay quần áo xong định đi tắm, anh chợt liếc nhìn mẫu dầu gội mang về đang để trên bàn, cầm lên trên tay nhìn một hồi rồi đặt nó trở lại vị trí cũ, đi vào phòng tắm.

--

Khương Diên bình yên ngủ nguyên một đêm, buổi sáng vừa tỉnh dậy, trong lòng thầm nghĩ chuyện cô bị xuyên không quả nhiên là có liên quan đến mái tóc.

Không, nói một cách chính xác là liên quan đến hương thơm của loại dầu gội đầu đó.

Chỉ cần mùi hương tỏa ra lấp đầy một không gian kín thì sau một khoảng thời gian, khi mùi hương đạt đến nồng độ nhất định, cô sẽ bị xuyên đến bên cạnh người đàn ông đó.

Cô bước xuống khỏi giường, mở cửa sổ ra cho thông gió, sau đó cởi mũ tắm và bọc ni lông trên đầu.

Không khí lạnh lẽo bên ngoài ùa thẳng vào căn phòng ấm áp, Khương Diên đành mặc thêm mấy lớp quần áo nữa.

Thành phố A nằm phía bắc, lúc lạnh nhất mùa đông, nhiệt độ bên ngoài còn xuống tới âm 17 độ, mặc dù bây giờ vẫn chưa chuyển hẳn sang mùa đông nhưng trời có vẻ khá lạnh.

Cô nhìn cây cối trong tiểu khu một lượt, tất cả đều được bao phủ bởi một lớp mỏng băng tuyết lạnh giá, Khương Diên đành quấn mình như quấn chiếc bánh chưng, nếu không cô sẽ bị chết cóng mất.

Trong lòng tự nhắc nhở mình, sau này khi gội đầu nhất định phải căng mắt ra xem kỹ, đã không muốn ân ái thì nhất định không được dùng nhầm dầu gội đầu!

Lúc này vẫn cảm thấy quá lạnh nên cô định vùi đầu vào trong chăn ngủ tiếp, nhưng vừa chuẩn bị đi ngủ thì chuông điện thoại lại reo lên.

Cô bắt máy: “Xin chào, ai vậy?”

“Là Khương Diên, phải không? Tôi gọi từ phòng hành chính nhân sự của Tập đoàn Thịnh Nguyên. Chúc mừng bạn đã vượt qua vòng sơ loại của chúng tôi, mời bạn đến văn phòng công ty tham gia phỏng vấn lúc 3 giờ chiều nay, không biết bạn có bận gì không? “ Một giọng nói máy móc của phụ nữ ở đầu dây bên kia vang lên.

“Không vấn đề gì.”

“Vậy tốt rồi, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Sau khi nhận được cuộc gọi mời phỏng vấn, Khương Diên thật sự rất vui mừng, cô đã ứng tuyển vào vị trí nhân viên bộ phận PR của họ. Cô vốn làm công việc viết quảng cáo, phần mềm thiết kế đồ họa cô cũng biết, vừa vặn phù hợp với yêu cầu tuyển dụng của họ, Thịnh Nguyên là một tập đoàn lớn, phúc lợi và lương bổng miễn chê, nếu có thể pass được thì đúng là quá tuyệt vời rồi.

Ăn trưa xong dọn dẹp một chút đã thấy đến 1h30 nên cô bước ra ngoài bắt xe buýt.

Cô còn chưa tới trạm dừng thì thấy có một chiếc xe buýt sắp đến, Khương Diên vội vàng vắt chân lên chạy tới trạm đón xe.

Bây giờ đã qua giờ cao điểm nên trên xe không có mấy người, cô bước đến ngồi xuống ở hàng thứ nhất sau cửa sau.

Đến trạm dừng tiếp theo có một cô bé học sinh bước lên, có lẽ bởi vì chỉ đi mấy trạm nên cũng không tìm chỗ ngồi, đứng bám vào thanh tay vịn trên xe ở chỗ cách Khương Diên không xa.

“Chị ơi, tóc chị thơm quá! Chị dùng dầu gội của nhãn hiệu nào thế?” Cô gái nhỏ đột nhiên hỏi Khương Diên.

Khương Diên mở to hai mắt như đột nhiên nhớ ra chuyện gì quan trọng.

Cô, sao cô lại quên được cơ chứ, mùi hương trên tóc còn chưa tản ra hết!

Nếu bị xuyên không trên chiếc xe buýt kín mít này thì cô biết làm sao? Cô không có cách nào để giải thích rõ ràng tình hình hiện tại của mình cho người đàn ông đó, trước giờ mỗi khi xuyên qua, hai người họ chẳng cần nói đến câu thứ hai đã trực tiếp mần nhau rồi, bây giờ…

Lúc này xe buýt đến điểm dừng tiếp theo, cô gái vừa rồi hỏi cô nhưng mãi vẫn không nhận được câu trả lời nào, lại còn thấy cô đột nhiên trở nên căng thẳng, đành nhún vai bước xuống xe.

Cửa xe vừa mở ra, một trận khí lạnh tràn vào khiến Khương Diên rùng mình.

Cô đã định xuống xe nhưng hơi lạnh tạt vào làm cô bình tĩnh lại, cô ngồi yên, dù xe buýt đã đóng kín nhưng thỉnh thoảng tới điểm dừng, lái xe sẽ vẫn mở cửa ra, mùi hương sẽ không còn quá nồng, cho dù xuống xe, đi tàu điện ngầm hay đi taxi, cô đều phải đối mặt với khả năng sẽ bị xuyên, bây giờ đã là 2h15, hơn nữa còn những hai điểm dừng, đến lúc đó chỉ cần cô xuống xe là được.

Cô cứ tự an ủi mình như thế .

Nhưng thật không may, cô tính sai rồi.

Trạm tiếp theo vì không có ai nên bác tài không dừng lại, cũng không mở cửa xe, và trạm sau nữa thì còn cách rất xa.

Xe buýt cứ chạy một mạch, cửa sau cũng cứ thế không được mở ra thêm.

-----

Chung Cảnh dùng bữa với khách hàng, sau hai tiếng ăn trưa thì Hàn Khải Minh đến lái xe đưa anh trở lại công ty.

Anh đang ngồi im chợp mắt ở băng ghế sau thì đột nhiên cảm thấy trong lòng mình bị một vật nặng đè xuống.

Anh mở mắt và ôm lấy vòng eo thon thả của cô.

“Tiểu Hàn, nâng tấm ngăn lên.”

“Vâng, tiểu Chung tổng.”

--

Khương Diên phát khóc mất thôi.

Cô giãy giụa đứng dậy, nhưng vừa đứng dậy đã bị đập đầu vào nóc ô tô ở bên Chung Cảnh, đập bốp một phát làm cô đau nổi đom đóm mắt, đỉnh đầu cũng sưng u một cục như cái bánh bao, cô ôm đầu ngã ngửa lại vào lòng anh.

Chung Cảnh thừa cơ kéo quần cô xuống, nhanh chóng luồn tay vào, đặt ở nơi địa phương bí ẩn mẫn cảm nhất của cô, ngón tay lùng sục đến cửa hoa huyệt.

Khương Diên lo lắng đến độ không chịu được, làm sao để nói cho anh biết được đây, không được, bây giờ không được mà!

Nhưng cô còn chưa kịp nghĩ ra cách thì các ngón tay vốn ở cửa hoa huyệt của đã được thay thế bằng một vật nam tính to lớn. Đúng lúc này, xe buýt tình cờ đi qua một gờ giảm tốc, xóc nảy lên, cũng chính cái xóc này đã đưa cây gậy to lớn đột ngột tiến vào.

“A! --” Cô chỉ có thể gào thét ở trong lòng.

Đau đến mức trào cả nước mắt ra, nhưng vẫn phải cắn chặt môi dưới không dám kêu lên thành tiếng.

Cô dùng hai tay nắm lấy thanh vịn của ghế phía trước, bàn tay trắng bệch bởi cô dốc toàn bộ sức để nắm.

Hiện tại trên xe buýt còn có một đôi nam nữ, nhưng họ ngồi ở ghế trước, chỉ có một mình cô ở hàng ghế sau này. Cũng may hôm nay cô mặc chiếc áo lông dài, vừa đủ che đi phần dưới còn đang nuốt chặt côn ŧᏂịŧ của người đàn ông kia.

Ở phía trước còn có một vách ngăn.Về cơ bản sẽ không bị ai phát hiện.

Nhưng trong lòng cô vẫn cực kỳ hỗn loạn.

Sao lại như thế này chứ ...

Chung Cảnh cũng không thoải mái, từ khi nhập cuộc đến giờ anh rất khó vận động, côn ŧᏂịŧ bị cô kẹp chặt, đau đớn không thôi.

Anh đưa tay ra phía trước, bắt lấy bầu ngực dưới lớp quần áo, nhào nặn và trêu đùa chúng.

Hoa huyệt được nới lỏng hơn một chút, anh có thể đi vào đi ra được rồi.

Cô kéo tay anh từ dưới lớp quần áo ra, cắn mạnh vào khớp xương chỗ ngón tay cái.

Chung Cảnh bị đau nhưng không phản ứng gì, để mặc cho cô cắn.

Anh ôm hờ lấy cô, côn ŧᏂịŧ bắt đầu ma sát với hoa huyệt non mềm.

Anh phần nào đoán được bây giờ cô không tiện để phát sinh quan hệ với anh, nhưng cô không còn liều mạng giãy dụa nữa, men theo từng nhịp từng nhịp, cô dần quen được với tiết tấu, bắt đầu phối hợp lắc lư đưa đẩy cùng anh, rõ ràng cô ấy đã có thể ứng phó với tình hình bên đó, nên anh càng chuyên tâm tận hưởng màn xuyên qua đột ngột này.

“Vận động trên xe”.

Khác với tâm trạng thoải mái của Chung Cảnh, Khương Diên ở bên căng thẳng đến phát khóc.

Cô cảm thấy cả người như một sợi dây đàn bị kéo căng ra.

Nhưng lạ kỳ thay, lần này đem đến cho cô kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt hơn những lần trước rất nhiều, nước trong huyệt nhỏ lênh láng giúp cho anh có thể dễ dàng vận động đâm vào rút ra, cho dù bởi vì tư thế ngồi hiện tại của cô nên cô bé chặt hơn bình thường.

Có vẻ như vì tình hình hiện tại của cô nên người đàn ông kia cũng không kịch liệt đưa cô lêи đỉиɦ, rất nhẹ nhàng đưa đẩy vào ra.

Càng tuyệt vời hơn khi cả hai người họ đều đang ngồi trên xe có người lái, không cần phải di chuyển gì cả. Họ giống như đang ngồi trong một sản phẩm ghế Albizia được đặc chế ra chuyên để gia tăng hương vị tình ái, đong đưa, rung lắc, va đập và kể cả tự xử.

Vừa xấu hổ, vừa căng thẳng, vừa phấn khích Khương Diên cúi thấp đầu xuống, vì sợ cặp đôi và người lái xe phía trước mặt sẽ phát hiện ra điều gì đó.

Cô muốn khóc, cô muốn hét lên, nhưng cô chỉ có thể kìm lại.

Cô đột nhiên muốn nhìn thấy người đàn ông đang ân ái với mình, xem anh ta trông như thế nào, sao có thể khiến cô cảm thấy khó chịu như vậy? Thoải mái như vậy? ...

Mới một lúc Khương Diên đã lên đến cao trào, kẹp chặt đến mức Chung Cảnh xuất luôn ra.

Khương Diên mềm mại không còn chút sức lực tựa vào người đàn ông, cả người như vừa được vớt từ dưới nước lên, ướt đẫm mồ hôi.

Bên trong xe tràn ngập một mùi thơm không rõ tên.

“Thơm quá.” Cô gái trong đôi tình nhân phía trước quay đầu lại hít hà.

Một lúc sau, xe buýt đến điểm dừng, cửa sau được mở ra, nhiệt độ chênh lệch khiến không khí bên ngoài tràn vào, làm giảm bớt mùi thơm bên trong xe.

Khương Diên cảm thấy bờ mông cuối cùng cũng được ngồi trở lại ghế nhựa cứng của xe buýt.

Cô lê cơ thể mệt nhọc xuống xe, đi bộ dọc con đường đến trước tòa nhà tập đoàn Thịnh Nguyên.

Một chiếc Land Rover màu đen lướt qua cô. Cửa sổ của hàng ghế sau bị hạ xuống một nửa. Người đàn ông hơi nghiêng đầu ra cửa sổ để hóng gió. Gương mặt anh tuấn mang nét ửng hồng một cách bất thường, như thể anh ta vừa trải qua một trận “đại chiến” vui vẻ nhẹ nhàng.