Bạn Giường Của Tôi Là Người Vô Hình

Chương 11: Đối với cô lần quan hệ này là một sự an ủi (H)

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Cô đang mặc một bộ đồ ngủ làm từ vải sa-tin, lúc anh đè lên người cô cũng đồng thời xé tan nó ra thành từng mảnh vụn.

Khương Diên chưa kịp hét lên đã bị anh chặn lại bằng một nụ hôn, tiếng gào thét trở thành những tiếng ậm ờ không thành lời.

Mùi hương nam tính pha mùi rượu nồng nàn thoáng chốc xộc thẳng vào trong khoang miệng.

Cô như con dê thế tội nhỏ bé bị sư tử hùng dũng dữ tợn khống chế một cách dễ dàng.

Người đàn ông thuần thục tách hai chân cô ra, bàn tay ấn mạnh vào nơi riêng tư của cô. Ngón cái lần mò tìm viên trân châu bên trong cánh hoa của cô, dùng đầu ngón tay xoa nắn chơi đùa.

Cơ thể Khương Diên căng cứng, cả người bật cong dậy, cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến độ nước mắt tuôn trào.

Cô muốn giãy giụa, nhưng cơ thể đã mềm nhũn ra như cọng mì.

Chiếc lưỡi linh hoạt của người đàn ông luồn vào miệng cuốn lấy lưỡi cô.

Khương Diên vừa lo lắng vừa hối hận, cô vốn không nên có bất cứ tâm lý may rủi nào!

Cô thật sự cảm thấy tuyệt vọng.

Tất cả cảm xúc buồn đau, phẫn nộ, uất ức đều được bộc lộ hết ra.

Cứ như là khi bạn ngã vào một hố bùn lớn trong ngày mưa, bạn cho rằng bạn đã đủ xui xẻo rồi, bạn lau đi vết nước dơ trên mặt, kế đến thứ chờ đón bạn lại là viên đá đang bay đến đầu bạn.

Cuối cùng Khương Diên cũng không thể kìm nén hơn nữa, cô bật khóc nức nở.

Cô không vùng vẫy nữa, mà chỉ khóc, khóc oà lên.

Người đàn ông không nghe được bất cứ âm thanh nào từ cô, nhưng anh không phải kẻ ngốc, Chung Cảnh hiển nhiên đã nhận ra được việc cô đang khóc.

Cơ thể cô run rẩy.

Anh vươn tay chạm vào mặt cô, lau đi dòng lệ tuôn rơi.

Hứng thú cũng nhạt hẳn đi.

Anh bước xuống khỏi người cô, ngồi trên mặt đất.

Tay vẫn nắm chặt tay cô, chưa từng buông tay. Bởi vì anh không nhìn thấy được cô, nếu như buông ra, lỡ cô chạy mất thì anh cũng chẳng biết phải bắt cô lại như thế nào.

Nửa đêm anh khát nước tỉnh dậy đi uống nước, lại đi vệ sinh một lần, lúc quay lại thì vấp phải chiếc sô pha của cô ngay giữa phòng, may mà anh bước đi không quá nhanh nên chưa bị ngã. Đã có trải nghiệm trong quá khứ, ý nghĩ đầu tiên của anh là cô lại “xuyên không” đến đây. Quả nhiên sau khi anh sờ soạng một hồi thì đúng là cô gái ấy.

Hơn một tuần qua, anh vẫn thường nhớ đến cô.

Đương nhiên nỗi nhớ nhung này không liên quan gì đến việc yêu thích cả, cùng lắm là như nhớ đến món đồ chơi thú vị mà thôi.

Cô nằm khóc trên sô pha, anh ngồi trên mặt đất nắm chặt tay cô “nhìn” cô khóc.

Khương Diên khóc rất lâu, chắc khoảng nửa tiếng hơn mới dần ổn định lại cảm xúc, tiếng gào khóc trở thành tiếng nấc thút thít.

Tay của Khương Diên vẫn bị người đàn ông đó nắm chặt, lúc nãy cô không có cảm giác gì, giờ phút này trong lòng lại nảy sinh cảm giác kỳ lạ đó. Bàn tay anh to lớn mà ấm áp, hơi ấm cơ thể từ lòng bàn tay anh truyền sang lòng bàn tay cô, hành động này của anh khiến cô có ảo giác rằng: Anh đang muốn an ủi cô

Càng khiến cô tin hơn vào ảo giác này, là khi cô đã ngừng khóc, người đàn ông đứng dậy ngồi ở rìa sô pha, sau đó anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, vuốt ve mái tóc dài của cô.

Khương Diên thầm nghĩ, đây hẳn là một người không tệ.

Vì vậy sau đó, đợi khi cô hoàn toàn bình tĩnh trở lại, lúc anh nâng mặt cô lên bắt đầu hôn cô thật sâu, cô đã không còn chống cự nữa.

Đây thậm chí là lần đầu tiên, cô chủ động cởϊ qυầи áo cho anh.

Lần đầu chủ động tách hai chân ra.

Để dươиɠ ѵậŧ thô to của người đàn ông đâm vào cô bé của mình.

Lúc Chung Cảnh đè cô ra rồi để cậu bé của anh đi vào bên trong, anh sướиɠ đến mức không kìm được hít một hơi thật sâu.

Đã nhiều ngày chưa làʍ t̠ìиɦ, cơ thể cô vốn nhạy cảm. Sau khi dươиɠ ѵậŧ đi vào bị âʍ ɦộ chặt chẽ mọng nước siết chặt, sướиɠ đến mức anh suýt nữa thì xuất ra ngay lập tức, phải gắng gượng nhịn xuống xúc động bắn tinh.

Thế nhưng anh vẫn không kéo dài thêm được bao lâu, cỡ mười phút, chỉ mới đổi hai loại tư thế là anh đã bắn ra mất rồi.

Nửa người dưới kề sát bên cô, anh thở dốc trên sô pha, tay bóp nhẹ bầu ngực mềm mại nõn nà của cô, hai tay bận rộn cả trên lẫn dưới, dùng hành động để nói cho cô biết du͙© vọиɠ của anh vẫn còn chưa được thoả mãn.

Khương Diên cũng chưa cảm thấy đủ, tuy rằng cô cũng đã lêи đỉиɦ được một lần rồi.

Cô đẩy anh một cái, anh tưởng rằng anh đè cô đau nên nhổm người dậy.

Khương Diên đứng dậy, hai tay đặt lên vai anh, cô cẩn thận bước từng bước, hai chân mở rộng ra hai bên, sau đó ngồi xuống.

Đây là vị trí nữ trên nam dưới.

Đúng là một tư thế khiến người ta vui sướиɠ.

Chung Cảnh không nhìn thấy được, thực ra Khương Diên bởi vì tư thế chủ động này mà cả gương mặt đã đỏ bừng cả lên.

Cũng chính là vì anh không thể nhìn thấy cô, nên cô mới to gan như vậy.

Cô ngồi trên cây gậy của anh, âʍ ɦộ đầy đặn chỉ cọ sát hai lần trên dươиɠ ѵậŧ đã mềm của anh, anh lại cương ngay lập tức.

Hai cánh tay của Khương Diên vòng qua cổ người đàn ông, nâng hông lên hòng nuốt trọn dươиɠ ѵậŧ thô to vào bên trong, nhưng cô thử hết mấy lần cũng không đâm vào được.

Khương Diên cảm nhận được dường như người đàn ông ấy đang cười, sau đó anh dùng tay đỡ dươиɠ ѵậŧ của mình, nhắm thẳng cô bé của cô, một tay khác nắm lấy hông cô đè xuống, Khương Diên theo chiều mà ngồi xuống…

“Ưm…” Âʍ ɦộ vừa trải qua cơn kɧoáı ©ảʍ tột đỉnh vô cùng nhạy cảm, bị thúc vào lần nữa, cảm giác như bị điện giật, cô có vẻ như không chịu nổi, hai mày nhíu chặt, bật ra tiếng rêи ɾỉ.

Rõ ràng vừa mới làm một lần rồi mà cô bé quyến rũ chết người ấy hình như còn chật hơn lúc nãy, bao trọn lấy cây gậy của anh không một khe hở, từng nhịp từng nhịp mυ'ŧ lấy nó, khiến người đàn ông lại có cảm giác muốn bắn. Chung Cảnh ở chiều không gian bên kia không kiềm được mắng: “Đệt, mẹ kiếp máy ép nước chắc!”

Khương Diên nhấp lên nhấp xuống chưa đến năm phút đã mệt không chịu được, nằm bò trên cơ thể người đàn ông, chỉ còn lại chút sức lực để thở dốc.

Chung Cảnh cong môi cười, thể lực của nam và nữ cách nhau quá xa, cô gái này còn là người có sức khoẻ kém nữa chứ.

Anh giữ nguyên tư thế thọc sâu cậu nhỏ bên trong bế cô đứng dậy, bước về phía cái bàn trong phòng anh. Đặt cô trên bàn, sau đó giữ chặt phần hông trước của cô, bắt đầu ra vào kịch liệt như máy đóng cọc.

Khương Diên bị anh làm đến mức chỉ có thể nhỏ giọng rêи ɾỉ. Cô nghiêng đầu một cách vô thức, nhìn thấy tình cảnh lúc này của mình sợ đến mức suýt hét to lên, lập tức lấy tay bịt miệng lại vì sợ rằng sẽ làm hàng xóm thức giấc.

Trong thế giới của cô chẳng có cái bàn nào cả, cô đang trong trạng thái lơ lửng trên không trung.

Người đàn ông còn đang tung hoành trên cơ thể cô, tâm trí của cô đã lâng lâng nơi nào.

Trong phòng khách nhà cô không hề mở đèn, không gian mờ ảo tối tăm, nhưng miễn cưỡng cũng có thể nhận ra được dáng vẻ của đồ đạc.

Cô có thể chạm vào anh, có thể cảm nhận anh, xúc cảm chân thật nhường này. Những cú thúc mạnh mẽ tràn trề sức lực vào trong âʍ ɦộ cho cô kɧoáı ©ảʍ vô tận làm cô lêи đỉиɦ. Cô không nhìn thấy anh, cũng không nhìn thấy thế giới nơi anh ở.

Đối với Khương Diên, việc làʍ t̠ìиɦ với một người lạ nếu là ở trong thế giới thực thì cô sẽ không bao giờ có thể để chuyện này xảy ra.

Bởi vì không thể thấy nhau, không quen biết nhau, không có bất cứ dây dưa tình cảm nào, thậm chí ngay cả việc anh có bắn tinh vào trong cơ thể cô thì cũng sẽ không để lại bất cứ hậu quả về sau nào, cô mới chấp nhận “sự an ủi” từ anh.

Đúng vậy, cô không biết điều này với anh có ý nghĩa thế nào, nhưng đối với cô thì lần quan hệ này là một sự an ủi.

Thông qua sự liên kết từ dươиɠ ѵậŧ, người đàn ông dường như đã phát hiện ra cô không hề tập trung, đôi tay anh xoa nắn hai luồng mềm mại trước ngực, ra sức nhào nặn, thân dưới cùng lúc đó không ngừng va chạm mạnh hơn.

Cỡ hơn trăm lần ra vào: “Á…” Anh lại một lần nữa đưa Khương Diên lêи đỉиɦ cao của kɧoáı ©ảʍ.