Chuyển ngữ: Team Sunshine
Buổi tối hôm nay Khương Diên dự buổi liên hoan của phòng có uống chút rượu, nên khi trở về nhà trọ cô chỉ kịp rửa mặt sơ qua rồi nằm xuống ngủ luôn.
Do là say rượu nên cô ngủ sâu hơn bình thường.
Ngủ đến nửa đêm cô chợt cảm thấy có chút khác thường, dường như có ai đó đang sờ soạng trên người cô.
Cô giật mình choàng tỉnh, mượn ánh sáng của trăng ngoài cửa sổ để nhìn một vòng căn phòng nhỏ nhưng lại không thấy ai.
Ồ, nằm mơ sao.
Cô lau mồ hôi ướt lạnh trên trán, trong lòng nhủ thầm tự an ủi bản thân, khu vực này an ninh luôn rất tốt, mình đã khóa chặt cửa ra vào và cửa sổ rồi thì sao lại có trộm vào được? Là cô tự mình hù mình thôi.
Cơn buồn ngủ lại kéo đến, mí mắt díu vào nhau, cô dần thϊếp đi.
Lần này là một nụ hôn.
Người đàn ông vừa dịu dàng vừa quyến luyến mơn trớn cánh môi cô, đầu lưỡi cạy mở hàm răng, chui vào bên trong miệng cô thỏa thích mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để.
Nụ hôn đầu tiên của cô với đàn ông lại là trong mơ, trong lòng Khương Diên có chút phiền muộn. Cô không biết vì sao mình lại có giấc mộng xuân như vậy cô còn chưa từng yêu đương với người đàn ông nào, vẫn là xử nữ.
Nhưng cô có thích một người đó là Trì Nghiêm, trưởng phòng kế hoạch của bọn cô. Anh là người trẻ tuổi đẹp trai lại dịu dàng, cô đã thầm thương trộm nhớ anh ấy từ lâu.
Có lẽ là do trong buổi liên hoan tối nay Trì Nghiêm say rượu còn ghé vào tai nói chuyện với cô, hơi thở nóng ấm của anh phả vào cần cổ… hoàn cảnh mập mờ như vậy cho nên cô mới mơ thấy một giấc mơ như thế chăng?
Cô muốn hé mắt nhìn xem người mà mình mơ thấy là ai, nhưng làm thế nào cũng không mở mắt ra được, trước mắt là một mảnh tối đen không chút ánh sáng.
Xúc giác, khứu giác và vị giác càng trở nên nhạy bén, khi người đàn ông đó hôn cô, cô thậm chí còn cảm giác được đầu lưỡi mềm mại của đối phương có lẫn mùi thuốc lá và rượu.
Ôi, người mình mơ thấy chắc chắn là Trì Nghiêm.
Ôi, là Trì Nghiêm đấy, hạnh phúc quá đi…
Cô đưa tay ôm lấy vai người đàn ông, nhiệt tình đáp trả lại nụ hôn của anh.
Hóa ra hôn môi tuyệt vời như thế. Bộ ngực bị bàn tay to của người đàn ông nắm lấy, nhào nặn vuốt ve đến mức phía dưới cô không nhịn nổi mà bắt đầu trở nên ướŧ áŧ.
Đồ ngủ và qυầи ɭóŧ đều bị cởi ra hết, vật cứng của người đàn ông đè trước cửa mình của cô… Dù sao cô cũng là xử nữ, tuy chỉ là trong mơ nhưng cũng thật xấu hổ quá đi mất, cô bắt đầu giãy giụa tránh né.
Bàn tay to lớn của người đàn ông siết chặt lấy eo cô, không để cho cô nhúc nhích. Anh ta tiếp tục cúi đầu hôn cô, nụ hôn ập đến khiến cô cảm thấy choáng váng đến mềm nhũn hết cả ra, anh lợi dụng lúc này tranh thủ đưa“cậu bé” kia vào trong.
Qυყ đầυ đυ.ng trúng một lớp màng, người đàn ông chợt khựng lại một giây, nhưng anh không dừng lại mà thay vào đó là dùng sức đâm mạnh vào…
“A!” Khương Diên đau đớn đến quằn cả người.
Sao trong mơ lại có cảm giác chân thật sâu sắc đến thế?
Mở mắt, mở mắt ra nào!
Nhưng cô vẫn không thể nào mở được.
Cơn đau đớn ngắn ngủi kia qua đi, kɧoáı ©ảʍ tựa thủy triều ập đến, côn ŧᏂịŧ vừa to vừa thô của người đàn ông mang đến kɧoáı ©ảʍ tê dại, cô đã bắt đầu hiểu được cảm giác sung sướиɠ khi làʍ t̠ìиɦ rồi. Bây giờ nước dưới thân cô tuôn ra đến ẩm ướt.
Người đàn ông cúi đầu xuống thì thầm câu gì đó vào tai cô, nhưng một chữ cô cũng không nghe được. Cô chỉ có thể cảm giác được cánh môi anh đang đóng mở, cảm giác được hơi thở dồn dập của anh phả vào bên tai và cổ cô.
Động tác đẩy đưa chậm rãi dần trở thành những cú thúc đầy mãnh liệt, Khương Diên lần đầu nếm thử tìиɧ ɖu͙© gần như không chịu nổi. Hóa ra làʍ t̠ìиɦ là như thế, thật nhanh thật sướиɠ...
Cô giống như đang trên mây, lại giống như vừa rơi vào vũng bùn lầy, bay bổng lâng lâng trên trời, âm thanh rêи ɾỉ của cô lúc trầm lúc bổng, sung sướиɠ đến chết đi sống lại.
Rốt cuộc không biết đã làm mất bao lâu thì người đàn ông cũng chịu kết thúc, anh rút ra đâm vào thêm mấy chục lần rồi phóng thích hết tinh hoa vào trong tiểu huyệt khít khao của cô.
Hôm sau là thứ bảy, Khương Diên đang ngủ đột nhiên tỉnh giấc, lúc này cô mới cảm thấy toàn thân đau đớn như vừa bị một chiếc xe tải nghiền qua người, trên người không mặc gì, thân dưới có sự thay đổi rõ ràng.
Cô trợn cả mắt lên, ngay cả việc phải hét lên cũng quên mất.
Không phải cô chỉ nằm mơ hay sao?
Cô vội vã bước xuống giường nhìn cửa ra vào và cửa sổ, tất cả đều không hề có dấu vết bị cạy mở , cửa lớn ngoài phòng khách cũng đã khóa chặt.
Các cửa sổ nhà cô đều được trang bị các ổ khóa chống trộm tân tiến nhất, chắc chắn không thể vào bằng đường này.
Rốt cuộc người nọ làm sao mà vào được?
Cô cầm điện thoại muốn báo cảnh sát, nhưng rồi lại thôi.
Những chuyện như thế này thật khó có thể nói ra lời, hơn nữa cảnh sát cũng sẽ cho rằng là cô tự mộng xuân mà thôi?
Cô cần phải đưa ra được bằng chứng.
Cô nhớ không lầm là hình như hôm qua người đàn ông đã phóng vào trong thì phải. Cô chạy ngay đến phòng tắm, đối diện với gương rồi duỗi ngón tay để vào tiểu huyệt của mình.
Màng, màиɠ ŧяiиɧ mất rồi…
Nhưng việc này cũng không thể làm bằng chứng được, cảnh sát sẽ nói là cô tự làm rách mất..
Ngón tay cô tiếp tục lần mò bên trong tìm kiếm, nhưng không sờ được thêm gì. Tiểu huyệt vẫn khô ráo như thế, hương vị cũng không khác với bình thường.
Cô rõ ràng có cảm giác anh ta xuất vào rồi mà…
Sao lại chẳng để lại dấu vết nào vây??
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy! Cô bực bội túm chặt búi tóc của mình. Đúng là gặp quỷ mà!
Ồ, quỷ á?
Cô bất giác đổ một tầng mồ hôi lạnh ở sau lưng, không phải là cô bị… bị quỷ làm đấy chứ?
Mẹ ơi...