" Kỳ thật cô lựa chọn trốn đi cũng không tệ. " Phó sư phó một tay cầm dao, tay kia dùng khăn lau sạch lưỡi dao, âm thanh nhàn nhạt, " Nhưng cô không cảm thấy so với trốn đi, gϊếŧ những người bị lây nhiễm mới là biện pháp giải quyết tốt nhất ư? "
Bước chân Phù An An dừng lại, có chút kinh ngạc mà nhìn về phía anh ta.
Chỉ có tự mình trải qua mới hiết rõ, gϊếŧ chết một đám người lúc trước chung đυ.ng sớm chiều là việc vô cùng khó khăn, ít nhất tại vài chục năm giáo dục không cho phép cô làm như vậy.
Dù cho những người này có khả năng sẽ mang đến nguy hiểm tiềm ẩn.
Phù An An một lần nữa nhìn kỹ Phó sư phó một phen, lời nói này không quá giống lời của một đầu bếp thành thật ở trong bếp, làm ra món cá hồi sắc hương đầy đủ sẽ nói ra.
Vị soái ca Phó sư phó này...... vẫn là ít giao tiếp với anh ta thì tốt hơn.
Phù An An đẩy xe thức ăn trở lại trong phòng, khóa kỹ cửa, cô còn cố ý tại cửa ra vào thêm một tấm lưới sắt và tấm xốp; không biết vì sao phải làm như vậy, nhưng cũng cảm giác được làm vậy tương đối an toàn hơn.
—————
Hàng hải sinh tồn ngày thứ chín, an toàn vượt qua.
Hàng hải sinh tồn ngày thứ mười
Phù An An như thường lệ ghé vào mắt mèo nhìn tình huống bên ngoài, có đôi khi dì Lý cùng thuyền trưởng còn có thể gõ cửa hỏi thăm cô có khỏe hay không.
Chỗ ở đã quen, Phù An An tỏ vẻ coi như cũng được, nếu như có thể, cô có thể ở trong phòng ngốc hai mươi ngày còn lại.
—————
Trong căn phòng khác
Hai người chơi đồng dạng đều là tân thủ đang thảo luận.
" Lại có một người bị cắn. " Trong đó thiếu niên tóc vàng đóng cửa phòng, nói, " Bằng không chúng ta cứ dựa theo kế hoạch lúc trước, ở lại trên boong thuyền. Đến lúc đó, nếu thật sự có chuyện gì, chúng ta liền đem cửa lớn trên thuyền đóng lại. "
" Được. "
Người đàn ông đeo kính bên cạnh gật đầu, " Những người chơi khác vẫn đang lẩn trốn, đến bây giờ cũng không muốn lộ mặt. Chúng ta chính mình đi lên, mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm. "
Hai người ăn nhịp với nhau.
Bầu trời mây đen dày đặc.
Lại là một ngày sắp có mưa.
Hai người cùng nhau đi xuyên qua từng dãy thùng đựng hàng,những dãy hàng này gần nhau đến mức hầu như chỉ một người được phép đi qua.
"Mẹ kiếp, cái thùng đựng hàng này thực thối a! " Thiếu niên tóc vàng bụm lấy mũi, nói, " Trong đó có cái gì vậy? "
" Có thể là đồ ăn bị hư thối. " Người đàn ông đeo kính nhìn bốn phía, " Đừng quản nhiều, mau tìm thùng vật tư lúc trước chúng ta phát hiện ra. "
Bọn họ sở dĩ dám mang ba lô lên trên boong thuyền, nguyên nhân trọng yếu nhất cũng là bởi vì bọn họ phát hiện ra một cái thùng đựng hàng tràn đầy các loại vật tư. Thùng đựng hàng này có đồ ăn, có nước, đầy đủ cho bọn họ chèo chống qua hai mươi ngày còn lại.
" Ở chỗ này đâu. " Tóc vàng thiếu niên chỉ vào thùng đựng hàng có đánh số.
Hai người lấy ra công cụ bắt đầu mở miếng dán nhựa niêm phong trên thùng hàng.
Xoẹt xẹt——
Một âm thanh chói tai truyền tới.
Người đàn ông đeo kính dừng động tác trong tay lại, " Bên trong không phải là có cái gì đấy chứ? "
" Không thể nào. " Thiếu niên tóc vàng sững sờ, " Lúc trước chúng ta đến thăm dò không phải vẫn tốt đấy sao? "
Vừa mới giữa trưa nhưng sắc trời lại càng ngày càng trầm.
Mây đen chồng chất ép xuống. Trong tầng mây, tia chớp như ẩn như hiện, tiếng sấm khổng lồ kéo đến, giọt mưa lớn như hạt đậu rải rác bắt đầu rơi xuống.
Mưa to buông xuống.
" Để tôi mở đi. " Thiếu niên tóc vàng lấy dụng cụ mở khóa trong tay của người đàn ông đeo kính, lần lượt mở ra.
" Rống! "
Bên trong lại có người nổi điên mà lao tới, bổ nhào tới cắn lên mặt thiếu niên tóc vàng.
" Aaaaa! "
Thiếu niên tóc vàng kêu thảm thiết. Người đàn ông đeo kính thấy vậy một cước đá văng tên điên kia, lôi kéo thiếu niên tóc vàng bỏ chạy.
Bọn họ mở sai thùng đựng hàng!