Editor: Trâm Rừng
[Tôi sẽ không nói về sức mạnh của sóng thần, tôi tin rằng mọi người đều hiểu điều đó. Vừa rồi tôi có xem qua, có rất nhiều dựa vào may mắn mà vượt qua, không bị sóng thần đánh chết, còn có rất nhiều người may mắn không bị vật thể lạ rơi xuống nước gϊếŧ chết. Bây giờ tôi sẽ nói cho mọi người biết về kiến thức tự cứu cao cấp của các lão đại qua vòng chơi này.]
Người đăng bài này rất kiêu ngạo, có rất nhiều người ở dưới bài đăng đang xỉa xói anh ta.
[1L: Nhìn giọng điệu của lâu chủ, thật muốn đánh người. ]
[2L: Lầu trên không có một mình ngươi muốn đâu. ]
[3L: Khó chịu quá, nhưng tôi thực sự muốn xem cái đại lão đã vượt qua cấp độ này như thế nào. ]
......
Phù An An bỏ qua phần trả lời bên dưới và chuyển thẳng đến bài phát biểu tiếp theo của người viết bài.
[ Lão đại cùng dân đen chúng ta khác nhau lớn nhất ở chỗ là phòng ngừa chu đáo. Bạn có dám tin rằng Lão Đại đã dự đoán trước được trận sóng thần, và tòa nhà chính quyền thành phố thực sự có một bối cảnh ẩn, một ngôi nhà an toàn được bảo mật. Nhưng ngôi nhà an toàn này sẽ chỉ xuất hiện sau khi thủy triều rút. Vào buổi chiều ngày thứ hai mươi bảy, lão đại đã đưa tôi vào ngay sau khi thủy triều rút xuống, và tôi đã thành công thoát khỏi cơn sóng thần.
Bên trong cung cấp trang bị chứa oxi cùng vật tư, đầy đủ cho sáu đến bảy người sống sót qua 10 ngày. ]
[123L: Lão Đại chính là Lão Đại, ai mà biết trong tòa nhà chính quyền thành phố có một căn nhà an toàn. ]
[124L: Đúng vậy, nhà an toàn thật sự là một trò đùa. ]
......
[146L: Dựa vào may mắn còn đáng cậy tin hơn. ]
Phù An An cũng bối rối, làm thế nào để tìm được ngôi nhà an toàn, may mắn là chủ lâu đã trả lời ở bên dưới.
[ Không phát hiện được đó là các ngươi ngu xuẩn.
Thông tin về ngôi nhà an toàn nằm trong thông tin của Cục An ninh trên tầng cao nhất của tòa nhà, chỉ cần tìm kiếm là có thể tìm thấy.
Hơn nữa theo suy đoán của lão đại, ngoại trừ tòa thị chính, những nơi khác cũng có những ngôi nhà an toàn, chẳng hạn điển hình nhất như khách sạn Lạc Luân, còn có bệnh viện, đồn cảnh sát và trường trung học số 5 của Thành Phố Hải Ly (nơi tránh nạn đầu tiên). Dựa theo lời giải thích của Lão đại, ngoại trừ sự nhắc nhở ban đầu của trò chơi thì tất cả thông để qua ải đều ẩn nấp trong các tin tức, không có khả năng xuất hiện cục diện tất cả đều phải chết.]
Thì ra biện pháp qua ải là như vậy.
Phù An An nhớ lại một chút, chính cô nửa đường cũng không có lưu ý, nếu không phải gặp lão đại nhiều tiền thì rất có khả năng cô không tránh thoát được đợt sóng thần cuối cùng kia.
Nghĩ như vậy, Phù An An nhìn lại bài đăng, tin nhắn cuối cùng từ người đăng bài -
[ Tôi đem kinh nghiệm quý báu của mình chia sẻ ở đây là vì hy vọng mình có thể tích được một ít phúc, để còn có thể gặp gỡ lão đại đánh thuê trong trò chơi lần sau.]
Lão đại đánh thuê là sao?
Phù An An liếc mắt nhìn không biết rõ đây là có ý gì.
Ngay sau đó tra một chút tại trong diễn đàn cũng không tra ra được thông tin gì hữu dụng. Thôi vậy, Phù An An đem chuyện này bỏ qua, mà nói về biết cách chơi thì lão đại nhiều tiền mới thật là người biết chơi.
Những người khác đang sống sót trong trò chơi, anh ta đang đi nghỉ trong trò chơi, ngay cả trận sóng thần cuối cùng cũng đã chuẩn bị một chiếc máy bay!
Máy bay là về sau mới chuẩn bị a. Thật là lợi hại. Thế nhưng cái đùi lợi hại như thế đã bay đi rồi.
Phù An An khó chịu thở dài, lúc này điện thoại đột nhiên vang lên.
"Xin chào."
"Ồ, xin chào. Bạn có thấy cái giỏ được giấu trong bồn hoa ở tầng dưới không? Chỉ cần đặt đồ ăn mang đi vào trong là được."
Âm thanh này chắc chắc không phải là lão đại rồi.
Trong điện thoại im lặng một lúc, rồi tiếp tục, "Xin lỗi, cô có phải là cô Phù không?"
“Đúng vậy a.”
Phù An An mắt nhìn số điện thoại, “có chuyện gì sao? anh là ai?”
"Xin lỗi, cô đã ở phòng nào tại khách sạn Lạc Luân?"
Khách sạn Lạc Luân hả? Người đối diện hỏi một đằng, trả lời một nẻo làm Phù An An tinh thần chấn động, “Là tầng cao nhất phòng 102!”
Nói xong Phù An An cả người nhảy lên, “giác vàng à không...... Phó tiên sinh, anh là Phó tiên sinh sao?”
Nghe vậy, người bên kia dường như bật cười một chút.
“Không, tôi là trợ lý của Phó tiên sinh, Nghiêm Bác Sâm”