Mạt Thế Trọng Sinh Chi Độc Sủng

Chương 33: Em chỉ thuộc về anh

Chương 33: Em chỉ thuộc về anh

=)) có thịt nha, chuẩn bị khăn giấy đi nào.

Ánh nắng ấm áp sớm mai, Hàn Kiều Kiều ở trong khuỷu tay ca ca tỉnh lại.

Nhớ tới chuyện tối qua, cô có chút mặt đỏ, mỗi lần chỉ cần thẹn thùng, theo bản năng liền hướng trong lòng ngực ca ca liều mạng cọ, hiện tại cũng là như thế.

Tối hôm qua lời nói của Hàn Dực, tác động rất lớn đối với cô, khiến cô không thể ngừng khóc thút thít.. trong lòng cô tràn đầy vui sướиɠ, nhưng là nghĩ đến chuyện cũ, trong lòng lại tràn đầy bi thương!

Nếu cô không có bị Tô Tuyết châm ngòi, không có tin tưởng Tần Nam Y, không có cố ý cùng ca ca đối nghịch, như vậy cô cùng ca ca là cỡ nào hạnh phúc, cho dù đó là tận thế, bọn họ cũng sẽ hạnh phúc mỹ mãn sống ở bên nhau..

Cô như vậy lại bi lại hỉ, khóc khóc cười cười, giống một kẻ điên, bất luận Hàn Dực dỗ như thế nào cũng không ngăn được nước mắt, cuối cùng khóc đến mệt mỏi, dựa vào đầu vai Hàn Dực, lâu lâu nức nở vài tiếng, cư nhiên ngủ rồi.

Hàn Dực thấy cô tỉnh lại, hôn hôn mắt cô, thanh âm ôn nhu: "Mắt đều khóc đến sưng lên, đi rửa mặt đi."

Hàn Kiều Kiều ngửa đầu hướng hắn cười, "Ca ca, ngày hôm qua có phải anh cầu hôn em hay không ai?"

Hàn Dực trong mắt mang theo nhu tình cùng ý cười. "Kia không phải cầu hôn."

Hàn Kiều Kiều sửng sốt, lập tức từ trong lòng ngực hắn ngồi dậy, thanh âm có chút run, "Ca ca không muốn cùng em kết hôn sao?"

Hàn Dực sờ mặt cô nói: "Đồ ngốc, ca ca sẽ không cầu hôn em, vì ca ca không cần em đồng ý, mặc kệ em có nguyện ý hay là không, em đều sẽ thuộc về anh, em cũng chỉ có thể thuộc về anh, Kiều Kiều rõ chưa?"

Hàn Kiều Kiều ngốc ngốc nhìn hắn, hồi lâu, mới ngượng ngùng cười cười, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật bá đạo."

Bộ dáng thẹn thùng này quá mê người, hốc mắt còn tàn lưu chút hồng do đêm qua khóc thút thít, làm người càng thêm muốn làm chút cái gì. Hàn Dực nhịn không được đem cô đè ở dưới thân, gương mặt cô ửng hồng, không tự chủ được nhắm mắt lại.

Hàn Dực ôm cô hôn môi, bắt được cánh môi non mềm nhấm nháp, cường thế mà bá đạo thăm dò mỗi một tấc trong miệng cô, ngón tay đã linh hoạt trượt xuống..

"Ân.." Hàn Kiều Kiều khẽ run phát ra một tiếng nhẹ nhàng kinh hô, thanh âm tính cả thở dốc đều bị hắn hôn nuốt hết, hô hấp cô càng thêm dồn dập, chỉ có thể bất lực bám vào bờ vai của hắn, thân thể mềm mại hoàn toàn bị thuần phục.

Bọn họ thân mật quá vô số lần, chỉ là vẫn luôn dừng lại ở vuốt ve và hôn môi, họ chưa bao giờ làm táo bạo như vậy.

Loại cảm giác này thực xa lạ, tuy rằng cô sớm đã có chuẩn bị tâm lý, chính là chuyện tới trước mắt, du͙© vọиɠ mãnh liệt bất thình lình khiến cô không biết làm sao.

Khi ngón tay Hàn Dực bắt đầu hướng mảnh đất ẩm ướt bí ẩn kia, Hàn Kiều Kiều rốt cuộc kìm nén không được nhẹ nhàng giãy giụa, cô né tránh nụ hôn của hắn, ngượng ngùng nói nhỏ: "Không cần.. Ca ca, anh.. anh lấy ra.."

Cô một gương mặt đẹp đã xấu hổ thành một màu hồng, cúi đầu không dám nhìn hắn, thanh âm mảnh mai khẽ run kia chẳng những không ngăn cản được, ngược lại càng thêm dụ nguời.

Hàn Dực đôi mắt u ám như mực, thân hình thon gầy lại mạnh mẽ đè ở giữa hai chân cô, hắn cúi người hôn lấy môi cô, mà tay kia tà ác trực tiếp từ chính diện chui đi vào --

"Ca ca.." Hàn Kiều Kiều nức nở một tiếng, không bao lâu cô liền phảng phất bị điện giật, cả người cứng đờ, mềm ở duới thân nam nhân.

Thân thể của cô mẫn cảm như thế, cơ hồ làm Hàn Dực phát cuồng. Hắn hận không thể giờ phút này liền trôi chảy chính mình nhiều năm tâm nguyện, trướng đau cứng rắn chống vào địa phương kia, cách quần áo, hắn hung tợn cọ xát, thực mau cũng phát tiết ra..

Ôm nhau hồi lâu, Hàn Dực mới từ trên người cô đứng lên, hắn chưa đã thèm liếʍ liếʍ môi cô, "Bảo bối, em thật ngọt." -- em là thuộc về anh, bất luận là cuộc đời này, hay là kiếp sau, em đều là của anh, cũng chỉ có thể là của anh.

Hàn Kiều Kiều cả người chôn ở trong chăn, không chịu ra,

Hàn Dực cởϊ qυầи áo của mình, đem Hàn Kiều Kiều từ trong chăn ôm ra, đi vào phòng tắm.

Ánh mặt trời từ khe hở bức màn chiếu trên sàn nhà, trong phòng tắm là hư ảnh hai người triền miên, toàn thân cô mềm mại, tùy ý hắn ở trên thân thể mυ'ŧ vào một cái lại một cái dấu vết.

".. Ca ca.. em muốn chính mình rửa.."

* * *

Hàn Dực cùng Hàn Kiều Kiều thẳng đến tới gần giữa trưa mới xuống lầu.

Cơm hộp đã đưa đến, ngày hôm qua gia cụ cùng đồ điện hàng hóa cũng lục tục đưa đến. Lúc Bọn họ xuống lầu, Ngôn Tiếu cùng Tiêu Giản đang đem những cái hàng hóa đó ra sau biệt thự, Bạch Khải Thụy cũng ở trong đó, vội đến vui vẻ vô cùng.

Ngôn Tiếu cùng Bạch Khải Thụy tựa hồ đặc biệt hợp ý, hai người chơi đến rất vui vẻ, rất nhiều lần phát ra tiếng cười, ngay cả Tiêu Giản yên lặng ở một bên, trên mặt cũng ngẫu nhiên hiện lên nhợt nhạt ý cười.

Lục Trường Uyên một người ngồi ở phòng khách xem tin tức, trong tay còn cầm giấy bút, thường thường vẽ chút gì đó. Thấy bọn họ hai nguời xuống dưới, Lục Trường Uyên giơ giơ lên mi, trên mặt lại lần nữa lộ ra cái loại biểu tình cười như không cười.

Hàn Kiều Kiều chột dạ rúc ở phía sau Hàn Dực, Hàn Dực lại phảng phất giống như không có việc gì, đi đến sô pha bên này thản nhiên ngồi xuống.

"Có tình huống mới sao?" Hàn Dực hỏi chính là tin tức sáng sớm hôm nay.

"Nói là tình huống đã được khống chế, ngoài thành dòng xe cộ cũng chậm rãi khai thông."

"Đó chính là giống ngày hôm qua."

Lục Trường Uyên lại lắc đầu, "Hôm nay vào thành nạn dân biến mất rất nhiều." Hắn nhìn thoáng qua giấy trong tay chính mình, lại nói, "Khoảng cách nơi này gần khu tỉnh liêu an cùng 俁 xuyên tỉnh, tuy rằng không ở diện tích thiên thạch che phủ, nhưng là bởi vì đã chịu lực đánh vào, cùng với thiên thạch sau phát sinh động đất cùng sóng thần, hoan cảnh địa phương đã hoàn toàn không thể cư trú, không tính nơi khác, chỉ là hai cái tỉnh yêu cầu dời đi nạn dân liền có hai ngàn vạn, giao thông quốc lộ Thanh Giang lượng phụ tải mỗi ngày lớn nhất là hai mươi vạn, trước kia mỗi ngày cơ hồ đều quá tải, báo chí đưa tin cũng nhiều lần đề qua khai thông giao thông, nhưng là hôm nay dòng xe cộ cư nhiên chỉ có tam vạn."

Hàn Dực tiếp nhận tờ giấy kia, nhíu mày nhìn nhìn. "Số liệu chân thật?"

"Này đó số liệu ở trên mạng đều là công khai, chỉ là không ai chú ý thôi." Lục Trường Uyên uống một ngụm trà, cười đến quỷ dị, "Vốn dĩ hẳn là đường parabol thong thả trượt xuống, lại bỗng nhiên thẳng tắp giảm xuống, thiếu rớt lượng người đi nơi nào?"

Hàn Kiều Kiều có điểm mơ hồ nhìn về phía hai nguời bọn họ, cô không hiểu các ký tự đó lắm..

Hàn Dực đem giấy cho hắn, ngón tay tùy ý nhẹ nhàng ở trên bàn trà gõ hai tiếng, thanh lãnh nói: "Biến thành dị chủng?"

Lục Trường Uyên vẫn là cười, "Có lẽ đi khai thông giao thông, đã đổi thành đặc cảnh bộ đội người đâu? Nạn dân nhất định có không ít người lây nhiễm đi, ha hả.. Gϊếŧ chết một ít cũng không hiếm lạ."

Hàn Kiều Kiều nghe xong, không khỏi sợ hãi.

Hàn Dực nhăn lại mi, "quyên giám sát đặc biệt trong thành phố đã được giải phóng?"

Lục Trường Uyên nhún nhún vai, "Ai biết được, Hàn gia kia vài vị nhất định có tin tức, chỉ là lâu như thế rồi, cũng không gặp bọn họ truyền cái gì tin tức cho cậu."

Hàn Dực đứng lên, miệng lưỡi vẫn là lạnh nhạt, "Không có tin tức, chính là tin tức." Nếu bọn họ không có bất luận cái gì tin tức, nhất định sẽ ở chính mình nơi này tìm mọi cách hỏi thăm, chính là lúc này đây, Hàn gia bên kia không hề động tĩnh.

Hàn Kiều Kiều phía trước nghe được như lọt vào trong sương mù, mặt sau nghe lại đã hiểu. Chắc là Hàn gia kia vài vị, cố ý gạt tin tức quân đội không cho ca ca biết. Cô không khỏi lạnh lùng cười, nói: "Bọn họ chỉ sợ cho rằng như vậy là có thể khống chế được ôn dịch lan tràn, chính là bọn họ căn bản không biết, này cũng không phải ôn dịch bình thường, nó là dị biến toàn thế giới, không riêng gì người cùng động vật, sau này ngay cả thực vật cũng sẽ biến dị, bọn họ có thể thông qua cao tốc giao lộ khống chế dòng xe cộ không vào thành, chẳng lẽ còn có thể khống chế không cho thực vật từ trong đất thoát ra tới sao?"

Lục Trường Uyên cầm lấy giấy bút, thập phần tò mò nhìn về phía Hàn Kiều Kiều, hỏi: Em nói này đó, sẽ ở thời điểm nào phát sinh? "

" Trong ấn tượng, sau khi xuất hiện linh tinh mấy chỉ dị chủng, thành thị sẽ thực mau loạn lên, ngay từ đầu là quanh thân mấy cái nhị tam tuyến thành thị, rồi mới là nơi này, dị chủng cũng sẽ sinh sôi nẩy nở giống như điên, thành thị.. Hoàn toàn biến thành sào huyệt."

* * *

Lời ediot: ^_^ (các nàng đọc xong nhớ bấm bình chọn ủng hộ ediot nha)

@[email protected] 100 bình chọn sẽ có chương mới