Đoá Hồng Của Con Mèo

Chương 73: Những điều không thể nói ra

Trần phu nhân đã chết. Bị gϊếŧ chết.

Một viên đá khuấy động ngàn sóng, rồi tin tức bị Nguyên soái ép xuống. Điều tra kỹ lưỡng.

Nhưng cũng giống như tất cả các sự cố kỳ quái trước đây, không có manh mối, hệ thống giám sát bị

nghi ngờ bị virus tấn công và trục trặc nên khi điều tra thì trống không, không có gì cả.

Vết thương của Trần phu nhân rất gớm ghiếc, theo sự phục chế và mô phỏng trên máy

tính, như là bị một vật sắc nhọn bất thường từ phía sau đâm vào tim, gϊếŧ chết bà chỉ bằng một

nhát, không phải tự sát.

“Có hai nguyên nhân có thể gây ra cái chết, một là diệt khẩu hai là đe doạ” Lâm Tư nói.”Nếu Trần

phu nhân biết được sự thật, thì kẻ sát nhân kia chắc chắn sẽ gϊếŧ bà trước khi bà nói ra

sự thật. Còn khả năng thứ hai là tàu chuẩn bị ngủ đông số lượng lớn. Biện pháp của nhân

viên đã đυ.ng chạm đến lợi ích của kẻ sát nhân, và người đó muốn tước vũ khí của chúng ta.” Lăng

Nhất gật đầu, rồi nói:

“Bà ấy có thể nói rõ ràng hung thủ là ai, nhưng bà lại không nói, mà chỉ làm động tác. Em nghĩ động

tác đó chắc phải có một ý nghĩa sâu sắc. ”

“Đúng …” Lâm Tư sắp xếp suy nghĩ của mình: “Bà ấy đang gợi ý.”

Anh dừng lại, và nói: “Giả sử, Trần phu nhân biết ai là hung thủ đứng sau bầy trò hàng loạt mọi

chuyện trên tàu vũ trụ nên mới bị gϊếŧ. Thì lúc đó em hỏi là bà ai làm, nếu như bà ấy nói với em,

sau đó em….”

Lăng Nhất bắt suy nghĩ của Lâm Tư: “Em sẽ bị gϊếŧ, cho nên bà ấy mới không nói? Có nghĩa là lúc đó

hung thủ vẫn ở đó, và bà ấy biết điều đó? “Đây là lời giải thích hợp lý nhất.” Lâm Tư suy nghĩ,

ngón tay gõ vào mặt bàn “Điều này có nghĩa là, Trần phu nhân nghĩ: Nếu kẻ đó tấn công em, thì em sẽ

bị gϊếŧ, vì vậy bà ấy chọn cách im lặng trước sự thật và tránh những hy sinh không cần thiết.”

“Em nghĩ nếu lúc đó em thực sự bị tấn công, em không sợ.” Lăng Nhất nói. Lâm Tư lắc đầu: “Có rất

nhiều cách gϊếŧ người. Cho dù thân thể của em đặc biệt như vậy, cũng không thể bảo đảm an toàn

tuyệt đối. Đương nhiên … Trần phu nhân biết thực lực của em.”

Nói xong, Lâm Tư cau mày lại: “Có một vấn đề khác, nếu như bà chọn không nói, thì có

thể giữ im lặng mà? Tại sao lại dùng động tác ám chỉ? Động tác này chắc phải có một nghĩa khác?”

Sự nhảy cảm của Lâm Tư luôn gây ngạc nhiên, vấn đề này thật sự cần phải xem xét.

Đúng vậy, nếu bà ấy không thể nói ra sự thật, vậy tại sao bà ấy phải làm động tác đó? Động tác đó

chắc phải có nghĩa khác.

Lâm Tư lập lại động tác kia vài lần.

“Động tác này, cho dù là tình huống nào, cũng chỉ có một ý nghĩa, ý chỉ đối phương không cần phải

nói.” Anh rũ mi xuống “Bà ấy bảo em không cần nói chuyện?”

Lăng Nhất không biết.

Động tác đó không nhất thiết phải hướng vào cậu, có khả năng là với người khác, bởi vì cậu thực sự

không có gì để nói.

Lâm Tư mờ mịt nói: “Thượng tá đang được điều trị….khi họ hồi phục, họ sẽ mặc cơ giáp của mình rồi

đi tuần tra trên toàn bộ tàu vũ trụ. Mọi đòn tấn công vật lý sẽ không có tác dụng đối với cơ giáp,

khá an toàn, trừ khi tập thể “vô hạn” nổi loạn.

Lăng Nhất: “Em qua khu sáu xem bọn họ.”

Lâm Tư gật đầu: “Tôi cũng đi, ngoài ra, tôi phải xin một số biện pháp bảo vệ từ khu ba.”

Nhất định phải đảm bảo. Hai trăm người vô hạn kia được phục hồi suôn sẻ. Bọn họ nhất trí, sau đó

gửi một tin nhắn cho Nguyên soái.

Nguyên soái nhanh chóng phê duyệt đơn, bỏ lại định kiến xưa nay về việc biến hóa con người, rốt

cuộc con “ma” ở trong bóng tối kia, chỉ có lực lượng cơ giáp mới có thể khiến con người

cảm thấy an toàn.

Lăng Nhất suy nghĩ, nói “Em cũng muốn đảm bảo an toàn cho anh….nếu một ngày nào đó anh vô tình đoán

ra sự thật thì sẽ rất phiền phức.”

Cho nên, quá nhạy cảm thực sự là một vấn đề. Lâm Tư đột nhiên giật mình.

Không thể đoán được sự thật.

Hoặc nói, không thể chứng tỏ mình đã biết sự thật.

——Đây có phải là gợi ý mà động tác của Trần phu nhân truyền đạt không? Sự thật là như thế nào? con

ma có khả năng như thế nào mà không thể nói ra được?

Có một nỗi lo lắng yếu ớt trong lòng anh.

Vì sự thật không thể được nói ra, nên sự suy đoán về sự thật cũng nên dừng lại —— ít nhất là ngoài

mặt không nên thể hiện sự lo lắng.

Ngay lập tức Lâm Tư nhận ra điều này, thu biểu cảm trên khuôn mặt và nói với Lăng Nhất: “Được rồi.”

Lăng Nhất tinh nghịch nháy mắt.

Lâm Tư chắc chắn Lăng Nhất biết anh suy nghĩ gì, cậu luôn nhận ra những biểu cảm của anh.

Sau khi được sự cho phép của Nguyên soái, Lăng Nhất ở lại khi sáu. Thượng tá đã tỉnh dậy, ngoại trừ

thân thể vô cùng yếu thì các phương diện khác đều ổn.

Nghe tin Lăng Nhất trốn ngủ đông và ở một mình trong chuyến thám hiểm suốt ba năm, thì anh ta cảm

thấy tâm trạng rất vướng víu.

Lăng Nhất đã phải chịu đựng nỗi đau không thể tưởng tượng được, anh không muốn nhìn

đàn em của mình chịu nỗi đau như vậy.

Tuy nhiên, nhờ quyết định của cậu, Voyager đã có thể phòng ngừa được, đồng thời việc nghiên cứu

vắc-xin cũng được đẩy mạnh.

Vì thế, Thượng tá khoanh tay một cách yếu ớt và tiếp tục được điều trị. Lâm Tư kiểm tra tình trạng

sức khỏe của Thượng tá, “tsk” một cái và nói: “Thượng tá này, nói thật, đáng nhẽ anh chết từ lâu

rồi.”

Đại tá súyt ngất: “Tại sao cậu vẫn không biết nói tiếng người thế?” Lâm Tư: “Đây là tôi nói tình

huống khách quan.”

Thượng tá đảo mắt một cách yếu ớt.

Lăng Nhất ở một bên cười. Thượng tá lại đảo mắt.

Lâm Tư không tiếp tục trêu chọc anh ta nữa, bắt đầu xem xét tất cả các quá trình ở đây.

Nó phải được đảm bảo rằng không có lỗi xảy ra trong bất kỳ liên kết nào. Anh không đi nơi nào khác,

anh ở khu sáu, Lăng Nhất một tấc cũng không rời anh.

Mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường, sau nửa tháng, thể trạng của bệnh nhân dần tốt lên, Thượng tá

không thể chịu đựng được sự cô đơn, bước ra khỏi giường để di chuyển cơ thể của mình thì không may

bị Lâm Tư phát hiện và hiện đang bị còng tay lên giường, hoàn toàn bị tước đoạt thân thể tự do. Khi

những người khác nhìn thấy chuyện xảy ra với Thượng tá, họ trở nên thành thật hơn, đặc biệt

là khi ánh mắt Lâm Tư đảo qua, tất cả mọi người đều im lặng như thực vật.

Vào cuối một ngày buồn tẻ, Trịnh Thư đến thăm.

Lâm Tư cau mày khi nhìn thấy anh ta: “Anh có chuyện gì vậy?”

—— Trịnh Thư bây giờ trông rất tệ, phờ phạc hơn trước rất nhiều, đôi mắt anh ta đỏ ngầu.

“Mấy ngày nay bận rộn quá,” anh nhíu mày, “Nhiều việc phải bàn giao, không làm thì sao

mà ngủ đông được.”

“Tôi nghĩ anh không nên ngủ đâu,” Lâm Tư bất lực nói, “Khu năm không thể làm gì nếu không có anh,

còn Đường Ninh cũng chỉ viết được Chương trình.”

“Chimera đang hoàn thành. Nói đúng ra, tôi không có việc gì phải làm hết. Chỉ còn lại việc duy trì

Lucia ở khu năm. Đường Ninh có thể cùng cấp dưới giải quyết.” Trịnh Thư ngồi xuống nói tiếp: “Mấy

năm nay tôi có chút mệt mỏi… Gần đây, trên tàu xảy ra sự cố lớn, tôi không thể giúp được gì, cho

nên tôi lựa chọn trốn tránh.”

khi anh ta nói ra từ “trốn tránh”, giọng điệu nghiêm túc mất tự nhiên trong chốc lát, Lâm Tư hiểu

được Trịnh Thư không ổn.

Lăng Nhất rót một cốc nước nóng cho Trịnh Thư và ngồi xuống bên cạnh Lâm Tư.

Anh nhìn thấy ánh mắt của Trịnh Thư. Nó rất phức tạp và đau đớn.

Lâm Tư nói: “Hiện tại anh rất kinh khủng, phải nghỉ ngơi một chút.”

Trịnh Thư gật đầu, dựa vào lưng ghế, lộ ra vẻ mệt mỏi, nói: “Tinh thần của tôi cũng có chút không

đúng. Tôi thường mơ về trái đất. Những người đã

chết … ”

“Tất cả đều đã kết thúc” Lâm Tư cụp mắt xuống và nhẹ nói: “Nén bi thương và thay

đổi.”

“Tôi đã từng tự an ủi mình bằng cách nói rằng tất cả họ sẽ tồn tại bên cạnh chúng ta, ở một dạng

khác, và một không gian khác, một dạng tồn tại khác với con người …” Trịnh Thư bật cười.

Lâm Tư mím môi, giọng điệu khác hẳn mọi khi lại xuất hiện khiến anh phải chú ý.

Nhưng anh ta vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện như thường lệ: “Tôi thường nhớ Diệp Sắt Lâm.”

“Không nói nữa” Trịnh Thư nói “Tôi sẽ đóng đi ngủ đông. Lần này tôi ở đây để tạm biệt cậu. Chuyện

lớn như thế, cuối cùng chỉ tìm được một đống mã bị cắt xén, cậu nên phải chú ý an toàn của mình.”

Lâm Tư: “May mà Lăng Nhất luôn ở cạnh tôi.”

“Vậy thì tôi yên tâm rồi” Sau khi Trịnh Thư nói xong, anh ta nhìn xung quanh phòng

thí nghiệm này, cau mày: “Nơi khác đều có ống siêu âm và tia hồng ngoại. Cơ sở an ninh của khu này

quá lạc hậu, đáng lẽ cậu nên xem xét nâng cấp chúng đi. Một cái camera sao đủ đây?”

“Ừ..” Lâm Tư suy nghĩ một lúc “Khu năm của anh đấy. Khi Voyagers nâng cấp cơ sở an ninh quy mô lớn,

khu sáu vẫn đang gặp khó khăn trong hố đen. Sau khi trở lại, các anh cũng chỉ qua sửa lại nó, cũng

chẳng thèm đổi, chúng tôi đành phải dùng.

“Thực sự là lỗi của chúng tôi.” Trịnh Thư mỉm cười, sau đó nhìn Lăng Nhất: “Bảo vệ

bác sĩ của em.”

Lăng Nhất gật đầu: “Vâng.”

“Tôi đi đây, bảo trọng.” Trịnh Thư vươn tay vỗ bả vai Lâm Tư.

Đây vốn là một động tác bình thường, nhưng sau đó Trình Thư lại không thu tay lại.

Anh ta thu khuỷu tay lại, nhưng tay trái lại giơ ngón trỏ lên, từ từ ấn lên môi.

Sau đó, bàn tay buông xuống, như thể không có gì xảy ra.

Có điều gì đó bùng nổ trong tâm trí Lâm Tư, sự lo lắng yếu ớt trước đó bỗng chốc trở thành hiện

thực!

Anh cảm thấy lạnh cả người, ngẩng đầu nhìn camera sau lưng Trịnh Thư trực diện, sau đó chậm rãi gật

đầu: “Tôi biết.”

Mọi động tác đều là tự nhiên và bình thường, đó là lời chào tạm biệt giữa bạn bè.

Trịnh Thư mỉm cười, như trút được gánh nặng, nhưng dưới sự dễ dàng lại ẩn chứa vô hạn khó hiểu và

phức tạp.

Anh ấy đứng dậy và rời khỏi đây.

Vẻ cứng ngắc của Lâm Tư khó có thể phát hiện ra từ bên ngoài, nhưng Lăng Nhất đã

nhận ra điều đó.

Cậu nhìn Lâm Tư đầy thắc mắc.

Lâm Tư chỉ nói, “Đi thôi, đến chỗ bệnh nhân.” Lăng Nhất gật đầu.

Vào ban đêm.

Lâm Tư tắt đèn trong giờ đi ngủ thông thường.

Anh nhẹ nhàng hôn lên môi Lăng Nhất rồi đè cậu xuống giường, giọng nói khàn khàn mang theo chút

dụ dỗ trong sự hờ hững thường ngày: “Tới luôn…”

Lăng Nhất luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Ngày mai anh làm việc với cường độ cao, nói chung anh sẽ không chủ động châm lửa đốt lửa, rồi

nghịch lửa tự thiêu – dù sao cơ thể cũng đã bị biến đổi.

Vậy nên cậu cứ bình tĩnh, cứ làm theo và hôn lại một cách nhẹ nhàng, nhẹ nhàng.

Lâm Tư luồn tay vào eo cậu, rồi men vào trong quần áo, men lên trên. Trong bóng tối, ngăn cách bởi

một lớp quần áo, nơi không ai và không thể nhìn thấy gì, Lâm Tư đã viết một số chữ cái lên da của

Lăng Nhất bằng đầu ngón tay của mình.

Thông điệp thể hiện bằng sự kết hợp của các chữ cái quá lớn và đáng sợ, mỗi nét đều như một đòn

nặng, khiến Lăng Nhất phải mở to mắt.

Lucia …phản bội!