Đoá Hồng Của Con Mèo

Chương 46

Hôm nay Lăng Nhất dậy sớm, thu dọn đồ đạc, lấy một ống chất dinh dưỡng nói là đi tìm Đường Ninh và

Vivian, Lâm Tư đang định muốn nói gì đó với cậu, nhưng cuối cùng đành mỉm cười bất lực rồi để cậu

đi.

Đường Ninh đang tải mô-đun cảm xúc cho Vivian. Bởi vì số lượng tính toán mô phỏng cảm

xúc quá kinh ngạc, nên hiện tại chỉ có một số cảm xúc tích cực được nhập vào. Vivian biểu tỏ rất

thích Lăng Nhất, bảo cậu hứa sáng nào cũng đến chơi với cô.

Bắt đầu một ngày mới, mọi chuyện không khác gì như mọi ngày. Kiểm tra lỗi cơ giáp đã đến giai đoạn

cuối, xác nhận có thể chính thức đưa vào sử dụng. Lô thiết bị ngủ đông của khu chín cuối cũng đã

được chuyển xuống

căn cứ trên mặt đất, quá trình sửa đổi “Tàu thám hiểm” đã hoàn thành, hiện nó là một tàu vũ trụ độc

lập có khả năng thực hiện các chuyến đi xa.

Có hơn 400 người tham gia chuyến hành trình “Người thám hiểm”, trong đó hai trăm người đã được biến

đổi gen của hạng mạc “Vô hạn”. Để tiết kiệm tài nguyên ở mức độ lớn nhất, đoàn thám hiểm áp dụng

chế độ ngủ đông tương tự như tàu du hành, giai đoạn đầu chỉ có một trăn người hoạt động trên tàu vũ

trụ, số nhân sự còn lại sẽ được rã đông theo nhu cầu con tàu.

Người ta nói rằng, những người lính của toàn bộ khu ba đã chiếm hai trăm vị trí đầu tiên của con

tàu. Sau đó, qua nhiều lớp sàng lọc, đã chọn ra được những người ưu tú hàng đầu.

Thượng tá rất mong đợi chuyến ra khơi này, sau khi phê duyệt những dự trữ vật liệu cuối cùng ở khu

hai, cả người anh ta như bị nhiễm một bầu không khí mới mẻ trước chuyến thám hiểm, anh ta muốn đứng

ở cửa sổ hét lên: “Thestars! Mydestinatinon !”

Hành vi gây sự chú ý này rốt cuộc lại không thực hiện được, bởi vì khi Thượng tá

tội nghiệp vừa mới chuẩn bị tốt cảm xúc, thì lại bị người nào đó vỗ vai.

Cơ thể thượng tá căng cứng, đồng thời khứu giác nhạy bén khiến anh ta cảm nhận được

một mùi hương gỗ cực kỳ lạnh, loại nước hoa này rất đặc biệt và dễ nhận biết, Lâm Tư sử dụng nó.

Ngay lập tức Thượng Tá tỏ vẻ cư xử ngoan ngoãn, trông biểu cảm không phù hợp với dáng người vạm vỡ

của mình, đi theo Lâm Tư đến văn phòng như một con mèo béo bị véo gáy.

“Bác sĩ, có chuyện gì vậy?” Thượng tá thẳng thừng hỏi lúc cửa vừa đóng lại.

Lâm Tư ngồi xuống bàn làm việc, nhìn cả người Thượng tá.

Mặc dù thô bạo và cứng rắn là những phẩm chất đáng tự hào nhất của Thượng tá, nhưng

anh ta thực sự cư xử rất tốt khi đối mặt với Lâm Tư

Áo sơ mi trắng không vệt bẩn, cài cúc đến tận trên cùng, ánh mắt lạnh lùng, ngón tay sử dụng các

loại dụng cụ chính xác —— thường khiến người ta có cảm giác Lâm Tư không ở cùng một thế giới với

mình.

“Anh rất hào hứng phải không?” Lâm Tư nhẹ nhàng hỏi. “Tất nhiên.” Thượng tá trả lời.

Màn hình nổi phía trước Lâm Tư mở ra, hiển thị bản đồ sao của chuyến đi. Sau khi “Tàu thám hiểm”

khởi hành, nó sẽ đi vào không gian con gần tiểu hành tinh ER-1836 và mất liên lạc với căn cứ. Có ba

điểm dừng trên đường

đi, năm lần thu thập và hàng chục cuộc thám hiểm sao khai thác, và cuối cùng là đến hành tinh mục

tiêu để thăm dò chi tiết.

Theo những quan sát và phân tích trước đây, thành phần nguyên tố trên hành tinh này

rất phức tạp, có thể có nhiều dạng địa hình và môi trường khí hậu khác nhau. Điều này có nghĩa là

việc khám phá khó khăn hơn, nhưng cũng có nghĩa là nó rất có thể trở thành một nơi đáng sống.

Toàn bộ chuyến đi có thể kéo dài từ sáu đến mười năm, hoặc vô thời hạn. “Theo tính toán, bất kể các

yếu tố môi trường của hành tinh mục tiêu, xác suất sống sót của anh là khoảng 60%” Lâm Tư nói

“Chúng ta chưa đủ kinh nghiệm đi tàu, vì vậy kết quả mô phỏng sẽ có một số sai lệch. Tôi đã xin khu

nhất đăng ký 500 máy chủ não thông minh, xây dựng một bộ mô phỏng vũ trụ nhỏ và với sự hợp tác của

Lucia, nó sẽ có thể tăng thêm 10% xác suất nữa.”

Thượng tá đương nhiên sẽ cố gắng hết sức, nhưng thật sự anh ta không quan tâm mấy cái

xác suất này, nói: “Nhưng mà, cậu đã ở đây…”

“Đây là điều tôi muốn nói” Lâm Tư nhẹ nhàng nói – “Tình hình hiện giờ rất phức tạp. Cả Trần phu

nhân và nguyên soái đều đã nói chuyện với tôi. Tôi e rằng tôi không thể đi chuyến này cùng với anh

được.”

Thượng tá hơi sững sờ một lúc: “Vậy…”

Phải mất một lúc lâu, anh mới nghĩ ra câu sau: “Vậy thì chúng tôi làm gì bây giờ?”

——Mặc dù Thượng tá luôn hơi sợ hãi khi đối mặt với Lâm Tư, nhưng thực ra anh ta không

hề ghét Lâm Tư, thậm chí còn rất tin tưởng Lâm Tư, anh ta hiểu rõ phong cách hành xử của

mình, sẽ có nhiều tai nạn trong chuyến hành trình. Lúc này, sự phán đoán nhanh chóng và chính

xác của Lâm Tư là sự yên tâm tốt nhất.

“Mọi người sẽ sử dụng phần cứng cốt lõi của Lucia, và anh sẽ được trang bị sản phẩm của các nhà

nghiên cứu khoa học của nhiều lĩnh vực khác nhau.” Lâm Tư nói “Lucia có sức mạnh xử lý mạnh hơn bất

kỳ người sống nào, vì vậy đừng lo lắng.”

Thượng tá cau mày, tất nhiên không thể hoàn toàn tin tưởng vào trí thông minh máy móc của Lucia, có

thể dự đoán rằng; trong tương lai anh ta sẽ phải trải qua một khoảng thời gian đau đớn cùng với

Lucia.

Nhưng Lâm Tư không lo lắng về vấn đề này, từ vụ thoát khỏi hố đen đó anh đã biết khả năng của Lucia

rồi, và Thượng tá chắc chắn sẽ cảm kích sau khi làm việc với cô ấy một thời gian.

“Trong trường hợp khẩn cấp, Lucia có thể đưa ra phán đoán tốt nhất không? Cô ấy chưa tiến hành cuộc

kiểm tra này.”

“Tư duy của con người đến từ các tế bào thần kinh trong não. Suy nghĩ của Lucia đến từ các đơn vị

tính toán. Các tế bào thần kinh của chúng ta có giới hạn, nhưng cô ấy thì không”, Lâm Tư

bắt chéo tay và chậm rãi nói với Thượng tá “Có một câu nói như này trong giới khoa

học, cộng đồng là những thay đổi về số lượng (?). Nó đã gây ra sự thay đổi về chất. Ở khía cạnh

nào đó, nhận định của cô ấy đáng tin hơn của tôi, đặc biệt là sau những lần nâng cấp gần đây, tính

tự chủ của cô ấy đã trở nên cao hơn.”

(Bổ sung nghĩa chính xác sau)

Thượng tá vẫn không thể chấp nhận: “Chúng tôi vẫn hy vọng cậu có thể đồng hành chuyến đi này với

chúng tôi.”

“Đêm qua, một vụ tai nạn đã được phát hiện trong phòng chứa. Virus Berlin súyt nữa đã bị rò rỉ.”

Lâm Tư bất ngờ nói.

Thượng tá trợn tròn mắt.

“Trần phu nhân hy vọng rằng tôi có thể ở trong một môi trường nghiên cứu khoa học tốt nhất. Nguyên

soái cho rằng tôi là một người nguy hiểm, vì vậy họ không muốn tôi đi theo đoàn thám hiểm”

Lâm Tư nhẹ nhàng nói “Chuyện này không phức tạp cho lắm, nhưng nó cần được giải quyết.” Thượng

tá suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ý cậu là tàu Voyager đang đối mặt với một âm mưu nào đó?”

“Có thể nói như thế, nhưng bây giờ chúng tôi không có manh mối nào về âm mưu hết, chỉ có thể ngăn

chặn nó. Ví dụ, tôi ở lại đây để đối phó với một số cuộc khủng hoảng sinh hóa.”

“Tôi hiểu rồi” Vẻ mặt thượng tá trở nên nghiêm túc, sau đó anh ta hỏi: “Lăng Nhất

thì sao?”

*

Có bốn người trong phòng thí nghiệm của Đường Ninh.

Vivian đang được tải với mô-đun cảm xúc, hình chiếu ba chiều của cô ấy đang lặng lẽ dựa vào Lăng

Nhất, đôi mắt cô ấy nhắm lại, đôi lông mi dài vàng của cô ấy khép xuống.

Đường Ninh đang nhìn vào màn hình nổi.

Hình chiếu ba chiều của Lucia — nữ hiệp sĩ mặc áo giáp trắng và tóc vàng đứng lặng lẽ, tay cầm một

thanh kiếm lớn, đôi mắt xanh mở ra, giống như mặt nước phẳng lặng.

Dù chỉ là hình chiếu ba chiều nhưng dáng vẻ và phong thái của cô ấy khiến cơ thể cô trào dâng một

luồng hơi thở thiêng liêng lạnh lẽo.

Lăng Nhất nhìn cô, Lucia nhìn lại.

Hai bên nhìn nhau, đều không nhúc nhích, hơi chút quái dị.

Trên màn hình, mật mã mờ ảo giống như thủy triều dâng trào, khi thanh tiến trình bên dưới chạm đến

cuối, hình chiếu của Lucia biến mất trong không trung giống như một gợn sóng trên mặt nước.

Cùng lúc đó, Lăng Nhất ngẩng đầu nhìn trần nhà, như thể nhìn thấy luồng thông tin nhanh chóng bao

phủ toàn bộ con tàu trong chốc lát.

“Xin chào.” Một giọng nam uy nghiêm vang lên: “Đây là hệ thống định vị của người du hành. Vui lòng

chỉnh sửa mệnh lệnh.”

Đường Ninh đang định gõ lệnh, nhưng lại cùng Lăng Nhất nhìn ra cửa.

Có tiếng cốc nước vỡ từ phòng của Trịnh Thư bên cạnh, Đường Ninh đứng dậy đi tới — hắn luôn chú ý

đến Trịnh Thư.

Lăng Nhất cũng đi theo. Cửa phòng Trịnh Thư bị khuất, Đường Ninh gõ cửa, sau đó đẩy ra đi vào.

Trịnh Thư đang ngồi quay lưng về phía cửa, anh ta thật sự làm vỡ cốc nước, nhưng anh ta không dọn

dẹp mà nhìn màn hình trí não trước mặt.

Đường Ninh bước tới: “Anh không sao chứ?”

“Không sao” Sắc mặt Trịnh Thư hơi tái nhợt, “Lúc tôi viết mã thì màn hình đột nhiên tối đen, tôi

hơi mất kiểm soát.”

“Lỗi của em” Đường Ninh nhặt các mảnh vỡ thủy tinh trên mặt đất, ghép chúng lại với nhau và ném

chúng đi “Em lấy lại Lucia để kích hoạt tàu Du hành. Nó có thể bị dao động một chút.”

“Không sao” Trịnh Thư khởi động lại trí não “Viết cũng không khó lắm.” “Xin lỗi.” Đường Ninh nhìn

Trịnh Thư, có lẽ đang xác nhận anh không bị mảnh thủy tinh đυ.ng vào, sau đó xoay người rời khỏi

phòng: “Anh làm tiếp đi.”

Trịnh Thư: “Cám ơn.”

Lăng Nhất cảm thấy vẻ mặt của Trịnh Thư rất không đúng, trước khi rời đi còn quay lại nhìn anh ta –

Trịnh Thư cũng đang nhìn cậu.

Cái nhìn đó rất phức tạp, Lăng Nhất không biết phải diễn tả như thế nào. Sau khi trở lại phòng,

Đường Ninh đã tháo rời bức tường kim loại và lấy ra một chiếc hộp đen phẳng có kích thước không hề

nhỏ và trông rất nặng giữa vô số thành phần cơ khí phức tạp.

“Tôi sẽ cài đặt nó trên tàu du hành” Đường Ninh nói “Đây là phần cứng cốt lõi của Lucia. Lúc mọi

người đi tàu thì phải bảo vệ nó cho tốt vào.”

Lăng Nhất gật đầu.

Cậu nhớ rằng Đường Ninh đã nói rằng khả năng xử lý mạnh mẽ của Lucia không thể tách rời với phần

cứng cốt lõi được phát triển bởi các nhà khoa học đời đầu. Cô ấy không thể điều khiển song song

“tàu du hành” với “tàu thám hiểm” được.

Vivian không biết từ lúc nào tỉnh lại, nhìn chiếc hộp đen của Lucia, vui mừng nói:

“Em có thể tiếp quản con tàu này sao?”

“Không được” Đường Ninh nhẹ nhàng nói “Tàu này sẽ được tiếp quản bởi hệ thống ban đầu là của nó, là

Voyager.”

Voyager ——Chương trình này cùng tên với tàu vũ trụ, ban đầu nó được trang bị cho tàu vũ trụ, sau

khi Lucia xuất hiện thì dần dần được thay thế, nhưng khu vực quân sự là khu 3 vẫn đã và đang sử

dụng vì hệ thống này vì nó có những nét đặc trưng của quân đội, sự cứng rắn và chặt chẽ, khả năng

điều hướng và phân tích của Lucia rất hoàn hảo, nhưng các biện pháp bảo mật và bí mật của Voyager

tuyệt vời hơn.

Ngày nay, Lucia đã được lắp đặt trên tàu vũ trụ “Tàu thám hiểm”, hệ thống ban đầu “Voyager” một lần

nữa sẽ tiếp quản tàu vũ trụ.

Vivian ậm ừ, rõ ràng không cam lòng.

Đường Ninh luôn kín tiếng, hiếm khi giải thích: “Đó là yêu cầu của Nguyên soái.”

Vivian phớt lờ hắn: “Em giận!”

Lăng Nhất bất ngờ liếc nhìn cô, nói với Đường Ninh “Có phải anh đã nạp cho cô ấy những cảm xúc tiêu

cực rồi không?”

“Không” Đường Ninh nhìn Vivian “Chắc em ấy có thể đã thực hiện một số phép tính ngược… Trí thông

minh máy móc sẽ luôn làm được những điều đáng kinh ngạc.”

Tất cả những gì thuộc về con người, tình cảm, tư duy, thậm chí cả bản chất con người đều có thể

được thực hiện một cách máy móc bằng phép tính. Điều khác biệt là đơn vị tính toán của con người là

có hạn, còn máy móc thì vô hạn. Ban lãnh đạo trên tàu vũ trụ đã và đang kiểm soát loại dự án này,

và khi nó chạm tới ranh giới của đạo đức, nó sẽ bị dừng lại, giống như (vô hạn) của Lâm Tư.

Tuy nhiên, bản thân các nhà nghiên cứu lại không xem xét đến những vấn đề này, họ sẽ chỉ ngạc

nhiên và vui mừng trước kết quả của chính mình

—— lúc này Đường Ninh cũng tỏ ra rất vui và giao cho Lăng Nhất gửi chiếc hộp đen đến

tàu thám hiểm, còn mình thì đi nghiên cứu mã được tạo ra bởi tính toán cảm xúc của Vivian.

Cầm chiếc hộp đen, Lăng Nhất đi qua vài khu vực và vào bên trong tàu thám hiểm, cậu

bước ra ngoài phòng điều khiển chính, khi định mở cửa, cậu nghe thấy giọng nói mơ hồ bên trong,

thượng tá đang nói chuyện với Svena. Cách âm của cửa rất tốt, ngay cả thính giác của Lăng Nhất cũng

không thể nghe rõ.

Nhưng ngay sau đó, giọng nói của Svena to hơn.

“Anh nói gì?” Cô hỏi thượng tá, “Lâm không định đi với chúng ta sao? Lăng Nhất sững sờ.