Đoá Hồng Của Con Mèo

Chương 27

Năm chiếc cơ giáp được đặt ở trung tâm của hội trường, tất cả đều màu đen, cao 3 mét, có độ bền cơ

học và vẻ ngoài khá vẻ đẹp. Chúng được làm bằng vật liệu cực kỳ mạnh và năng lượng cao, có thể

thích ứng với nhiều địa hình môi trường khảo sát phức tạp khác nhau.

Tuy nhiên, dù bên ngoài kia có hòa bình đến đâu thì khu 3 cũng sẽ không hoàn toàn từ bỏ lựa chọn

“sức chiến đấu”, vì vậy, cơ giáp này cũng được trang bị nhiều vũ khí và thiết bị, đây chắc chắn là

một bước nhảy vọt về năng lực cá nhân của người lính.*

(* yêu cầu beta lại.)

Do công nghệ chip thần kinh chưa hoàn thiện, nên cách kết nối cơ giáp này với cơ thể người chỉ có

bằng cách đưa các đầu dò vào các vị trí trung tâm khác nhau của cơ thể người.

Một số người ở khu 5 bước đến trước cơ giáp, chủ yếu là kỹ sư, họ phụ trách thiết kế khớp và hệ

thống điện, họ nhìn 5 bộ cơ giáp như thể đang xem các tác phẩm nghệ thuật.

“Tôi đã bị ngủ đông cả trăm năm rồi. Sau khi tôi tỉnh dậy, không ngờ tôi có thể làm chủ công nghệ

đỉnh cao như vậy” một người kỹ sư thốt lên. “Lúc ở trái đất, nó chỉ là một khái niệm trong

những bộ phim khoa học viễn tưởng.”

“Tiến bộ của khoa học kỹ thuật ngày càng tăng theo cấp số nhân. Thế hệ của chúng ta đang ở thời

điểm bùng nổ, môi trường nghiên cứu khoa học trên tàu vũ trụ quá tốt.” một người khác nói với gã

“Vậy thì, bây giờ tất cả chúng ta có thể làm Iron Man.”

“Tôi không nghĩ rằng anh có thể trở thành siêu anh hùng đâu.”, các đồng nghiệp của gã cười nhạo

gã: “Chỉ tốc độ phản xạ thần kinh của những người thí nghiệm được sửa đổi bởi dự án vô

hạn mới có thể phát huy tác dụng của cơ giáp, chúng ta vẫn quá chậm chạp.”

Người vừa rồi nhún vai: “Vậy thì tôi cũng có thể tìm bác sĩ Lâm để cải tạo.”

“Vậy thì anh bảo sếp mình qua nói chuyện với bác sĩ Lâm ấy đi.”

Họ đang nhiệt tình nói chuyện thì người “Sếp” trong miệng cũng vừa đi tới. Trịnh Như đang nói

chuyện với một người qua thiết bị liên lạc.

“Thưa bà, kinh phí dự án đã nộp được hai năm, tôi nghĩ không nên xẩy ra trường hợp thiếu nguyên

liệu.” Lời nói của anh vẫn lịch sự, nhưng giọng điệu không được nhẹ nhàng cho lắm.

Nói một hồi, Trịnh Thư nói tiếp: “Sắp tới không có kế hoạch thu tiền sao? Mặc dù có thể gây phản

cảm nhưng, thưa bà, đây là một sai lầm lớn của khu hai. Các khu ba, năm và sáu hao tốn quá nhiều

năng lượng cho dự án cơ giáp, nhưng bà lại nói với tôi rằng vật liệu không đủ để sản xuất một số

lượng lớn?”

Một số người kỹ sư nhìn nhau và cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Trịnh Thư lắng nghe bên kia nói một lúc, sau đó nói: “Chúng tôi vẫn chưa sản xuất hàng loạt. Dự án

chip nơ-ron đang được tiến hành ở khu 6. Trước khi dự án đó hoàn thành thì tôi hy vọng bà có thể

cung cấp cho chúng tôi tài nguyên tương ứng.”

“Khu nhất? Sao họ có thể sử dụng nhiều kim loại protein sinh học được?” Không biết người bên kia

nói cái gì, Trịnh Thư tự mình cắt đứt liên lạc sau khi nói một vài câu lịch sự.

Anh nhìn vài nhân viên của mình, cau mày, trầm giọng nói: “Dự án đang gặp khó khăn, khu hai khẳng

định hiện tại toàn bộ tàu đều rơi vào tình trạng thiếu tài nguyên, đặc biệt là vật liệu năng lượng

cao.”

“Vậy thì làm sao đây?” Người kỹ sư nói: “Không thể khai thác sao?”

Đồng nghiệp của gã nói với tâm trạng không tốt: “Trên hành tinh này chỉ có sắt, thậm chí hiếm có

silicon dioxide*. Anh có muốn cơ giáp của chúng ta trở thành áo giáp của thời kỳ đồ sắt không?”

Trịnh Thư nói: “Trước tiên tôi sẽ nói với Lâm Tư, khu hai cũng nói rằng ngân sách ban đầu cho dự án

chip cũng sẽ bị cắt giảm.”

Anh bấm liên lạc nhưng hồi lâu không thấy ai trả lời.

Khi gọi đến mấy cuộc tiếp theo, giọng nói của Lâm Tư mới phát ra. “Anh Trịnh” giọng nói bên kia nhẹ

nhàng.

“Cậu sao vậy?” Trịnh Như nghe giọng điệu của Lâm Tư có chút mất tự nhiên.

“Không có gì” Lâm Tư trả lời, “Có chuyện gì không?”

“Tôi vừa nhận được thông báo từ khi hai rằng tất cả nguyên liệu đang thiếu, cho nên việc sản xuất

hàng loạt cơ giáp sẽ có phần khó khăn, hầu hết kim

loại protein sinh học đã bị khu nhất xin cấp, con chip cũng sẽ bị ảnh hưởng.”

“Khu nhất làm sao vậy?”

“Khu hai nói rằng mức độ cho phép của một dự án vật lý năng lượng cao ở khu nhất đã được đánh giá

lại, nó đã được nâng cấp trực tiếp từ S lên 3S, có thể vượt qua các tài liệu ứng dụng ngân sách của

chúng ta.”

“Chờ một chút, tôi sẽ thương lượng với Trần phu nhân.” Lâm Tư nói “Tôi đã nộp đơn lên khu chín để

đánh thức Tô Đinh, tôi sẽ tiếp tục dự án cho dù có thế nào đi nữa.”

“Em gái cấp dưới của cậu?” Trịnh Thư dùng một câu nghi vấn, nhưng anh không cố ý hỏi cái này: “…Cậu

không sao chứ?

“Không sao đâu.” Lâm Tư nói, “Tối qua tôi đã nói với Lăng Nhất rằng mẹ em ấy là Diệp Sắt Lâm.”

“Em ấy cũng nên biết rồi.” Trịnh Thư nói, “Cho dù cậu không nói với nó, thì đứa trẻ sẽ luôn truy

cứu thân phận của mình.”

“Hôm nay tôi đưa em ấy đi kiểm tra và nhân tiện đưa em ấy đến khu chín.” Giọng của Lâm Tư rất bằng

phẳng “Tôi hiếm khi nói chuyện với họ…”

Khi anh nói những lời này, anh dừng lại, Trịnh Thư quay người rời khỏi đại sảnh đến một nơi vắng

vẻ, kiên nhẫn chờ đợi những lời tiếp theo của anh.

Lâm Tư không tiếp tục nói câu cuối cùng mà nói: “Em ấy nên biết rồi.” “Lăng Nhất sao?” Trịnh Thư

nói “Lâm Tư, cậu nên nhớ lúc vừa mới tỉnh dậy. Tôi đã nói với cậu một lần rằng; đó hoàn toàn không

phải lỗi của cậu. Cậu phải học cách tha thứ cho bản thân mình.”

“Tôi bảo Lăng Nhất đi gặp Tô Đinh.” Lâm Tư nói “Lúc đó tôi hơi mất kiểm soát, bây giờ tôi không

biết phải đối mặt với em ấy như thế nào nữa.”

“Tai nạn vi rút chỉ là một tai nạn, Lâm Tư.” giọng Trịnh Như chùng xuống “Không liên quan gì đến

cậu.”

“Nếu như ngày đó tôi không gửi tin nhắn cho Diệp Sắt Lâm, bà ấy sẽ không đến phòng thí nghiệm của

tôi để chào tạm biệt”, Lâm Tư nói, “Tôi đã suy nghĩ …”

Một màn hình được nâng lên trong hành lang chặn ánh sáng trắng lạnh lẽo, anh đứng đó, một nửa trong

ánh sáng và một nửa trong bóng tối.

**

Đồng thời, khu chín.

Tô Đinh sắc mặt tái nhợt, như thể đang tuyệt vọng nhớ lại.

“Cô là lô đầu tiên bị ngủ đông. Tất nhiên là cô không biết chuyện gì đã xảy ra trên tàu vũ trụ

trước khi nó ra khơi. Hầu hết mọi người trên tàu vũ trụ bây

giờ đều không biết, chỉ có tôi biết.” Người phụ nữ nói “Có virus trên tàu vũ trụ.”

Tô Đinh nói: “Tại sao lại có virus? chúng tôi sàng lọc rất nghiêm ngặt, tất cả mọi người đều đã

trải qua giai đoạn cách ly.”

“Mọi thứ đều có thể sẩy ra”, người phụ nữ nhún vai – “Không trừ một ai, Diệp Sắt Lâm đã đến phòng

thí nghiệm Wilkins để chia tay người học trò yêu quý nhất của mình.”

“Sự kiểm soát của phòng thí nghiệm là cấp cao nhất!” Tô Đinh lắc đầu. “Đúng vậy, các biện pháp

bảo vệ trong phòng thí nghiệm quá hoàn hảo, nhưng chỉ cần Lâm Tư nghĩ, có gì mà cậu ta

không dám làm? chiến đấu với virus, bất kể điều gì. Nếu cô giả vờ từ chối vé, thì tàu du hành sẽ

sẵn sàng mở cửa cho cậu ta vào.”

“Nhưng anh ấy không cần nó.”, Tô Đinh vặn lại – “Tàu Voyager đã mời anh ấy ngay từ đầu, nhưng anh

ấy đã từ chối!”

Giọng người phụ nữ đanh lại: “Đó là đương nhiên, bởi vì cậu ta biết cách đối phó với virus. Một khi

mọi người rời đi, cậu ta sẽ có thể hạ gục vắc xin và trở thành cứu tinh của toàn bộ trái đất. Nhưng

không may là virus đã đột biến bốn lần và hoàn toàn không thể diệt được nó. Tất nhiên cậu ta sẽ

thay đổi quyết định và thực hiện một số biện pháp để đưa virus thế hệ thứ ba vào người Diệp Sắt

Lâm, để Diệp Sắt Lâm bị nhiễm bệnh, những người khác không ngủ đông cũng bị nhiễm bệnh, để cậu ta

có thể lấy một cái vé— “ “Lâm Tư không phải là người như vậy.” Lăng Nhất cau mày, “Anh ấy là bác

sĩ.”

Các bác sĩ sẽ chỉ cứu người, sẽ không làm tổn thương người khác. Tô Đinh cũng lắc đầu: “Anh…”

Nhưng nỗi đau càng lớn càng đè bẹp cô, khiến cô không thể nói được một câu trọn vẹn.

“Diệp Sắt Lâm… Virus …” Cô hoa mắt, toàn thân run rẩy.

Lăng Nhất biết cô yêu Diệp Sắt Lâm đến nhường nào, cậu đã nghe Lâm Tư nói——Too Đinh còn khóc khi

thấy Diệp Sắt Lâm bị đứt tay.

Tất nhiên cô ấy cũng biết cảm giác đau đớn khi bị nhiễm virus.

Vốn dĩ đang rất vui khi chờ được gặp lại Diệp Sắt Lâm, cô đột nhiên biết được rằng bà đã không

còn trên cõi đời này nữa, còn là một cách chết không thể tưởng tượng nổi.

Cô ấy sẽ đau đớn như thế nào? Nhưng……

Cô ấy yêu bà, Lâm Tư không yêu bà sao?

Lăng Nhất biết ánh mắt của Lâm Tư dịu dàng như thế nào khi anh ấy nhắc đến Diệp Sắt Lâm, quá dịu

dàng.

Vì thế, cho dù lời nói của người phụ nữ có bất khả xâm phạm như thế nào, cậu cũng không thể tin

được.

Bởi vì trong mọi trường hợp, ánh mắt của một người không thể lừa dối người khác, hành

vi của một người không thể bị che giấu.

Hoặc, ở góc độ khác, bản năng cậu tin vào Lâm Tư, anh ấy là người quan trọng nhất trong trí nhớ hạn

hẹp của cậu, cậu không thể tin vào một số việc qua mồm người phụ nữ này.

Vì thế… vào lúc này, cậu không thể đồng cảm với mọi người trong nhà xác này, cậu vẫn còn lạ lẫm với

cái chết của Diệp Sắt Lâm.

Cậu chỉ biết rằng nỗi đau khiến Tô Đinh suy sụp hẳn đã hành hạ Lâm Tư, và rất có thể giờ đây nó

đang hành hạ anh ấy.

Cậu chỉ muốn ôm Lâm Tư giống như Lâm Tư ôm lấy chính mình, ít nhất là để anh hít thở thông trong

nỗi đau đớn này.