Cấp Trên Luôn Trêu Chọc Tôi!!!

Chương 3

Lời nói mang giọng điệu khinh thường, Túc Duy An nhìn theo bóng lưng của người đàn ông, dường như lưu lại kỷ niệm không mấy tốt đẹp, nhưng chỉ trong thoáng chốc, cậu tiếp tục vò đầu, thu dọn đồ đạc.

“Cậu trai trẻ đừng vội, tôi giúp cậu nhặt.” Dì lao công đi đến.

Túc Duy An vội vàng thu dọn những món đồ cuối cùng, đứng lên gãi gãi tóc, cúi đầu cảm ơn dì lao công sau đó ôm thùng hàng rời khỏi công ty.

Về đến nhà, cậu để thùng hàng bên cạnh tủ giày, thay bộ đồ ngủ xong tiện tay mở QQ, vô số tiếng “dingdingding” vang lên.

Cậu đóng tất cả lời mời kết bạn, lựa chọn các tin nhắn trong danh sách bạn bè để đọc.

Biên tâp Hi Nhiên: “An An, cậu mấy ngày trước thông báo kết thúc là có ý gì, bộ truyện tranh đó hot đến mức có thể đăng dài kỳ ít nhất nửa năm, hay là cậu suy nghĩ lại, nghĩ thêm nhiều cốt truyện?”

An An: “Thật xin lỗi, tôi hiện tại đang bận, hơn nữa bộ truyện tranh này trước đó tôi cũng đã quyết định độ dài, những trang cuối cùng tôi đang gấp rút hoàn thành,”

Biên tập Hi Nhiên: “…Được rồi, hãy nhớ tìm đến chúng tôi trong các loạt truyện tiếp theo.”

An An: “(ngoan ngoãn gật đầu.gif)”

Tắt khung trò chuyện, cậu mở tài liệu, tiếp tục hoàn thành bản vẽ chưa xong trước đó.

Đầu bên kia, tổng biên tập nằm xuống ghế thở dài, đồng nghiệp bên cạnh nghiêng người hỏi: “Vẫn không đồng ý?”

“Không!” Lúc đầu An An nói rằng cậu ấy vẽ truyện ngắn, nhưng chỉ với mấy chương, nó đã tăng lên top 5 trong bảng xếp hạng tuần này. Cô đã mừng thầm vì bản thân nhặt được một bảo bối, nháy mắt cậu ta liền không vẽ nữa. “Anh nói xem rốt cuộc cậu ta nghĩ cái gì, thu nhập cao như thế, là tôi tôi nhất định sẽ bỏ việc toàn tâm toàn ý vào vẽ tranh.”

Đồng nghiệp vỗ vỗ vai cô: “Người ta khác, An An vẽ nhân vật đẹp như vậy, có lẽ là hoạ sĩ của Thiên Húc. Vẽ nhân vật và phục trang có thể kiếm được rất nhiều tiền. Truyện tranh chỉ là một nghề tay trái, nghề phụ hiểu không?”

“Anh cho rằng hoạ sĩ Thiên Húc chạy đầy khắp đường?”



Thật ra, Túc Duy An thích vẽ truyện tranh, nhưng khối lượng công việc quá lớn, cậu lại không muốn đi qua đi lại ở bất cứ phòng làm việc nào. Đường nét, màu sắc, hậu kỳ, … đều là cậu tự mình phụ trách, vẽ một quyển là quá đủ rồi.

Vẽ được mấy tiếng, cậu đứng lên vận động xương cốt,

Mở nhóm QQ: “Support Miyamoto Sakura”, tin nhắn đã lên đến hàng trăm, mấy người tốt lúc nói truyện đều @cậu vào.

Xem lại các cuộc trò chuyện, Túc Duy An gửi một loạt icon “2333333”, thuận lợi tham gia vào cuộc trò chuyện, ngay lập tức cùng mọi người thảo luận sôi nổi.

Trong 10 phút nói chuyện, những tin nhắn cậu gửi đi so với số câu nói trong tháng của cậu còn nhiều hơn.

Nói chuyện đến cao hứng xong, cậu định tiếp tục vẽ bản thảo thì điện thoại của Đặng Văn Thuỵ gọi đến.

“An An, cùng nhau ra ngoài ăn tối.” Đặng Văn Thuỵ giọng đầy vui vẻ nói, “Cháu chuẩn bị đi làm rồi, qua đây chú dẫn cháu đi giao lưu làm quen.”

Túc Duy An có chút sửng sốt: “…chú, cháu vẫn chưa nhận được thông báo của công ty, vẫn còn chưa biết có thể vào được Thiên Húc hay không?”

Đặng Văn Thuỵ: “Có thể, mau đến nhanh, địa chỉ chú gửi qua tin nhắn.”

Tắt điện thoại, người ngồi bên cạnh Đặng Văn Thuỵ nở nụ cười giễu cợt: “To gan, dám ở trước mặt tôi đi cửa sau.”

“Cửa sau cái quỷ” Đặng Văn Thuỵ đưa thực đơn cho hắn. “Tuy rằng là cháu trai của tôi, nhưng người không có năng lực, tôi nào dàm tuỳ tiện đưa vào công ty?”

Đàm Tự nhìn thực đơn: “Bao nhiêu tuổi?”

“23, 24?” Đặng Văn Thuỵ dừng lại, “Bỏ đi, không quan trọng, ta xem qua nhân vật cậu ta thiết kế, rất tốt, đặc biệt là phục trang.”

Đàm Tự bỏ thực đơn xuống, lông mày cau lại: “Anh tuyển cho tôi một sinh viên đại học?”

“Không, cậu ấy đã tốt nghiệp rồi.” Đặng Văn Thuỵ nhấp một ngụm trà, “Mặc dù cậu ấy vẫn chưa có kinh nghiệm làm việc, nhưng hình như trước đó đã sớm tiếp xúc với hội hoạ, phục trang thiết kế rất tinh tế, nói cho rõ, cuộc phỏng vấn này, tôi chỉ có trách nhiệm cử cậu ấy đến công ty, còn lại không can thiệp vào.”

Đàm Tự: “Oh, Như Dịch là người phỏng vấn chính. Hy vọng không doạ cho đứa cháu bảo bối của anh khóc.”

Lúc Túc Duy An đến, Đàm Tự đang dương oai vị thế, vừa vào phòng thì nghe thấy câu nói của Đàm Tự: “Đồng đội Muggle”

Đặng Văn Thuỵ nghe thấy tiếng động, vẫy tay gọi: “An an, đến, ngồi chỗ này, vị này là phó tổng Đàm Tự.” Nói xong, nheo mắt bồi thêm câu, “Cũng là thái tử gia Thiên Húc.”

Buổi chiều vừa mới gặp người này, dáng vẻ đầy soái khi, Túc Duy An đương nhiên là nhớ, cậu nhìn vào người đàn ông đến ngơ ngác, sau đó lập tức thu lại ánh mắt, cúi đầu ngồi vào chỗ.

Sau đó chào hỏi: “Chào cậu, Thái Tử Gia.”

Đặng Văn Thuỵ sửng sốt, sau đó cười to.

Đàm Tự dừng lại, sau đó tiếp tục lật bài, giọng nói mang theo vài phần trêu trọc:

“Cậu gọi tôi là gì?”

“Không, xin lỗi,” Túc Duy An nhận thức mình lỡ lời, đầu càng cúi thấp, “Phó chủ tịch khoẻ”

Sau một ván thẻ mở hết, Đàm Tự mới nhìn lên.

Cậu gục đầu xuống, mái tóc đen nhánh, không nhìn rõ mặt.

Đàm Tự cũng không nói nhiều, động đũa, gắp một vài món ăn, cùng Đàm Thuỵ Văn thảo luận về game mobile mới.

Đặng Văn Thuỵ hỏi: “Hạng mục mới lần này cậu đích thân phụ trách?”

Đàm Tự: “Vẫn chưa quyết định, để sau hẵng nói đi.”

“Hay để tôi đi? Nghe nói hợp tác cùng lần này là một tiểu tỷ tỷ, hình như mới ở độ tuổi 20.” Đặng Văn Thuỵ cười haha.