Liên Minh Quái Vật Biển

Chương 29: Xương cứng...

Mãi cho đến khi những cơn sóng khơi dậy từ biển dần dần lắng lại, Lý Thiệu mới hư thoát đột nhiên ngồi bệt xuống.

"Chị... Chị An? Đó có phải Hạ Ý không?"

"Cậu là trợ lý anh ta mà cậu còn không nhận ra?" An Lỵ hỏi ngược lại. Đến bây giờ cô vẫn nghi ngờ là mình đang nằm mơ, trôi dạt trên biển lâu như vậy rồi cũng chẳng nhìn thấy con thuyền nào, có thể nói là bọn họ đã đi chệch hướng, nhưng gặp được người cá trong truyền thuyết...

Đúng rồi, cả tiếng hát đó nữa!

Trên Nữ thần Thalassa đã từng xuất hiện tiếng hát đó, nó động lòng người biết bao, rồi lại mang theo hơi thở chết chóc đáng sợ, khi ấy quái vật biển cũng xuất hiện chung quanh du thuyền, vậy lúc rơi xuống biển thì Hạ Ý đã biết những việc đó rồi?

An Lỵ không hay mình đã nghĩ sai, cô chỉ chặt chẽ nhìn chằm chằm vào mặt biển, sau hồi lâu cũng không thấy bất cứ động tĩnh gì.

Con người có thể không cần thở trong thời gian dài lặn dưới biển ư?

Suy nghĩ của An Lỵ càng lúc càng lệch, cuối cùng biểu tình phức tạp thay đổi khó lường.

Bởi vì tổn thương do sóng hạ âm của quái vật biển phát ra khi trước, đã vậy còn bị nghe tiếng hát người cá, nên hơn hai mươi người cũng chỉ có An Lỵ, Lý Thiệu, Na Lâm và một người trung niên siêu năng lực gió là tỉnh táo. Mặc dù một màn này khiến họ nhìn trân nghẹn họng, nhưng cũng miễn cưỡng biết mình đã an toàn...

"Có vẻ như chúng ta đã chọc con sứa kia trước?"

Nhưng bé đáng yêu của con sứa đó là gì? Dọc đường đi bọn họ dường như chỉ bắt cá!

Màn đêm đã buông xuống, ánh trăng dần dần bị mây trời che phủ, trên mặt biển đen nhánh một mảnh, chỉ có tiếng sóng vỗ từ từ to lên, đều đặn và nhịp nhàng, nhóm Lý Thiệu kinh hồn chưa yên, cố gắng lên tinh thần không dám ngủ.

Mặt biển đen kịt tựa như miệng của một con quái thú khổng lồ, không biết khi nào nó sẽ nuốt chửng người ta.

Khi một giọt nước lạnh băng rơi vào mặt Lý Thiệu, cậu hãy còn ngẩn người.

Có thể là do gió quá mạnh làm sóng bị cuộn lên cao hơn một chút.

An Lỵ sờ sờ gương mặt, mê man ngẩng đầu, lại một giọt nữa dừng trên mi mắt cô, cô tức khắc mừng rỡ vạn phần:

"Mưa rồi!"

"Ôi, phải đấy! Mưa rồi!!"

Họ ra sức muốn tìm thứ gì đó để chứa nước, nhưng thuyền cao su vừa rồi bị Sứa bờm sư tử quậy tung như vậy, rất nhiều thứ đã rơi vào biển, bao gồm cả thức ăn và chai lọ. Dưới sự hốt hoảng, chưa kịp nghĩ gì thì mưa lớn đã trút xuống, lúc này cũng chẳng ai rảnh lo cái khác, trực tiếp há miệng, uống liền mấy hớp.

"Chờ đã, liệu nước mưa có phóng xạ không?" Na Lâm cảnh giác hỏi.

"Cô còn nghĩ nhiều như vậy? Hay cô chịu khát chết?" An Lỵ lau nước mưa trên mặt, sau đó khom lưng xem xét từng người đã ngất đi trên thuyền cao su. Thuyền trưởng mạng rất lớn còn chưa chết, A Mẫn vì bệnh nặng mà ngất đi, không nghe được tiếng hát của người cá cho nên vẫn còn thở.

Bị mưa to xối xuống, tất cả mọi người lục tục tỉnh lại.

Trời mưa, và mình còn sống! Hai nhận thức này đã đủ khiến họ mừng vui như điên, còn việc quái vật biển rời đi ra sao, tạm thời không ai rảnh lo hỏi.

Mà trời đổ mưa, ở dưới đáy biển sâu hơn mười mét lại cảm nhận không rõ lắm.

Hạ Ý cảm thấy như mình đang cõng lấy một vật rất nặng, tay chân cũng không quá phối hợp, xuống thêm nữa, có lẽ hắn sẽ bị ép tới nỗi không cử động được.

Sứa bờm sư tử và Abyss đánh nhau lăn xuống đáy biển, chắc là đã chọc giận một con quái vật biển tên Euribia, cả hai đều bị đuổi đi. Xúc tu của Sứa bờm sư tử đứt rất nhiều, trên đầu Abyss cũng có thêm một vết xước dài, ghê người như thể bị vô số bọ ngựa gặm cắn. Hai con đều ủ rũ, một con bên trái một con bên phải, im thin thít.

Tàu lượn siêu tốc lộng lẫy - Cá đai vua đã tới, vừa thấy Bạch tuộc bự chỉ thiếu điều hai mắt tỏa sáng, thẳng thắn ném Cua bự qua đó.

“Ngươi mang nó đi đi, cái tên này nặng chết ta rồi!”

Abyss vươn ra ba cái xúc tu nhận lấy Cua bự rồi cuốn lại.

“Chào?”

Cua bự không phản ứng lại.

Nereus cũng tò mò lội tới dùng xúc tua khảy Cua bự, tiếc là vỏ ngoài của cua quá cứng và cũng không có kẽ hở, cho nên nó đành phải chọc chọc cái bụng. Nào biết cái tên này ngay cả bụng cũng cứng, làm gãy rất nhiều gai chìm của nó, Sứa bờm sư tử hầm hừ bơi đi.

Abyss vươn xúc tu kéo cái kìm của Cua bự rồi lạch cạch một tiếng, ném xuống.

Vẫn không phản ứng.

Bạch tuộc bự lại dùng xúc tu khảy cô ả này một cái, nhưng bất kể là cái kìm hay là chân cua đều mềm oặt không chút sức sống nào, đôi mắt đen nhô ra khỏi mép mai thì không ngừng chuyển động, liên tục xoay tròn 360 độ chẳng hề ngừng nghỉ. Bạch tuộc Abyss nhìn mà hoang mang cực kỳ, chợt cái tên này bất ngờ lắc lư:

“Chào!!”

Hạ Ý muốn cười, thế nhưng có vết xe đổ, lần này dù có nói gì thì hắn cũng thể bị sặc nước biển nữa.

Con cua bự kia chắc là say xe chăng? Hạ Ý yên lặng nghĩ, đúng là đủ đáng thương.

“Hả? Say xe, đó là cái gì?”

Mấy giọng nói đồng loạt chỉnh tề xuất hiện trong đầu Hạ Ý, trong đó có cả Siren. Hắn giật mình nhảy dựng lên, quay đầu nhìn lại, mắt của Cá đai vua và Bạch tuộc bự đã mở to đến tròn vo, Sứa bờm sư tử không thấy mắt, có điều cũng xúm lại đây. Siren vung tay, một làn sóng bị đẩy ra đập vào trán của chúng.

“Cách Sa Y xa một chút.”

“Ô hô? Còn có tên?” Abyss ngu ngơ hỏi.

“Ta cũng muốn đặt tên cho bé đáng yêu nhà ta, hức hức, con nào cũng phải đặt!” Nereus ngây ngốc nói theo.

“Chai lọ nhà ta cũng phải có —— Ấy khoan, không đúng!” Bạch tuộc bự Abyss hồ nghi trở mình trong nước, như suy tư gì đó mà dùng xúc tu gõ nhịp nhịp lên mai cua giống đang đánh đàn dương cầm. Được rồi, mấy động tác tự hỏi chẳng có gì là lạ cả.

“Làm sao con người này có thể hiểu được lời chúng ta đang nói? Vừa rồi ta cũng nghe thấy sóng âm của hắn!”

Hạ Ý chỉ cảm thấy ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình của Siren nguy hiểm cực kỳ.

Hắn muốn nói gì đó, nhưng vào thời khắc quan trọng lại không lựa được lời là bệnh cũ của hắn.

“Có thể sống trong nước, có thể nói chuyện với chúng ta...” Abyss bối rối nhìn vào chân Hạ Ý, kế đó nhìn người cá, “Siren, đây thật sự không phải đồng loại của ngươi à?”

Hạ Ý càng bối rối khi nhận ra Siren vậy mà bắt đầu suy tư.

“Có lẽ... Không, hắn hoàn toàn không nghe thấy tiếng hát của ta...”

Hạ Ý còn chưa kịp thở phào, đã nghe người cá nói tiếp:

“Nhưng khi ta nhìn thấy hắn, đúng là có một cảm giác rất kỳ lạ, muốn đến gần hắn, nhưng nếu quá gần, lại muốn ăn hắn luôn...”

Còn muốn ăn nữa? Hạ Ý hãi hùng, nếu như không phải xung quanh toàn là quái vật biển, hắn nhất định sẽ chạy trốn.

“Hả, ăn? Chúng ta sẽ gϊếŧ nhau mỗi khi gặp đồng loại.”

Siren lại nghe được sóng âm của Hạ Ý, có chút hoang mang hỏi lại. Đồng loại tàn sát cắn xé nhau là bản chất của một số sinh vật, bạch tuộc hay mực đều giống như vậy, và người cá ít ỏi cũng do bởi nguyên nhân này.

“Bây giờ có lẽ Siren ngươi không muốn ăn hắn, vì hắn không có đuôi.” Bạch tuộc bự tiếp tục nghiên cứu.

Bản tính người cá vốn tàn nhẫn, sẽ gϊếŧ hại nhau mỗi khi chạm trán, vì vậy việc sinh sản con cái phụ thuộc vào thời kỳ đặc biệt thỉnh thoảng xuất hiện trong cuộc đời lâu dài của chúng, chúng là sự tồn tại gần như thần kỳ. Những con quái vật biển không phải nhà khoa học, không định đi tìm nguyên nhân, chỉ biết rằng khi đuôi của người cá hóa thành đôi chân, thì đó chính là lúc chúng tàn bạo nhất, bởi vì lúc đó ngoại trừ đồng loại, bất kỳ ai đến gần đều sẽ bị tấn công tàn nhẫn, không liên quan gì đến săn mồi, chỉ thuần túy là gϊếŧ chóc. Thời kỳ sinh sản của người cá không có thời gian cố định, cũng không chắc khi nào sẽ xuất hiện, không hề quy luật, chúng là sinh vật tùy hứng nhất biển khơi.

Nhưng mà đây rõ ràng là con người, vì hắn quá không có tính công kích!

Đám quái vật biển trừng Hạ Ý mà lẩm bẩm.

Thế nhưng Siren lại không hiểu được logic này, đôi mắt màu tím của nó nhìn Hạ Ý, càng nhìn càng vui vẻ, nên nó dứt khoát vươn người duỗi tay ôm lấy cổ hắn. Người cá cho rằng sự khác thường của mình là do thấy được đồng loại vào thời kỳ đặc biệt = =

Còn Hạ Ý thì đang kinh hãi vì sao mình có thể phát ra sóng âm, cùng với cái tin khϊếp người rằng người cá định ăn hắn này.

Bạch tuộc bự thất bại dùng xúc tu gõ gõ đầu, nó có dự cảm, Siren nhất định nghe không lọt.

“Ục...”

Một tiếng sóng âm mỏng manh.

Một con cua yếu ớt đạp chân, ỉu xìu phun bong bóng:

“Ục ục... Ceto muốn gϊếŧ ta... Cứu mạng...”

Lại là một trận rối ren, Con cua được đặt trên rạn san hô khó lắm mới hoãn một hơi căm phẫn khua khoắng cái kìm hét vào Cá đai vua, vừa quay đầu lại, đã bị người cá nào đó dọa hết hồn.

“Si... Siren? Ngươi sao vậy?”

Nó cảm nhận được sóng tinh thần và cả sóng âm đều không quá bình thường, rất đáng sợ, rất muốn ngay lập tức bò đi.

Bạch tuộc bự tiện xúc tu kéo lại Cá đai vua, mặt không cảm xúc bơi đi:

“Thời kỳ động dục.”

Sứa bờm sư tử cũng ngơ ngơ bơi theo.

“Ừm, thời kỳ động dục.”

“...Ục ục!!” Con cua nào đó kinh ngạc đến nỗi chỉ biết phun bong bóng.

Hạ Ý bên kia đã không còn lòng dạ để để ý đến quái vật biển đang nói gì, vì bàn tay của Siren đã luồn vào quần áo hắn, trên lưng hắn có cảm giác lành lạnh đang vuốt dọc xuống từ chỗ lõm nông, mà nhiệt độ của người cá không biết có phải là do gần kề hắn quá lâu hay không, vậy mà đang dần dần trở nên ấm áp, điều này khiến Hạ Ý rất không quen, hắn không thích đυ.ng chạm người khác nhưng thân nhiệt của Siren đôi khi còn lạnh hơn nước biển, nên cảm giác chống cự không mấy rõ ràng lắm.

Hắn vươn tay, thử chạm vào gương mặt Siren.

Thật ra Hạ Ý mới phải khó hiểu, tai hắn không phải vây cá, giữa các ngón tay cũng không có màng mỏng trong mờ...

“Thế này mà giống người cá? Thế này mà cũng nhận lầm được?”

Lần này Hạ Ý rõ ràng nghe thấy sóng âm của mình, lúc hắn kinh ngạc thì nó lập tức dừng lại, dường như chỉ khi nào suy nghĩ của mình mạnh mẽ nó mới xuất hiện, đó cũng không phải loại âm thanh làm người ta đau đầu như của quái vật biển.

Thật ra hắn cảm thấy không tồi, không phải tất cả các sóng hạ âm đều có lực sát thương với con người, chẳng hạn như tiếng vỗ cánh của loài bướm.

Nhẹ nhàng, trầm tĩnh, tốt hơn nhiều so với tần số của quái vật biển.

“Ta chưa bao giờ gặp đồng loại trải qua thời kỳ đặc biệt đó... Bản thân cũng chưa từng trải qua...”

Siren nắm lấy ngón tay Hạ Ý, hơi thô ráp, thế nhưng lại ấm áp rất thoải mái, hưʍ. Nó đã quyết định, đây là của mình, không ai có thể cướp đi.

“Ta không có cách nào để đến vùng nước sâu hơn nữa.” Hạ Ý chỉ mỗi việc nhìn vào đáy biển đen kịt sâu thẳm khó dò kia thôi là đã cảm thấy kinh hồn táng đảm.

Siren vân vê ngón tay Hạ Ý, cũng cau mày.

“Xương của ngươi cứng quá!”

Giống loài loài sống ở biển sâu đều có bộ xương rất mỏng và rất dễ uốn. Mỗi một động tác của chúng đều vô cũng linh hoạt, da và cơ cũng rất trơn truột dẻo dai. Trong cơ thể chúng có hàm lượng nước rất cao, điều đó giúp chứng kiểm soát được sự cân bằng của áp lực bên trong và bên ngoài cơ thể, có điều Siren chưa từng gặp đồng loại mình, nó nghe nói người cá bình thường cũng không thể bơi vào biển sâu.

“Ngươi có thể, giống như lần trước ngươi dùng nước biển kéo Ceto từ hòn đảo xuống vậy!” . Đọc thêm nhiều truyện ở ~ TRÙMTRUY ỆN. org ~

Siren dùng cử chỉ để diễn tả, những lời miêu tả đó quá khó nói nên nó không thể không làm vậy, bởi vì giữa quái vật biển với nhau chưa bao giờ bàn luận vấn đề phức tạp đến thế, cũng không nghĩ tới những việc đó. Có điều với cách giải thích trên, khiến Hạ Ý vốn có khả năng lý giải kém cỏi hiểu hơn phân nửa.

Một bức màn nước kiên cố được hình thành bên ngoài cơ thể, giữa khoảng cách với làn da chứa đầy nước biển, chỉ cần mật độ đủ cao, nó có thể đệm áp lực của biển sâu.

Đương nhiên việc này có lẽ đòi hỏi phải có siêu năng lực và khả năng điều khiển rất mạnh, vì chỉ mới vừa có thả lỏng, lập tức sẽ tan xương nát thịt.

Khiến Hạ Ý câm lặng lại không phải điều này.

Hắn có chút mờ mịt, hắn thường xuyên không biết bản thân mình đang làm gì, tại sao lại phải làm như vậy, đương nhiên đáp án luôn là bởi hắn không thể nào rời khỏi nơi tụ tập đông người để sinh sống hoàn toàn cô độc, phải ăn phải uống, phải làm việc chứ! Vì mục đích đơn giản nhất này, hắn không thể không tiếp tục làm nhiều việc hơn, chẳng hạn như đi siêu thị mua sắm hoặc là nghe những lời không sao hiểu được, tham gia vào nhiều hoạt động vô nghĩa như bước lên chiếc du thuyền xa hoa kia, nhưng thường thì những việc này luôn cần phải làm, không cần mình tự hỏi và quyết định, cũng có thể nói là nhẹ nhàng chẳng ngại chi.

Thế nhưng tại sao hắn lại phải đến biển sâu chứ?

Hắn chỉ muốn tìm một nơi không có người.

Chờ đã, nơi đó hình như đúng là không có người.