"Xẹt!"
Một con cá hơi lớn nhảy khỏi mặt nước, bị điện giật đến nỗi lật bụng cá, Lý Thiệu tay mắt lanh lẹ bắt được, rồi nhanh chóng dùng mảnh sắt lấy ra từ hộp thiếc làm dao chặt đầu con cá, sau đó rạch lưng cá dưới sự hướng dẫn của Thuyền trưởng, trong sống lưng cá có một lượng nước ngọt nhỏ có thể uống, nhưng cũng chỉ đủ để làm ẩm cổ họng.
Tài công chính cũng đã tắt thở vào đêm qua, thi thể được thả vào biển rộng. Thật ra không chỉ riêng những người bình thường, người siêu nhiên cũng bắt đầu không gắng gượng nổi, A Mẫn là người thứ nhất ngã xuống, gương mặt bị nắng chiếu thành màu đen của cô toàn là mồ hôi, kéo dài đến giờ, đồng tử đã hơi giãn ra, có lẽ cuối cùng cô ấy sẽ không thể nhìn thấy Mặt Trời ngày mai nữa.
Gần chạng vạng, ánh sáng ngoài khơi ngày càng tối, ai nấy đều thẫn thờ nghĩ về quá khứ, về tương lai.
Bắt đầu từ ba ngày trước, trên biển đã nổi gió, không lớn lắm, nhưng không ai chèo nữa, thuyền bơm hơi theo gió trôi về phía Tây.
Lênh đênh trên biển nhiều ngày như thế, quần đảo Babuyan* trong miệng Thuyền trưởng có lẽ đã trật từ lâu, đúng ra Thái Bình Dương nên có nhiều đảo nhỏ, nhưng rất quái lạ, bọn họ chẳng hề thấy lấy một hòn đảo nào.
"Nếu sai hướng rồi, vậy có thể đang ở đâu?" Giọng nói An Lỵ khàn khàn hệt như giấy nhám cọ qua pha lê.
"Phía Đông là đường ven biển thật dài, phía Nam là vô số đảo, phía Bắc cũng nên xuất hiện lác đác vài hòn đảo nhỏ, nhưng nếu vẫn luôn trôi về hướng Tây thì..." Trong đôi mắt hõm sâu đỏ như máu của Thuyền trưởng lại tràn đầy hy vọng, "Chỉ cần hướng gió biển không thay đổi, có lẽ chúng ta sẽ đến được quần đảo Mariana*! Nơi đó là thiên đường của sự sống, là nơi tụ tập của nhiều loài chim biển và động vật để sinh tồn..."
Ông càng nói càng phấn khởi, kết quả là ho sặc lên, thiếu chút nữa ngất đi.
Nhưng điều này cũng làm cho ánh mắt của những người đang lặng im dấy lên ánh sáng hi vọng.
"Quần đảo Mariana... Cái tên này sao nghe quen thế." Lý Thiệu khàn giọng tự mìnb lẩm bẩm.
Người trên thuyền bơm hơi bên họ còn ổn, dù sao sớm hay muộn gì thì vẫn có chút nước ngọt giải khát, cũng có thức ăn, không như những người khác, đã sớm không cất nổi tiếng, có vài người trên một chiếc thuyền bơm hơi nằm bất động cả ngày, cũng chẳng biết là sống hay chết, mười con thuyền rời Nữ thần Thalassa khi ấy nay chỉ còn bốn chiếc, ngoại trừ một chiếc lạc mất vào tối hôm trước, thì hầu hết những người trên các thuyền còn lại đều chết cả.
Có khoảng 80 người sống sót rời khỏi Nữ thần Thalassa, hiện tại chỉ còn lại hơn 20 người.
"Quần đảo Mariana rất lớn, một nửa trong số đó có người ở, và có nước ngọt trên đó..."
Thuyền trưởng còn chưa nói xong, Lý Thiệu đã chợt ngắt lời ông:
"Ông lừa tôi, tôi nhớ ra rồi, Mariana không phải là rãnh biển sao? Hồi đó... Lúc thi địa lý ôn cả dãy danh sách dài gần chết, hồ sâu nhất, biển lớn nhất, núi cao nhất, và điểm thấp nhất trên trái đất!"
"...Rãnh biển rất dài, quần đảo gần đó cũng được gọi bằng cái tên này." Thuyền trưởng cũng chẳng còn sức mắt to trừng mắt nhỏ đôi co với Lý Thiệu, thanh niên này, sức sống nhiều thật, vẫn còn lòng dạ dằn vặt chuyện đó.
"Nơi đó sẽ không có nguy hiểm chứ?"
An Lỵ đã thất vọng quá nhiều lần, cô cảm thấy tồi tệ nhất cùng lắm cũng chỉ là chết.
"Nguy hiểm? Cô An... Ý cô nói là bộ lạc ăn thịt người? Hay là khủng long thời tiền sử trên đảo?" Thuyền trưởng yếu ớt cong cong khóe miệng, vì khuôn mặt đã bong tróc và sưng đỏ, thế nên nhìn vào rất kỳ dị, "Đây không phải là thời đại thám hiểm, ngoại trừ châu Phi, ngay cả bờ biển Caribe cũng chưa từng nghe đến những điều đó, hải tặc Malacca xưa kia còn khó gặp..."
"Vậy ư?" An Lỵ bỗng nghĩ, nếu tất cả máy móc đã tê liệt, loài người còn không phải đành quay lại thời đại thám hiểm à!
Thuyền trưởng đương nhiên không biết An Lỵ đang nghĩ gì, hãy còn nói tiếp:
"Đương nhiên, một hòn đảo rất lớn thuộc quần đảo Mariana là nơi sinh sống của vài nghìn người, dưới tình huống như bây giờ, bao nhiêu người còn sống sót đã là một vấn đề, ít nhất lần ra khơi này của Nữ thần Thalassa, gộp cả hành khách và thuyền viên chúng tôi thì đã hơn hai nghìn người! Nếu như nơi đó cũng có rất nhiều người siêu nhiên, chúng ta có thể tránh đi khi nhìn thấy hòn đảo từ xa, sau đó vòng đến hòn đảo nhỏ hơn và không có người... "
Ai nấy nghe xong cũng chỉ biết lặng thinh, suy cho cùng, thì đây có lẽ là cách duy nhất.
Ở vùng biển xa nơi của họ.
Người cá với lớp vảy bạc nhạt bỗng nhiên khựng lại, như là tìm kiếm vật gì đó mà nhìn chung quanh ở nơi xa. Bởi vì tốc độ trước đó của người cá quá nhanh, Hạ Ý đã xây xẩm mặt mày, vất vả lắm mới tỉnh táo lại, lại tính toán thoát khỏi cánh tay của Siren.
“Này, ta thích ngươi, cùng ta đến Feichars thôi!”
Hạ Ý không rõ danh từ này, có điều hình như là một địa danh.
“Biển nơi đó không giống ở đây, rất u nhã, rất xinh đẹp, có dòng nước uốn lượn, với rất nhiều thứ nhỏ bé phát sáng, là nơi Ceto thích dạo chơi nhất, và cũng là nơi ta thích ngủ nhất!”
Siren hãy còn không ngừng kể về nơi tên là Feichars ấy, nơi xa chợt vang lên giọng nói rầu rĩ của cá đai vua:
“Siren ơi chờ ta với.”
Dùng cơ thể cuốn lấy một con cua bơi trong nước, tuy rằng cuộn rất chặt (vì quấn rất nhiều vòng), nhưng với cách này thì đừng đòi cá đai vua bơi nhanh, vì ngay cả cân bằng nó cũng khó mà giữ được, tròng trành lên xuống trong làn nước, còn không quên trách móc bạn mình:
“Ngươi làm chi mà nặng quá vậy! Ta bơi không nổi rồi đấy!”
“Ta còn chưa ục ục ghét bỏ năng lực yếu kém của ngươi, con mực bự kia đưa ta từ Nam Cực tới đây, cũng chẳng thấy nó than trách câu nào, tốc độ của ngươi chậm chạp đã đành, lại còn không vững, lắc cho ta nôn hết cả cá buồn hồi trưa đây này!”
“Đồ đáng ghét, ngươi khen nó giỏi, vậy thì tìm nó đi!”
"Hứ, tìm thì tìm, Euribia ——” Cua bự đổi héc của sóng hạ âm, thấp hơn, lan càng xa hơn, “Ngươi đến đón ta cái coi!”
Sau một lúc lâu, nơi xa mới chầm chậm truyền đến sóng hạ âm:
“Tự bò đi, ta nóng gần chín rồi!”
“...”
“Ha ha ha ha ——” Cá đai vua đắc ý tiếp tục nghiêng ngả uốn éo như tàu lượn siêu tốc trong biển.
Giữa thân thể nhô ra một cục lớn, chính là cua bự bị cuốn chặt lấy, đường bơi của con cá đai vua ấy, vượt ra khỏi mặt nước, lại thình lình lao xuống đáy biển mấy chục mét, xoay tròn 360 độ rồi tiếp tục vυ't lên cao và hạ xuống, khi nó ngang qua người cá như thế này, Hạ Ý nhìn nó trân trân.
Khoan đã, có vẻ như hắn nên bảy tỏ sự tức giận?
Hạ Ý đôi khi thiếu hụt cảm xúc, nhìn Siren chăm chằm, lại đưa mắt nhìn cá đai vua đang lộn nhào trong biển, rồi nhận ra rằng không biết phải nói chuyện với đám phi nhân loại này thế nào, dù có tìm được lời cũng vô ích, chúng vốn nghe không hiểu.
Nhưng khoảng cách đã ngày càng xa bờ, mặc dù người cá luôn duy trì độ sâu bảy tám mét dưới mặt biển, nhưng vẫn khiến Hạ Ý có chút luống cuống.
Biển cả có những gì? Được rồi, gạt quái vật biển sang một bên, và không tính cá mập cá voi, chẳng sợ là loại cá cờ ăn vào buổi trưa ấy, sức tấn công và kích thước như vậy đã đủ để hất đổ một con thuyền nhỏ, dù cho có siêu năng lực, bừa bãi lặn vào biển rộng, bạn nói xem có bao nhiêu nguy hiểm?
Đôi mắt màu tím của Siren cố định nhìn về một hướng, rồi đột nhiên hít một hơi thật sâu:
“Mùi vị thật hấp dẫn.”
Người cá không chịu buông ra cánh tay đang siết chặt Hạ Ý, dứt khoát đổi một hướng bơi đi xa.
Nếu ai đó có thể nhìn thấy đường nối dài, thì cuối hướng mà Siren đang đến, chính là thuyền bơm hơi của nhóm An Lỵ.
Sự tuyệt vọng, sợ hãi và xúc động muốn gϊếŧ hại lẫn nhau để giành giật thức ăn sắp bùng nổ bất cứ lúc nào nhưng luôn bị dằn xuống, cùng với những cảm xúc âm u của họ, đã thu hút người cá theo đuổi bóng tối.
An Lỵ dùng lửa cuốn lấy cá, đang sắc mặt tái nhợt mà nhìn chằm chằm không dám lơi lỏng, cô đã rất mỏi mệt, thế nhưng cá còn sống nguyên không thể nào ăn được, dù sao bây giờ cũng chẳng ai còn hơi sức để ý độ lửa, nửa sống nửa chín không cháy khét ăn được là được.
"Hôm nay may mắn thật, có rất nhiều cá ở đây..."
Lý Thiệu thầm nói, xử lý xong mấy con cá rồi dùng túi thực phẩm bọc lại, nhưng nhất định phải ăn hết trước trưa mai, nếu không cá sẽ ôi thiu, lúc đó ăn vào cơ thể lại chịu dày vò, chắc chắn chết càng nhanh.
"Nếu như có vài sợi dây buộc miệng cá, rồi thả vào biển nuôi, mang theo làm thức ăn dự trữ dọc đường thì tốt quá."
Dùng siêu năng lực điện để bắt cá là một cô gái rất trẻ tên Na Lâm, cũng là nghệ sĩ của công ty giải trí truyền thông Triều Hoa Tinh, có điều so với Hạ Ý còn không nổi bằng, ngay cả trợ lý cũng không có, việc làm nhiều nhất là làm bạn nhảy với những ngôi sao lớn trong các buổi biểu diễn, năm trước mới phát hành một đĩa đơn, tiếng vang thường thường, thuộc về một nhóm những người tiềm năng được công ty ký hợp đồng với mức giá thấp, dù không nổi bật, nhưng xinh gái, biết hát biết nhảy nói chuyện ngọt lại khôn khéo, chỉ thiếu mỗi cơ hội, kiểu con gái lòng ôm hoài bão lại không có chỗ dựa thế này có thể bằng lòng trả bất cứ cái giá nào, vì thế lần này lên Nữ thần Thalassa để tìm cơ hội, sau khi thảm họa xảy ra cô không đi cướp đoạt thức ăn mà là tự giấu mình đi, cuối cùng nhận ơn thức ăn của An Lỵ, nên mới chen chân lên chiếc thuyền này.
Trong cùng một nhóm, phải luôn thể hiện được vai trò và khả năng không thể thiếu của mình.
Hiện tại Na Lâm đã thành công hoàn thành điều đó, cô vẫn luôn không quá coi trọng Lý Thiệu, nhưng không ngốc, biết không thể tùy tiện đắc tội người khác, cho nên cả đường chẳng nói câu nào, lần này nghe được mấy lời thiểu não của Lý Thiệu, cô đảo mắt lẩm bẩm:
"Không bằng anh bảo tôi bắt con cá mập, sau đó buộc dây cho anh dắt, như thế thuyền của chúng ta sẽ chạy càng nhanh!"
"Phải đó, đây là ý kiến hay!" Lý Thiệu nhảy dựng lên, rất là hăng hái, rốt cuộc An Lỵ nhìn không sự ngu ngốc của cậu ta nữa nên đã đạp cậu ta một cái.
"Câm miệng!"
"Chị An?" Lý Thiệu co người sang một bên hoang mang không thôi.
"Ngay cả khi có một sợi dây chắc chắn, buộc một đầu vào mang cá, thì một đầu khác buộc ở đâu, mũi cậu à? Vậy khi đó không phải là con thuyền này chạy, mà là cậu bị cá mập kéo xuống làm bữa trưa! Và cũng đừng có ý nghĩ nuôi thả rồi dắt theo cá trong biển, lẽ nào cậu không biết cá mạnh nhất khi ở trong nước sao? Siêu năng lực của cậu hệ thôi miên? Hay là hệ tinh thần? Có thể điều khiển cá bơi theo hướng cậu muốn đi? Chúng ta đã lạc đường, đừng làm rối thêm!"
Lý Thiệu đành phải ngậm miệng, mọi người tham lam ngửi mùi cá nướng.
Họ không hề biết rằng, dưới mặt biển, một bóng đen khổng lồ đang dần tiến đến ——
“Abyss, cá Mục bé bỏng của ta thiếu ba con, ngươi thấy không?”
“Ra ngoài làm mồi để săn thức ăn cho ngươi còn chưa về à?”
“Đúng vậy, ta no cả rồi, mà có Mục vẫn thiếu ba con chưa về!” Sứa bờm sư tử phập phù trong nước biển, vẻ ngoài lộng lẫy của nó không phải do chiết xạ ánh sáng tạo thành, mà là đến từ chính bản thân nó, loài sứa vùng biển sâu đều có khả năng tương tự như vậy, loại ánh sáng này hiện tại xa xăm mà rọi sáng cả một vùng rộng lớn, vô số xúc tu thảnh thơi đong đưa trong nước, mấy con cá Mục lượn qua giữa chúng hệt như đang bơi lội trong một khu rừng nguy hiểm.
Nereus khổ não trở mình trong nước.
Các bé con do nó nuôi đều sẽ trở về theo sóng hạ âm mà nó phát ra, không thể nào lạc đường được.
An Lỵ trên mặt biển chợt khựng lại, đau đớn đưa tay che kín trán.
"Chị An? Chị sao vậy... A!" Người thứ hai ôm đầu lăn lộn chính là Lý Thiệu.
Ngay sau đó mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều cảm thấy có gì đó nhọn như kim đâm vào tai, không ngừng rung lên trong đầu, chỉ có Thuyền trưởng là ngơ ngác nhìn khẳp nơi xung quanh, không nhận thấy điều gì khác thường.
Sóng hạ âm liên tục phát ra dưới mặt biển hơn mười mét:
“Gọi rất nhiều lần rồi mà vằn chưa về, Abyss ngươi nói đi, có phải ngươi thèm thuồng nên đã ăn mất bọn nhỏ của ta rồi đúng không!”
“Sao có thể! Con người còn chưa đủ nhét kẽ răng ta, mấy con cá Mục nho nhỏ đó của ngươi, hứ...” Bạch tuộc bự cả người đầy là những hoa văn vòng tròn xanh lam khinh thường phun ra một dòng nước mạnh, rồi xoay người bơi đi.
“Không phải ngươi nói, ngươi không có răng à?!”
Nereus cáu, bụp một tiếng, vô số xúc tu mọc đầy gai nhọn tựa tấm lưới lớn phô ra, dày đặc mà phủ lên đầu bạch tuộc bự, Abyss nào có chịu thua, khua khoắng tám cái vòi, thô lỗ ngang tàng xua đi những chiếc xúc tu mảnh mai đó, hai con quấn thành một đống, nước biển nhấp nhô dữ dội, khiến thuyền bơm hơi trên mặt biển chòng chành không ngừng, làm mọi người hãi đến độ mặt đổi màu, không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Nhất định là ngươi, là ngươi!”
“Nereus ngươi điên à, đã bảo không liên quan đến ta!”
Tuy sứa bờm sư tử có kích thước lớn hơn, nhưng trọng lượng của nó nhẹ, có thể nói là thua thiệt nặng, vòi của bạch tuộc bự vừa vung, đã khua nó văng thật xa, lộn đến nỗi chóng cả mặt trong làn nước, lại vẫn cứ không chịu bỏ cuộc, dựa vào gai độc mà quyết liệt đâm lên người đối phương.
“Ối! Đau chết mất!! Không chỉ mỗi Nereus ngươi có độc! Nói cho ngươi biết, độc trên người ta còn mạnh hơn ngươi gấp mười lần! Đừng ép ta!”
Bạch tuộc bự tỏ vẻ sự nhẫn nại có mức độ.
Có điều sứa bờm sư tử chẳng hề vào tròng, nhào lên cuốn càng chặt.
“Tới đây, chút độc ấy của ngươi cùng lắm là khiến ta co giật... Ta sợ ngươi chắc?”
Bạch tuộc đốm xanh sở hữu một chất độc thần kinh cực độc, là thứ trí mạng đối với sinh vật có hệ thần kinh, đáng tiếc sứa tuy có hệ thần kinh, nhưng lại không có bộ não kết nối với hệ thần kinh, nói cách khác, Nereus rất ngốc —— ấy khoan, cái gì vậy, nghĩa là hệ thần kinh bị phá hủy là trí mạng đối với tất cả các sinh vật bậc cao, bởi vì chất độc sẽ phá hỏng liên kết giữa não bộ và hệ thần kinh, không thể cử động, không thể điều khiển các bộ phận của cơ thể, thậm chí không thở được và cuối cùng chết đi, nhưng cấu tạo của sứa quá đơn giản = =
Abyss giận lên, phun nước ra, vung hai cái vòi lên, thẳng thừng ném cả thân thể khổng lồ của sứa bờm sư tử cùng với nước lên mặt biển...
"A ——"
Ồ, hình như là tiếng thét của con người?
===================
Chú thích:
*Quần đảo Babuyan: Là một quần đảo nằm ở phía bắc của đảo Luzon, Philippines. Quần đảo này cách đảo Luzon qua Eo biển Babuyan và các tỉnh đảo cực bắc Batanes của Philippines qua Eo biển Balintang. (Wikipedia)
*Quần đảo Mariana: Là một quần đảo hình vòng cung của Mỹ, nó được tạo thành bởi 15 ngọn núi lửa ở phía tây bắc Thái Bình Dương từ 12 đến 31 độ vĩ bắc và dọc theo kinh tuyến 145 về phía đông. Quần đảo ở tại phía nam Nhật Bản và phía bắc New Guinea, và về phía đông của biển Philippines. (Wikipedia)