Liên Minh Quái Vật Biển

Chương 24: Sắp chết

Đây có lẽ vẫn là tháng Giêng, nhưng đã không biết ngày nào nữa.

An Lỵ chạm vào đôi môi nứt nẻ, mệt mỏi nhìn mặt trời trắng lóa trên bầu trời, sẽ có cảm giác này, là vì mất sức và mất nước. Trên người ai nấy đều toàn là hạt muối, mới đầu còn có người lo ngại phóng xạ, cẩn thận lau nó đi, nhưng giờ đây chẳng ai thèm đoái hoài đến.

Một tiếng nước nặng nề, đó lại là một người bình thường đã chết vì tiếp xúc với nước biển nhiễm xạ quá lâu, thi thể bị đẩy xuống biển, thức ăn và nước uống do anh ta cất giữ được người cùng thuyền nhận lấy. Hồi đầu người ta còn đỏ mắt vì vài thứ này, hoặc là nhìn thi thể mà thương cảm, nhưng bây giờ họ đã không còn bất cứ cảm giác nào.

Họ tê tái nhìn mặt biển nơi chân trời, lặng lẽ đếm số thức ăn còn dư có thể chống đỡ được bao lâu.

Một bầu không khí tuyệt vọng khác thường đang lan tràn.

Họ cần phải tìm cách khác, dù họ có bắt được cá, hay cướp nước uống của người khác, thì những vật tư ít ỏi đó sẽ chỉ đủ để trì hoãn thêm một hai ngày. Không còn ai chèo nữa, ngay cả Lý Thiệu cũng co cổ nằm trên thuyền bơm hơi phát ngốc, nếu không muốn ngày mai là ngày cuối cùng của đời họ, thì đừng tìm đến cái gọi là đảo nữa, mà hãy gìn giữ thể lực của mình nhiều nhất có thể.

"Khốn nạn, chúng tôi đều tin lời ông nói, kết quả thì sao!!"

Một người đàn ông trẻ tuổi dữ tợn nhìn chằm chằm vào Thuyền trưởng, tất cả tám người trên thuyền An Lỵ vẫn còn sống, chỉ có Tài công chính tình trạng bất ổn nằm đó thở thoi thóp, trên chiếc thuyền này ngoại trừ Thuyền trưởng và Tài công chính, thì đều là người siêu nhiên, thanh niên này cũng không ngoại lệ, anh ta giận dữ ồn ào:

"Không phải ông nói xung quanh đây có rất nhiều đảo sao? Đúng không sai là Đông Nam Á có nhiều đảo nhỏ, nhưng đây là cái hướng quỷ quái nào! Bao nhiêu ngày rồi! Chúng ta chẳng hề thấy gì dù chỉ là một tảng đá ngầm!"

Thuyền trưởng cũng tái mét mặt mày, vài chỗ da trên người ông đã hiện ra màu đỏ sậm ghê người, đó là do dính phải nước biển nhiễm xạ quá nhiều, kéo dài thêm nữa có lẽ sẽ lở loét mưng mủ, rồi sốt cao, và chết vì suy cơ quan miễn dịch, nhưng không đến giây phút cuối cùng, ai cam lòng từ bỏ, nhìn chăm chú vào sóng biển hơi nhấp nhô, Thuyền trưởng nặng nề đau đớn nói:

"Hướng của dòng hải lưu đã thay đổi."

Sau khi bức xạ biến mất, bầu khí quyển đã phục hồi, nhưng không may là, chẳng biết do đâu, địa từ trường không khôi phục hoàn toàn, hơn nữa hướng gió mùa cũng xảy ra thay đổi, rong biển và đàn cá trôi nổi trước kia đã biến mất. Theo dòng hải lưu theo thói quen không những không đưa họ đến các đảo phía Đông Nam, mà có lẽ đã dẫn họ lạc đường.

"Chị An... Chúng ta sẽ chết sao?" Người siêu nhiên tên A Mẫn nọ yếu ớt hỏi.

Không có nước, nếu chỉ dựa vào thức ăn, sẽ không sống quá ba ngày.

Trên Nữ thần Thalassa có nhiều người siêu nhiên là thế, ấy vậy chỉ có hai người có siêu năng lực hệ Thủy, một người kiên quyết ở lại du thuyền chờ cứu hộ, người còn lại thì đang ở trên thuyền bơm hơi này, nhưng năng lực của anh ta vô cùng hữu hạn, nước ngọt gom lại mỗi mười hai giờ chỉ đổ đầy một chai nước khoáng, nhiêu đó chỉ đủ cho một người, miễn cưỡng chèo chống sức sống của bốn người, nhưng trên thuyền bơm hơi này có tới tám người.

Ngoại trừ Thuyền trưởng và Tài công chính, còn có sáu người, trong đó chỉ có A Mẫn và người siêu nhiên hệ Thủy này là không có năng lực công kích, ai sẽ bị vứt bỏ trước vừa nhìn là hiểu, thế nên A Mẫn lo sợ đến nỗi ngay cả mắt cũng không dám nhắm.

Vào thời điểm này, ai có thể tin được?

Mặt biển vang lên một tiếng ào, mấy con cá nhỏ lật bụng trồi khỏi mặt nước, đó là người quan trọng nhất trên thuyền bơm hơi lúc này, anh ta có luồng điện không được coi là mạnh mẽ, nhưng mấy ngày nay đã dần ổn định, có thể sử dụng vài lần trong một ngày, chẳng qua có giật ngất cá không thì vẫn phải xem vận may, mặt nước vì nhiễm xạ, đã không còn bao nhiêu cá, vì vậy thu hoạch lần này, ai nấy đều vừa lòng.

Cứ việc chẳng chia cho ai đến nửa con nào, nhưng có thể được ở trên chiếc thuyền ấy vẫn là điều đáng ngưỡng mộ.

—— Đến lúc này rồi, ai sẽ chia thức ăn của mình ra chứ!

Vậy nên cá nhỏ vừa nổi lên, những người trên các thuyền bơm hơi khác đã ra sức tranh giành, cuối cùng họ vớt được một con, lại hận không thể cướp bể đầu, còn bên An Lỵ thì đã nướng chín cá.

Cô dùng lửa bọc lấy những con cá, nướng cá không cần lật.

Tuy rằng vì không thạo, lửa lớn chút, có hai con bị biến thành màu đen sặc mùi cháy khét, nhưng một vài người vẫn bất chấp phỏng tay, trực tiếp bóc ra, ăn ngấu nghiến, có khi đây sẽ là bữa ăn cuối cùng, ai biết được?

Ở vùng biển nông nơi xa, Hạ Ý đã nhìn thấy con cua siêu bự kỳ lạ kia.

Có hai cái kìm, bên lớn to bằng một chiếc bàn làm việc, quái lạ nhất là con cua này có màu đỏ, phần rìa của mai đỏ gần như màu nâu, trông nó y hệt như đã bị nấu chín, nhưng con cua này rõ ràng vẫn còn sống, rất có hồn mà vung vẩy cái kìm của nó, khiến người ta nhịn không được thắc mắc liệu cái tên này có phải vừa nhặt lại cái mạng từ núi lửa dưới đáy biển bò ra hay không.

Đây là kẻ mà chỉ nhìn thôi cũng đã thấy đáng sợ, có điều Hạ Ý không xoay người bỏ chạy là bởi vì cái giọng kỳ quái kia lại vang lên.

"Nóng quá, Siren, khi nào chúng ta có thể quay lại biển sâu?"

Cái tên ấy lần thứ hai xuất hiện.

Siren?

Cách phát âm này hoàn toàn khác với cả câu, không có loại âm điệu kỳ lạ và khó hiểu thế này, rất giống tiếng Anh hoặc phiên âm của bất kỳ ngôn ngữ quốc gia nào đó... Thực tế cũng là thế, quái vật biển sẽ không tự đặt tên cho mình, tên của chúng đều được đặt bởi con người, sau đó lan truyền ra và vừa hay được chính chúng biết đến, cách phát âm kia đương nhiên sẽ đúng gốc không mắc lỗi.

Đáng tiếc, Hạ Ý chẳng hề hiểu ý của từ này, hắn thậm chí còn chưa đi học chính thức, có thể đoán ra đây là một cái tên đã rất không dễ dàng.

Vả lại Hạ Ý càng nhìn, càng cảm thấy con cua này hiếm lạ.

Không chỉ riêng màu sắc, nó còn thiếu hai cái chân, cua bình thường đều có bốn cặp chân hai cái kìm, lẽ nào con này không phải cua mà là nhện à? Thế mà mọc sáu cái chân, hơn nữa nhìn nó không giống bởi đánh nhau mà rụng mất, đều đặn đâm trong cát biển mềm mịn. Trong miệng nhả ra một chuỗi bong bóng, kế đến đôi mắt như trân châu đen nhô ra từ mép trước của chiếc mai đung đưa qua lại:

"Ceto ngươi tới nhanh, con người này sao lại nhìn ta như vậy, là thích ta sao?"

Lần này Hạ Ý thật sự ngâu người.

Hắn vẫn luôn nghe thấy âm thanh, những tiếng ồn kỳ lạ khiến hắn vô cùng đau đầu bỗng trở nên rõ ràng hơn khi xuống nước, cứ việc tất cả đều kỳ dị khó nghe, nhưng ý nghĩa lại rất rõ ràng, điều này quá thách thức phạm vi kiến

thức, chẳng lẽ cua biết nói chuyện?

Một cái đầu dẹpp khổng lồ đột nhiên trồi lên khỏi cát, là cá đai vua.

Cô ả này lại tự chôn mình trong cát.

Cá đai vua đương nhiên không có thứ gọi là cổ, đầu nó nối trực tiếp với cơ thể, cho nên khi lắc đầu, nửa người trên sẽ lắc lư theo cùng, từ trán đến phần trước của cơ thể toàn là những mảng đốm máu, Hạ Ý nhìn mà sởn tóc gáy, lại không dám quay đầu đổi hướng bơi —— coi như quái vật biển không ăn thịt người, nhưng tuyệt đối không hề tốt tính!

"Hắn thích ngươi, vậy tuyệt lắm đó!" Con cá đai vua dễ chóng mặt nào đó vẫn chưa biết Hạ Ý đang nơi đâu.

"Siren, tới đây, chúng ta đánh một trận đi, ục ục!" Kìm lớn vang cành cạch, cực kỳ có sức đe dọa.

Hạ Ý che lại cái trán, âm thanh chói tai này lại xuất hiện, làm hắn choáng váng, ngay cả động tác cũng ngừng lại, sau lưng đột nhiên truyền đến cảm giác lạnh lẽo, Hạ Ý kinh hãi lập tức muốn tránh đi, ai ngờ thắt lưng lại bị cánh tay của Siren siết chặt lại, hệt như bị khóa cứng, rất khó di chuyển.

Lọn tóc bạc nhạt theo gợn nước phất nhẹ lên khuôn mặt Hạ Ý.

Tựa như có tiếng cười khẽ khàng vang lên bên tai, cổ tay mọc vây trong mờ vuốt ve cổ Hạ Ý, sau đó vững vàng ôm lấy hắn, đuôi cá màu bạc ào một tiếng vẩy ra mảng lớn bọt nước.

"Đây là biển nông, nếu ngươi gãy hết chân không bò về được, vậy thì phải ngoan ngoãn ở lại đây chờ chân mọc xong đấy!" Siren nhìn chằm chằm vào con cua bự kia, héc của sóng hạ âm mà nó phát ra tương đối cao, vì vậy Hạ Ý nghe vào cũng bớt khó chịu, đây là một loại ào giác khiến ta cảm thấy giọng nói dễ nghe, "Ta sẽ khiến nơi này không có bất kỳ thức ăn nào..."

Một câu nhẹ bẫng khiến cái kìm của cua bự cụp ngay xuống, bò ngang vài bước, tiếp đó quay đầu, vậy mà cực kỳ không giống một con cua bò bằng sáu chân, cơ thể ngay ngắn thẳng tắp bò về phía sau, thay vì bò nghiêng sang một bên.

Cái vẻ kiêu ngạo đó, không giống như chịu thua chạy lấy người, trái lại điệu bộ như không thèm chấp mấy kẻ ất ơ nào đó.

"..."

Cá đai vua vừa chui khỏi cát vọt thẳng về phía trước như làn khói, tốc độ siêu nhanh và thân hình không lồ của nó... Đang lúc làm Hạ Ý kinh hãi thì, đã nghe được giọng nói êm tai rất có thể là của người cá bỗng trở nên chói tai:

"Dừng lại, Ceto, bên kia là bờ ——"

Đã muộn, cá đai vua có lẽ đang nóng lòng muốn quay lại biển sâu, tốc độc quá nhanh, cứ thế đâm đầu vào đá ngầm của hòn đảo.

Cơ thể dài ngoằng giật một cái, rồi tội nghiệp ngã xuống.

Nhìn về phía mặt biển, ước chừng đoạn phía trước của cá đai vua đã xông lên bờ, dựa theo trình độ cứng cáp của cơ thể nó khi mà ngay cả hàm trên như lưỡi kiếm của cá buồm cũng đâm không thủng, thì khả năng vì đâm đầu vào đá ngầm mà chết không mấy lớn.

Trong biển thoáng chốc lặng ngắt như tờ, chỉ có thân thể không ngừng giần giật cựa quậy của cá đai vua.

".... Cứu ta với!!"

Nhìn đi, tiếng cầu cứu mỏng manh yếu đuối đáng thương biết bao:

"Ta thở không nổi, nhiều không khí quá... Help!!"

Cái tên này lúc kêu 'Help' vậy mà phát âm câu chữ rõ ràng đến thế, hết cách rồi, làm quái vật biển, vừa bất cẩn ló ra khỏi nước, sau khi bị con người bắt gặp, nghe được nhiều nhất chính là 'My God' và 'Help', gặp nhiều, thì dù có là mực bự đần nhất đám cũng biết dùng sóng hạ âm bắt chước kiểu phát âm đó một cách chính xác = =

Ngay lúc Siren cáu giận đến tột đỉnh, không biết phải làm sao, thì bỗng nhiên.

"Phụt!"

Hạ Ý kìm không được cười rộ lên.

Hắn chưa bao giờ vui vẻ cười thành tiếng như vậy —— đây là quái vật biển đầu đất biết bao nhiêu!