Giông bão mà An Lỵ lo lắng sẽ nổi cơn trên biển cũng không hề xảy ra, chỉ là phơi người dưới nắng gắt, làn da đẹp đẽ của cô rất nhanh đã biến mất, bong tróc khắp tay khắp mặt, mọi người mặc áo phao ngồi trên thuyền bơm hơi, biển chẳng lặng gió, hơi chút nhấp nhô, luôn có bọt sóng dội lên người, không cần tát nước ra khỏi thuyền, bởi vì chúng sẽ bị hong khô, phần da dính nước càng dễ bị phơi nứt, để lại vết muối trắng muốt khắp nơi.
Thuyền bơm hơi có thể chứa mười người, thế nhưng còn phải chừa chỗ để thức ăn và nước, vậy nên chỉ chứa được tám người.
Thuyền bên nhóm An Lỵ còn ổn, ngoại trừ Thuyền trưởng và Tài công chính, đều là người có siêu năng lực, thức ăn cũng đặt cùng bên nhau, trừ bỏ ban đầu chèo thuyền có vài người không mấy nhịp nhàng, khiến cho thuyền xoay vòng vòng, còn lại thì không xảy ra chuyện gì không vui.
Bốn người đổi một lượt, chừng một giờ thay một lần, không dám dừng, thật ra cũng đã qua một đêm, cánh tay An Lỵ đã mỏi đến mức khó thể giơ lên.
Nói thật, ban đầu gần như tất cả mọi người đều coi thường Lý Thiệu, nhưng bây giờ mới nhận ra ưu điểm của cậu.
Mà dủ rằng cái tên này sức lực rất rất không tồi, nhưng kỹ xảo lại kém, chẳng may dùng sức bất cẩn một cái, thuyền bơm hơi lệch sang trái vẫn chỉ là chuyện nhỏ, mái chèo làm bằng gỗ kia bị gãy mới là rắc rối lớn nhất.
"Thật ra, tôi cảm thấy mình vốn chẳng hề chèo quá xa!"
"Phải đó, tôi còn cảm thấy cái bóng chỗ xa kia là của Nữ thần Thalassa đấy!"
"Biển này như trên sa mạc vậy, ngoại trừ mặt trời thì chẳng có vật gì làm mốc cả, có khi đã tốn rất nhiều sức, nhưng thật ra vẫn luôn xoay quanh."
Những người trên mấy chiếc thuyền bơm hơi phía sau cũng sôi nổi lên tiếng phàn nàn. Áp lực của họ lớn hơn, bởi vì tin tưởng thực lực của nhóm An Lỵ, nên họ dốc sức để đuổi kịp, không dám tụt lại phía sau, và còn không tin tưởng người cũng thuyền, canh giữ chặt chẽ đồ ăn thức uống, ngay cả buồn ngủ cũng không dám chợp mắt, còn tiếp tục như vậy, ai có thể chịu đựng nổi?
Hôm qua từ du thuyền rời đi khoảng chừng có mười chiếc thuyền bơm hơi.
Một đêm qua đi, quay đầu nhìn lại, trước sau chỉ dư lại sáu chiếc.
Chèo thuyền thuyền không đi, không đuổi kịp là số ít, về phần khác, ai biết được.
Như cha con Hàn gia vẫn luôn lặng tiếng, phút cuối lại dùng súng buộc một số người bình thường nhường lại thức ăn cho họ, An Lỵ chẳng quan tâm, tình huống như bây giờ, ai còn lo lắng cho ai được nữa? Thức ăn và nước luôn sẽ có lúc cạn kiệt, nếu không tìm thấy đảo, siêu năng lực có mạnh nữa thì có ích gì? Có thể làm khô nước biển, hay có thể bắt cá?
"Lạc đường thì không đến nỗi, tôi đã dựa theo hướng chung của dòng hải lưu về phía Đông Nam mà đi, nơi đó rất nhiều đảo nhỏ. Thế nhưng có một vấn đề, hiện tại không có bất cứ loài cá nào dưới mặt nước."
Nghe xong lời ấy của Thuyền trưởng, Lý Thiệu nhịn không được trợn trắng mắt, tức giận nói:
"Chú có mắt thấu thị, nhìn được dưới mặt biển à?"
Thuyền trưởng cũng không tức giận, chỉ là chỉ vào mặt biển và nói:
"Suốt một ngày, chúng ta không thấy bất kỳ một con chim biển nào, nước biển dao động cũng đều, nếu có đàn cá, vậy nhất định sẽ thu hút sinh vật biển dùng chúng làm mồi, thế nhưng nước biển..."
Có vẻ quá tĩnh lặng.
________
Hạ Ý không rời đi hòn đảo này.
Không phải vì nhìn thấy thức ăn nên hắn quyết định yên tâm ở lại đây không đi nữa, cũng không phải vì đã say đắm nhân ngư kia, mà thực tế là bởi không quá nửa tiếng sau khi hắn ăn miếng cá sống kia, dạ dày hắn đã đau quặn cả lên, nằm nhoài trên đá ngầm đổ mồ hôi lạnh.
Chưa từng nghe cá mòi có độc!
Mặt mũi Hạ Ý tái nhợt, dốc sức muốn nôn ra miếng cá đã ăn kia.
Ngón tay lạnh lẽo chạm vào mặt hắn, Hạ Ý vô thức né đi, coi như là giờ phút này, hắn vẫn không thích bị đυ.ng chạm như cũ.
Người cá hẳn là không cố ý cho hắn ăn thứ có độc, nếu muốn gϊếŧ hắn, chỉ cần những móng tay sắc bén kia, là đã đủ để cắt cổ hắn, làm thế càng tiện càng dễ, cho nên, đây có thể không phải cá mòi, và cũng không phải thứ con người ăn sống được?
Hạ Ý co mình thành một cụm, trên hòn đảo hoang này, không có bác sĩ, cũng không thể rửa ruột, ăn nhầm thứ có độc, coi bộ hết cách cứu. Hắn đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch, mơ mơ hồ hồ mà nghĩ vậy.
Ngón tay lạnh lẽo kia không ngừng vỗ về khuôn mặt hắn, còn lay lay người hắn.
Hạ Ý gắng gượng mở mắt, người cá đương nhiên sẽ không che giấu vẻ mặt, hiển nhiên là hoảng sợ.
Có lẽ, nó không hề biết thịt cá mòi có độc.
Nếu cứ thế chết đi, có thể được người... Được rồi, không phải người cũng không sao, có thể ở bên cạnh lo lắng cho sự sống chết của mình, hóa ra là một chuyện hạnh phúc đến vậy.
Siren ngơ ngẩn.
Mới ngay ban nãy, hơi thở của con người này càng lúc càng nhanh, thậm chí còn có vết máu đỏ sẫm chảy ra từ khóe miệng, dao động tinh thần tượng trưng cho sự sống đang ngày càng yếu đi, khi nó biến mất hoàn toàn, đương nhiên người đó sẽ chết.
Thế nhưng, loại cảm giác đột ngột buồn tẻ, thậm chí khiến người cá không muốn lại gần này!
—— hắn đang vui vẻ? Hay là đang hạnh phúc?
Lúc con người sắp chết là như thế này?! Dưới tình huống bình thường, loại cảm xúc tuyệt vọng không cam lòng và oán hận đó, thậm chí có thể hấp dẫn người cá bơi đến từ nơi rất xa.
Hay là, đối với hắn mà nói, chết là một chuyện đáng vui mừng?
Người cá thu tay lại, một cỗ tức giận khó tả tràn ngập trong lòng.
Thế này sao được, đây là con người khó khăn lắm nó mới tìm ra, không hề nghe thấy tiếng ca của nó, cũng không có mùi đáng ghét, ai ngờ bỗng dưng sắp chết, còn mang loại cảm giác nó không thích nhất ấy.
Ngón tay cứa lên cổ tay một cái, máu tươi đỏ nhạt lập tức chảy ra.
Người cá đưa cổ tay lại gần, muốn ép Hạ Ý nuốt xuống.
Nhưng thân thể của Hạ Ý khẽ co giật, đã thần chí mê man.
Vì thế chỉ có thể nâng cổ tay lên, đặt trên môi mình, hé ra ngậm lấy máu, sau đó sáp đến gần dùng đầu lưỡi cạy mở môi Hạ Ý, đưa máu vào, khác với cảm giác lúc ban đầu, vừa tiếp xúc với vị máu đen chảy ra từ miệng Hạ Ý, người cá đã lập tức hiểu ngay, con người này bị trúng độc, tuy rằng không nghĩ ra vì sao cá mòi lại có độc, nhưng nó vẫn cố gắng đưa máu của mình vào cổ họng Hạ Ý.
Mùi vị của máu vốn dĩ rất ngamg, chưa kể Hạ Ý đã đau đến nỗi ý thức lửng lơ, chỉ muốn nôn ra miếng cá độc kia, nên muốn hắn nuốt xuống thật sự rất tốn sức.
Khi người cá lại ngẩng cổ lần nữa, vết thương trên cổ tay đã khô lại.
Vết máu đen và đỏ nhạt giao thoa nhuộm trên đôi môi vốn không màu của người cá.
Ngón tay lạnh lẽo chạm vào cổ Hạ Ý, tất cả đều là mồ hôi lạnh, có điều hô hấp dường như đã vững vàng hơn.
"Ào."
Đuôi cá màu bạc chìm vào trong biển.
Nước biển xanh lam ngoại trừ cát biển mềm mịn, cũng chỉ dư lại mấy con cá nhỏ hoang mang tán loạn.
Nhanh lẹ vươn ngón tay, lập tức chuẩn xác bắt được một con cá mòi, trực tiếp mổ bụng cá, tỉ mỉ ngửi ngửi.
Không quá nặng, nhưng xác thực có mùi lạ thoang thoảng.
Loại mùi không thuộc về thịt cá.
Quái vật biển, hoặc rộng ra là những loài cá khác ăn vào thứ này cũng sẽ không có việc gì, nhưng đổi thành con người yếu đuối... Kết quả còn nằm ngất trên bờ chưa tỉnh dậy kìa!
Người cá căm phẫn ném thẳng xác con cá xuống đáy nước.
Đoạn sóng hạ âm này mạnh đến mức cách hơn mười hải lý vẫn có thể nghe thấy.
"Nereus! Ngươi tìm thấy những con cá này ở đâu?"
Con sứa bờm sư tử đang nhàn nhã tận hưởng cá Mục mát xa sợ tới mức bật lên một cái, vừa hoang mang vừa mờ mịt:
"Đương nhiên là... Trong biển rồi!"
"Ục ục ha ha ha!"
"Ngươi cũng câm miệng cho ta, bò đến bây giờ vẫn chưa bò tới!"
"..."
"Abyss, ngươi đi tìm thứ có thể ăn tới đây, là thứ 'con người' có thể ăn! Nếu có chuyện gì xảy ra nữa! Ta xé xúc tu ngươi gom cho đủ số! Dù sao thì con người chắc chắc có thể ăn được bạch tuộc!"
"Vì sao không phải Nereus?" Bạch tuộc rất phiền muộn, sứa nhiều xúc tu như vậy, thiệt tình chẳng tính là gì.
"Cần ta nhắc lại ngươi, trên người Nereus, mọc đầy gai độc không?"
Bạch tuộc bự đột nhiên lên tinh thần: "Nhưng mà, ta cũng có độc! Hơn nữa độc lắm!"
"Vậy Eurybia, nó không có độc!"
"Hả?"
Con mực nào đó vì không thích ứng được với vùng biển nhiệt đới, còn bị nóng đến mức không ngừng lăn lộn đamg dùng cái vòi mọc đầy móc câu vẽ nên những vết trắng sâu trên đá ngầm, sao lại nhắc đến nó, có liên quan gì đến nó đâu, nó có nói gì đâu?