*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không có nước ngọt, thiếu hụt lương thực chỉ có thể tìm rong biển lấp bụng như Hạ Ý thật ra chẳng tính là xui xẻo gì, bi thảm mới phải là đám người ở lại trên Nữ thần Thalassa kia. Bức xạ khiến họ chết từng người từng người một, nhưng mãi vẫn chưa thấy cứu viện đến.
"Chết tiệt, thiết bị điện lực vẫn chưa thể khôi phục? Kỹ sư tàu đặc cấp gì chứ? Tôi thấy chỉ là đám phế vật!" Hàn Lâm đỏ mắt mà rít lên, ông chủ Hàn cha gã thì vẻ mặt âm u, nữ minh tinh vốn ôm cánh tay lão đã rúc mình ở nơi bên cạnh cách đó rất xa, không dám phát ra tiếng.
Động tác giống thế còn có mấy người trợ lý và thư ký của ông chủ Hàn, tất cả đều run sợ trong lòng không biết làm sao.
Ở thời điểm nguy nan, chỉ cần không phải kẻ ngốc với logic thần thánh, thì người ta sẽ tự ước lượng tác dụng của bản thân, một khi phát hiện mình có cũng được không cũng được với thủ lĩnh trong đoàn thể hiện tại, thậm chí là chẳng chút tác dụng nào, đương nhiên sẽ vô thức sợ hãi, lo rằng mình là kẻ bị hy sinh trước hết.
Tuy rằng họ náu trong khoang an toàn được thiết kế đặc biệt của du thuyền, kho ướp phía sau cũng vì đá lạnh hòa tan, mà có nước ngọt, cũng có đầy đủ thức ăn, thậm chí tại giờ phút khí hậu lạ thường này, nó không quá oi bức, nhưng hệ thống thông gió trong khoang an toàn đều bị tê liệt, mười mấy người ở bốn năm ngày trong đó, mùi khó ngửi kiểu nào cũng có, thuyền viên còn khá hơn chút, những người khác ai không ôm một bụng lửa?
Chẳng qua có người thì không dám hé răng, có người thì đã nổi trận lôi đình.
"Thuyền trưởng, ông thực sự đã phát đi tín hiệu cứu cứu sao?"
Ông chủ Hàn rốt cuộc không còn dáng vẻ dối trá cười ngoài nhưng không cười trong nữa, bệnh đa nghi của lão khá nặng, hiện tại hoài nghi đủ điều, cứ việc Hàn Lâm đã tận mắt nhìn thấy con quái vật biển kia, không đúng, không phải tận mắt, chẳng qua là nhìn qua kính vọng, khó đảm bảo không ai giở trò với ống kính, lão cảm thấy việc này hết sức giống một âm mưu động trời!
Điểm đáng ngờ thành chuỗi, dưới tình huống bình thường, hẳn là Nữ thần Thalassa sẽ luôn duy trì liên lạc bình thường với đất liền mỗi ngày, mà hiện tại, liên lạc đã gián đoạn ít nhất năm ngày, nếu không thể định vị thì còn có vệ tinh trên trời, cứu viện dù có là rùa thì cũng đã bò đến nơi.
Ông chủ Hàn có nghi ngờ chuyện này ra sao, thì chúng phải có tiền đề, Thuyền trưởng, hoặc đúng ra là người sai sử Thuyền trưởng bạo tay như thế, đến cùng muốn làm gì? Nếu muốn gϊếŧ người, hạ độc vào thức ăn, thả khí độc vào ống thông gió, đều dễ hơn dằn vặt thế này, vả lại tuy rằng náu trong khoang an toàn, bên ngoài còn có tiếng kêu thảm thiết và tiếng mắng chửi tức giận đứt quãng, nếu đó là diễn, vậy cũng quá chuyên nghiệp, chi phí phải trả quá nhiều, hoàn toàn không thu được lợi ích đáng nhận. Người "đóng giả" xác chết ở buổi tiệc tối ấy tuyệt đối không ít, thế lực đại diện đứng sau những người này, cũng đều muốn đối địch với Hàn gia lão?
"Tôi mong anh có thể nói ra tất cả những điều mà anh biết." Ông chủ Hàn nhìn chằm chằm vào Thuyền trưởng với ánh mắt đe dọa, "Tôi tin anh hiểu rằng dù lạc đà có gầy, cũng lớn hơn ngựa, mà tôi, đời này hận nhất là bị kẻ khác lừa dối!"
Các vệ sĩ của lão đã sớm mất kiên nhẫn, nghe vậy thì thẳng thừng tiến lên bao vây, còn Tài công chính và các thuyền viên khác thì lập tức sốt ruột mắng lên:
"Các người muốn làm gì?"
"Dừng tay, đừng ai xúc động!"
Thuyền trưởng vội vã quát bảo thuyền viên ngưng lại, nhìn động tác sờ vào quần áo của những vệ sĩ đó, đã nghĩ ngay đến lời đồn tiền vốn ban đầu của xí nghiệp Hàn gia không mấy sạch sẽ. Tuy rằng vị Thuyền trưởng này đã trên biển hơn nửa đời, không sợ sóng gió không sợ nguy hiểm, nhưng đối mặt với súng ống, ông vẫn bó tay hết cách, nhất là dưới tình huống thế này, dù có là gϊếŧ người, xong việc thì cũng hoàn toàn thoát tội được, chỉ cần vứt thi thể và súng lục vào biển, ai sẽ tìm được chứ?
"Tôi cần sự thật, nếu không!" Ông chủ Hàn ra hiệu cho vệ sĩ, lập tức liền có bốn năm khẩu súng lục chĩa vào trán Thuyền trưởng.
Nữ minh tinh ở góc tường liều mạng nhịn xuống xúc động muốn thét lên.
Còn những thư ký và trợ lý khác thì sắc mặt đại biến, giờ dù đội cứu viện có đến, ông chủ Hàn vì ngừa cho họ ra ngoài nói lung tung, sợ rằng cuối cùng họ cũng sẽ bị...
Súng lục loại đó, thật ra chẳng có gì to tát, nếu đổi thành ngày thường, Thuyền trưởng chắc là còn ngại nhìn, trên Nữ thần Thalassa, khách hàng hào phóng khắp cả Châu Á có kiểu nào mà ông chưa từng gặp, cò quay Nga* mới phải gọi là kí©ɧ ŧɧí©ɧ, còn xã hội đen Trung Quốc mà ngay súng cũng khó có... Được rồi, đánh nhau rất giỏi đấy, băng nhóm Hoa kiều bên Canada, kiếm lưỡi rộng mới là hàng tiện tay, so ra, ông chủ Hàn chỉ là ếch ngồi đáy giếng có chút tiền đã tự nhận là ông lớn hết sức quan trọng.
Nhưng trán bị chĩa họng súng đen ngòm, Thuyền trưởng tất nhiên sẽ không nói ra điều này.
Ông cố gắng tỏ ra mình rất hoảng sợ mà không phải bình tĩnh, ngay cả giọng nói cũng run rẩy;
"Ông chủ Hàn, nếu tôi biết được vì sao con bạch tuộc chết tiệt kia xuất hiện, mời tôi đã không phải là người đứng đầu tàu thủy, mà là cơ quan bí mật của Mỹ! Bây giờ, tôi có thể mở ra cánh cửa này, nhưng hậu quả đi ra, tôi không thể thay ngài bảo đảm!"
"Thằng khốn!!"
Ông chủ Hàn giận tím mặt, giật lấy khẩu súng ngắn mở chốt an toàn rồi quát vào mặt Thuyền trưởng;
"Tao biết mày chơi chiêu trò, bên ngoài đã sắp xếp ổn thỏa, mày cho rằng tao sẽ ngu đến mức chui đầu vào lưới à, bây giờ, lập tức mở cửa ra, nếu không tao đẩy mày ra chịu chết!"
Thuyền trưởng còn chưa kịp nói gì, bỗng nhiên cửa khoang an toàn rung lên một cái.
Cánh cửa làm bằng thép hợp kim phát ra tiếng ken két làn người ta ê răng.
Hàn Lâm hoảng sợ túm phắt lấy tay áo của cha mình, ông chủ Hàn nghiến răng nghiến lợi nói:
"Là thứ gì?"
"Tôi... Tôi không biết." Lần này Thuyền trưởng đã thật sự lo sợ.
Ông chủ Hàn cười gằn, quát bảo một thư ký đi qua nhìn.
Thư ký nọ là một người đàn ông trung niên vẻ ngoài tinh anh, giờ phút này cà vạt cũng không có, áo khoác bẩn lấm lem vứt bên cạnh, chỉ mặc một chiếc áo sơmi, ông không dám lên tiếng cãi lời, cũng không dám không đi, trái tim lo sợ gánh lấy áp lực, run rẩy đi đến cạnh cửa khoang an toàn.
Tiếng động khiến người ta ê răng kia càng vang.
Vị thư ký này hết cách, run tay chạm nhẹ vào, rồi lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết, ôm bàn tay liên tiếp lui về sau, bàn tay ông ta gần như tức khắc nổi lên mảng lớn bọng nước, đỏ bừng bừng.
Lúc này người đứng gần cửa, cũng cảm thấy vô cùng nóng, dồn dập lui về phía sau.
Cánh cửa hợp kim của khoang an toàn, đang từ từ đỏ lên.
"Khốn nạn, là súng phun lửa."
Ông chủ Hàn tức hộc máu xách cổ Thuyền trưởng, "Bây giờ, mạng mày bọn nó cũng không cần, mày còn không nói!"
Thuyền trưởng thật sự bị thuyết âm mưu của lão đánh bại, nhưng cũng biết dù mình có giải thích thế nào, ông chủ Hàn cũng sẽ không nghe, đơn giản hô một tiếng:
"Không đúng!"
Thừa lúc mọi người hãy còn ngây ra, vị Thuyền trưởng này nhanh chóng một cú đá ngã ông chủ Hàn, trở tay ghìm chặt lão.
Tất cả vệ sĩ lập tức đồng loạt nhắm họng súng về phía này.
Lái chính nghịch chiếc cờ lê và dụng cụ khác trong tay, ha ha cười khẩy.
"Đánh chết chúng nó, mau đánh chết chúng nó!" Hàn Lâm giận kêu, nhưng những vệ sĩ đó lại có chút do dự.
Không phải vì gì khác, tiếng ken két ê răng kia vẫn luôn vang lên ở cửa. Nếu phí đạn, chờ lát nữa trốn không thoát, đó mới phải gọi là oan!
"Vốn dĩ, mọi người đều đang trên cùng một con thuyền..." Cánh tay Thuyền trưởng siết chặt, siết cho ông chủ Hàn vốn ngắn cổ trợn cả mắt.
Thuyền trưởng còn chưa trầm giọng nói xong, cửa khoang an toàn đột nhiên rung lên, sau đó ầm một tiếng đổ xuống.
Một đợt sóng nhiệt xông thẳng vào, như có thể đốt cháy da thịt, mọi người nhao nhao kêu lên lui về phía kho ướp, nhưng đó mới là hành vi ngu ngốc, nếu không phải kho ướp đã ngắt điện, hơn nữa đá lạnh ở đây đã tan gần hết, thì dưới hai cực nóng lạnh này, da có khi sẽ bị tuột một tầng.
Thuyền trưởng quyết đoán đá ông chủ Hàn sang một bên, ôm đầu dựa tường ngồi xổm xuống, thế nên ngoại trừ quần áo xuất hiện mấy đốm lửa nhỏ, thì không xuất hiện thương tích nghiêm trọng gì.
Trái lại những vệ sĩ đó vì quá mức kinh hãi, nên đã dốc sức nổ súng với bên ngoài.
Hồi lâu sau, những người không nhận thấy khác thường sôi nổi ngẩng đầu, nhưng ngoài cửa không phải quái vật biển, cũng không phải quân nhân mặc đồ phìng hộ cầm súng phun lửa, mà là một người phụ nữ, cô mặc kiểu váy khoét vai mới ra của Paris*, trên chân là giày cao gót đỏ bạc nạm thạch anh, ngón tay kẹp một điếu thuốc lá cho nữ mảnh dài, động tác cô ngả ngớn, ánh mắt tràn ngập sự khinh miệt trêu tức.
"An Lỵ? Sao lại là cô?" Nữ minh tinh luôn theo cùng ông chủ Hàn che lại gương mặt bị bỏng và kêu lên sợ hãi.
An Lỵ ngay cả liếc nhìn qua đó một cái cũng lười, nhả ra làn khói:
"Quả nhiên là ở trong đây!"
Phía sau cô, ló ra một cái đầu, Lý Thiệu thấy bên trong có người cầm súng, tức khắc sợ tới mức lùi lại:
"Chúng ta, chúng ta thương lượng với họ một chút?"
An Lỵ trực tiếp vỗ cho Lý Thiệu một cái, dẫm giày cao gót, không coi ai ra gì mà bước vào.
Thuyền trưởng cảm thấy không ổn, đã hơn chừng bốn ngày, du thuyền vẫn luôn lẻ loi trôi nổi trên biển, không tính người chết, đồ ăn trên thuyền tuy coi là dư dật, nhưng hầu hết đều để trong kho lạnh và kho bảo quản, các nhà ăn nhiều nhất chỉ là gạo và gia vị, những ổ bánh mì, vài tảng thịt bò đó cùng lắm cũng cũng chỉ đủ cho mấy chục người, nhưng mấu chốt là không có điện, có nguyên liệu cũng không thể nấu được, vậy nên thứ có thể ăn lại mất đi rất nhiều, hơn nữa máy bay trực thăng cung cấp rau quả tươi và sữa đã sớm không thấy tăm hơi đâu —— dựa theo tính toán đại khái của Thuyền trưởng, người bên ngoài hẳn là đã gϊếŧ hại lẫn nhau để tranh giành thức ăn và nước từ lâu, nhưng người phụ nữ này lại ăn mặc như mới bước ra từ buổi tiệc tối đó, ngay cả tóc buộc cũng không rối sợi nào, hoàn toàn không có dáng vẻ nhếch nhác.
"Cô là?"
"Lời vừa rồi của Thuyền trưởng, tôi rất tán thành." An Lỵ hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Bây giờ mọi người đều đang trên cùng một con thuyền!"
"Cô..." Theo tầm mắt dừng lại nơi kho ướp của cô, tất cả mọi người đều hiểu ra.
"An Lỵ, cô thật quá không biết xấu hổ, ngay cả quần áo mà cô cũng trộm?' Nói chuyện là nữ minh tinh kia, cô ta đã vừa ý bộ quần áo này trên Đại lộ thời trang cách đây vài ngày, đáng tiếc, tuy cô ta đã là minh tinh nổi lắm rồi, nhưng đồng thời cũng có nghĩa là cô ta không còn trẻ trung nữa, hơn ba mươi tuổi, không có cách nào mặc vào kiểu váy dành cho người trẻ tuổi ấy, trong lòng khập khiễng, nên ấn tượng cũng sâu, cái giá này chắc chắn không phải một người mẫu như An Lỵ có thể mua nổi.
Thoáng chốc ánh mắt mọi người đưa tới đều mang theo vẻ khinh thường.
"Sao lại chỉ có quần áo thôi chứ, còn cả giày nữa đây này!" An Lỵ ngả ngớn cười, bây giờ cả con thuyền đáng giá nhất chính là thức ăn và nước ngọt, không ai cần nhất là quần áo. Đồ cô mặc cả trăm cả nghìn, tiếc rằng ánh mắt người ta nhìn cô, là gộp cùng quần áo trở thành món hàng.
"Đùng!"
Ngọn lửa trực tiếp bọc lấy viên đạn.
Còn súng trong tay vệ sĩ thì suýt nữa không thể cầm chắc, họ kinh hoảng bóp cò liên tục, thế nhưng hư không xuất hiện chỉ có từng ngọn từng ngọn lửa.
"Cô, cô... Chuyện này sao có thể!"
Ngọn lửa nhanh chóng chuyển thành xanh lá, xanh lam, màu trắng, nhiệt độ cũng càng lúc càng cao.
An Lỵ trực tiếp kéo Lý Thiệu từ sau lưng ra:
"Đi lấy thức ăn đi!"
"Chị... Chị An, lấy thì chúng ta biết để chỗ nào đây."
"Có đi hay không?"
Vẻ mặt Lý Thiệu đau khổ, thật cẩn thận mà mò vào, ánh mắt nhìn mấy khẩu súng vẫn bàng hoàng như cũ, nhưng kế tiếp khiến người ta phải hoảng sợ chính là Lý Thiệu, cậu ta một mạch vác lên năm cái rương, bên trong có đồ hộp, và cả nước uống, nếu không phải khoang thuyền chỉ cao nhiêu đó, chắc hẳn cậu ta vẫn có thể lấy càng nhiều. Lại nghĩ đến tiếng ken két ê răng ban nãy, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
"Thuyền trưởng, Tài công chính, tôi nghĩ các người có sự lựa chọn tốt hơn, phải không?"
An Lỵ tiếp tục gảy tàn thuốc, thứ đồ này cũng là tiện tay lấy ở cửa hàng, cô nhịn không được quăng cho Lý Thiệu ánh mắt xem thường, người đàn ông này quá đủ vô dụng, siêu năng lực có rồi, cũng không ngại phóng xạ, lại sợ đầu sợ đuôi, vừa nghe được tiếng súng đã hốt hoảng chạy xa.
Nếu cậu ta không phải trợ lý của Hạ Ý...
An Lỵ bắt đầu cảm thấy lo lắng, người còn sống trên du thuyền tuyệt đối không vượt hơn 30 người, người bỗng dưng có được sức mạnh kỳ lạ là một nửa, nhưng hầu hết đều là khả năng vô dụng, hoặc là uy lực không mạnh, cũng chỉ có mỗi Lý Thiệu là lấy dùng làm sức lao động miễn phí được, nếu đây là tận thế, bị nhốt trên biển, trừ khi biết bay, nếu không cũng chỉ có một con đường chết.
Tiếng ca đêm đó, thật sự khiến cô rất để bụng. Bởi vì ngoại trừ xuất hiện người có dị năng, những người khác đều không hề có ký ức...
Hạ Ý, không biết có còn sống không.
==================
Chú thích:
*Cò quay Nga: Là trò chơi mà người tham gia sử dụng một khẩu súng lục ổ quay với một viên đạn duy nhất bên trong để bắn vào đầu mình theo lượt. Người còn sống sẽ là người chiến thắng. Trò này gọi là cò quay Nga vì nó bắt nguồn từ Nga, do một cựu chiến binh tên Valeriy Eschenko phát minh. (Wikipedia)
*Váy khoét vai: Kiểu ngực và cổ liền nhau, lộ hai vai, đại khái như này: