An Lỵ đương nhiên không có điên khùng mà chạy khắp nơi nói cho mọi người, nhỡ xui, có khi trên thuyền còn xảy ra chuyện, mọi người vội vàng nghĩ cách thoát thân, chẳng hề biết sợ hãi mà lao ra ngoài, la hét bừa bãi. Nếu là đóng phim, cô tất nhiên không ngại ngần gì mà diễn, nhưng cô chẳng qua chỉ là một người mẫu có chút tiếng tăm, không chịu tuân theo quy tắc ngầm đã đồng nghĩa với việc cô phải đau khổ chờ đợi cơ hội mới có thể trở nên nổi bật.
Đóng phim? Trước tiên cô phải còn sống cái đã.
Đâu mới có thể là nơi an toàn chứ? Hoặc càng nên hỏi, sẽ xảy ra chuyện gì?
Sóng thần? Bão nhiệt đới*? Điều này là không thể, trên Nữ thần Thalassa có đủ mọi thiết bị kiểm tra cần thiết, vậy nên —— An Lỵ dù có ngốc cũng hiểu, những điều mà người quen đang nói, về việc điện thoại không có tín hiệu, hơn nữa dịch vụ phòng cũng lơ là, gọi cả nửa ngày cũng không mang lên được một phần salad. Cứ việc đã giải thích là du thuyền đi qua khu vực có điện lưu bất thường, gây ra sự cố ngắn ngủi cho sóng vô tuyến và tín hiệu, nhưng có vẻ đã hơn một ngày rồi...
Thấy Hàn Lâm đang lạnh mặt nói chuyện với người bên cạnh, An Lỵ lập tức cảnh giác, cô quay đầu nhìn lại, Hạ Ý đã không còn ở góc ban đầu, cửa đại sảnh có vệ sĩ canh, thế nên muốn ra ngoài chẳng dễ dàng gì, nhưng ở nơi người đến người đi thế này, tìm được một chỗ gọi là nơi an toàn vốn là điều không thể, cách tốt nhất là đợi đến bình minh, lúc mọi người uống say, nhạc hết người đi, chạy đến nhà ăn mua chút thức ăn nước uống nhỏ gọn và dễ bảo quản.
Hiện tại, chỉ có thể cầu nguyện, bất cứ chuyện gì, xin đừng xảy ra trước.
Màn đêm càng lúc càng sâu, đâu đâu cũng toàn những người say khướt, cả nam lẫn nữ cứ thế ôm lấy nhau mà chẳng màng đây là đâu, có người đã theo cầu thang đến ghế lô bên cạnh, hội trường rất hỗn loạn.
Hàn Lâm đang cân nhắc tin tức vừa nhận được.
Người đàn ông kia, chỉ là một diễn viên nhỏ, thật nực cười, gã không tin sau lưng Hạ Ý không có người, bằng không dưới tình huống bình thường, ai dám mặt nặng mày nhẹ với gã, có điều...
Gã còn chưa nghĩ xong, bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại.
"Xảy ra chuyện gì vậy?!"
Sau tiếng thét bất chợt và hốt hoảng, cuối cùng nhiều người như Hàn Lâm cũng hiểu ra một chút.
"Cái quái gì, thế mà bảo là du thuyền sang chảnh nhất Châu Á, vậy mà còn cúp điện cho được!"
"Phải đó, ông chủ Hàn, thế này là sao, sắp xếp tiết mục đặc biệt đấy à?"
"Xin lỗi, xin lỗi... Tôi đi hỏi cho rõ ngay đây!"
Người còn tỉnh táo đều rất bất mãn, có người chẳng thèm chờ nghe giải thích, bị quấy rầy mất hứng, tự nhiên là muốn rời đi, vì thế đã có người loạng choạng đi đến phía hồ bơi ngoài trời gọi bạn gái hoặc bạn mình cùng trở về.
"A ——"
Một tiếng hét thảm, cắt đứt mọi lời chất vấn bất mãn và phẫn nộ.
Hồi lâu sau, mọi người mới coi như miễn cưỡng thích ứng với bóng tối, qua ánh trăng mờ nhạt, có thể thấy rõ một người phụ nữ gào thét ngã ngồi trên mặt đất, trước mặt cô là một người đàn ông có vẻ như đang say rượu nằm nghiêng trên thành của bể bơi, còn có vài người phụ nữ khác nằm bất động trong cùng một tư thế. Thậm chí có cả người nửa chìm nửa nổi nằm trong bể bơi.
"Chết... Chết rồi, họ chết hết rồi!"
Đám đông trở nên náo động, toàn bộ vệ sĩ dồn dập chạy về phía cố chủ của mình, còn một số khác thì đi xem xét những người say ngã bất tỉnh.
An Lỵ run lên, quay đầu định bụng nhanh chân rời khỏi đây, lúc này cô mới chợt nhận ra, động tác của Hạ Ý còn nhanh hơn mình tưởng, đã trước một bước, chạy đi từ cầu thang phòng hỏa hoạn.
- -------
Mặt trời cứ mọc như thường lệ, ngày 9 tháng 1 vẫn đến.
Trời quang không mây, một thành phố ở phía bắc Trung Quốc.
Tất cả những người vội vã chuẩn bị ra khỏi nhà đều vô thức nhìn lên bầu trời, kỳ lạ, nắng sớm còn chưa lên, sao trời đã nóng thế này?
Gió lạnh phả vào mặt như dao xẻo ngày xưa nay đã trở nên ấm áp, bây giờ mới chớm xuân mà? Năm mới còn chưa qua, làm gì vậy, hiệu ứng đảo nhiệt đô thị cũng đừng quá lố thế chứ, nhìn vào lượng khí thải CO2 này đi! Mà thôi, nhiệt độ không khí tăng lại dù sao cũng tốt hơn những trận tuyết lớn của mấy năm trước, sắp Tết đến nơi, công việc ở nhà và công ty đều chất đầy, con cái cũng bận ôn thi cuối kỳ, hận một ngày không thể có 48 giờ để làm việc, ai còn tâm trạng tranh luận về thời tiết? Miễn là đừng biểu diễn bi kịch năm nay tháng này quê nhà đã đổ hai trận tuyết, một trận 15 ngày, một trận 16 ngày là tốt rồi.
Hơn hai mươi năm trước, phóng mắt nhìn vào toàn bộ thành thị của Trung Quốc chắc chắn chỉ thấy xe đạp đầy đường, mỗi khi gặp đèn đỏ vào giờ tan tầm, cảnh tượng đó phải gọi là đồ sộ! Còn bây giờ, nó càng đồ sộ hơn, xe đạp điện thành dãy, xanh xanh đỏ đỏ kiểu dáng đa dạng, chiếc nào cũng chỉ cần vặn nhẹ tay lái, là cứ thế bon bon chạy một mạch, tuy là thế nhưng người chịu đúng hạn kiểm tra ốc vít xe mình có còn nguyên vẹn hay không lại ít ỏi chẳng có mấy.
Vừa có sự cố, tức khắc rối loạn.
Mắt thấy đèn xanh đã sáng, nhưng mặc cho vặn tay lái thế nào, xe đạp điện vẫn cứ cắm rễ tại chỗ.
Xe đạp hỏng thì còn khiêng lên được, xe đạp điện hỏng thì biết phải làm sao, dắt cũng mệt, hơn nữa đã hơn 7 giờ, ai không vội vã đi làm? Có lẽ nên nhanh chóng tìm một gara, hay một cửa hàng gần đó, khóa xe ở cửa rồi đi xe buýt hoặc đón taxi.
Cô gái thứ nhất ủ rủ dắt xe chuẩn bị qua đường.
Theo sát là người thứ hai, người thứ ba, trên đường tức thì xuất hiện hiện tượng cực kỳ dị, cả bốn giao lộ đều có những đoàn người buộc phải dắt bộ, bàng hoàng nhìn lại, tất cả xe đạp điện đều có vấn đề, hôm nay rốt cuộc đυ.ng phải vị tà thần nào vậy?
"Xe ông à?"
"Đúng đấy, tự nhiên chết máy, ông cũng vậy hả?"
"Phải đó, mới mua tuần trước!"
Mọi người mồm năm miệng mười nghị luận sôi nổi, xe đạp điện càng đắt càng xịn chết máy càng nhanh, càng cũ kỹ càng cổ lỗ trái lại có thể chạy cà tạch cà tàng vài mét mới ngỏm.
Đây đúng là chuyện lạ hằng năm, năm nay đặc biệt nhiều, không biết bao nhiêu người chửi bới loạn cả lên, trong số họ chỉ có một vài người là hoang mang trong lòng, định gọi điện thoại hoặc gửi Weibo xin giúp đỡ, nào biết tín hiệu cũng có vấn đề, nhấn số cả nửa ngày vẫn gọi không được, đường mạng đơ đơ gửi hồi lâu chẳng hề kết nối.
Lẽ nào là hoạt động của vết đen mặt trời* trong truyền thuyết, bão mặt trời ảnh hưởng đến kết nối liên lạc?
Lúc này cùng lắm thì mí mắt của mọi người giật giật, chưa tới nông nổi sợ hãi. Bây giờ điều mà họ muốn biết nhất là, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, còn đi làm? Hiện tượng lạ quy mô lớn thế này, họ không tin lãnh đạo không biết, trễ thì trễ, chỉ cần sếp không quá khắt khe, thì sẽ không vì thế mà trừ lương.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi lý giải của mọi người, bạn sẽ không giải thích rằng vì người ngoài hành tinh vừa ý mấy chiếc xe đạp điện đó chứ?
Tình trạng tương tự cũng đang diễn ra trên khắp thế giới, chẳng qua ngoại trừ Trung Quốc, thực sự không có nhiều người sử dụng xe đạp điện một cách độ sộ như vậy, có nơi thì ô tô không khởi động được, có nơi thì đóng cửa sân bay, duy độc những nơi chiến tranh là không bị ảnh hưởng nhiều, vẫn đánh du kích tôi một súng ông một súng, vẫn ôm thuốc nổ tấn công khủng bố như thường, những thành phố càng hòa bình và phát triển, vấn đề càng sẽ tụm năm tụm ba mà xuất hiện.
Điện thoại không dùng được, đồng hồ ngừng, camera hỏng, ổ cứng máy tính không mở được, mọi kết nối liên lạc đều bị cắt đứt một cách kỳ lạ.
Mọi người cuối cùng cũng bắt đầu hoảng sợ, họ lao ra khỏi nhà, đi tranh mua vật tư.
Khi chính phủ muốn can thiệp, đã quá muộn, cả một nước to như vậy, chỉ có lác đác vài nơi là không xảy ra tình huống khác thường nào, và chỉ có một phần mười số tỉnh còn có thể duy trì liên lạc cơ bản. Một khi không có điện thoại, không có internet, chỉ có thể la hét, chỉ có thể chạy bộ để tuyên bố chỉ thị, thì ngay cả một trưởng làng cũng đã đủ kiệt sức, nhưng tin xấu nối tiếp nhau, đập cho các lãnh đạo của các nước lớn choáng váng đầu óc.
12 giờ ngày 9 tháng 1, xác nhận toàn bộ vệ tinh quỹ đạo Trái đất tầm thấp đã mất liên lạc với mặt đất.
Mặc kệ là vệ tinh thời tiết, vệ tinh quân sự, hay vệ tinh thông tin... Có lẽ chúng vẫn đang miệt mài làm việc, nhưng hệ thống thu nhận trên mặt đất đã hoàn toàn tê liệt. Đồng thời cũng có nghĩa là các hệ thống phóng tên lửa xuyên lục địa được nhiều nước bố trí kỹ lưỡng, toàn bộ internet phủ khắp cả nước, quân dụng cũng được, dân dụng cũng được, đều tê liệt theo.
13 giờ, máy bay ở hầu hết các sân bay trên toàn cầu đều không thể cất cánh.
Ô tô, dù là xe buýt xe hơi xe tải thậm chí là xe lửa, đều trở thành một đống sắt vụn, bởi vì chúng không cách nào khởi động, mà nếu có khởi động, thì rất nhiều thiết bị cũng hóa đơ, lái một chiếc xe như thể không thể nghi ngờ là tìm chết, còn thua cả xe ba bánh xe đạp ván trượt nữa!
14 giờ, đám đông cướp đoạt vật tư đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Châm chọc ở chỗ, những người ở vùng chiến loạn đó, trái lại chỉ cần chạy về chiến hào và hầm trú ẩn, không ầm ĩ ra khủng hoảng gì.
Vì liên lạc và giao thông bị gián đoạn, nên không ai biết tình hình thế giới bên ngoài, thậm chí họ còn cho rằng đây chỉ là chuyện lạ xảy ra ở một thành phố duy nhất, có người cướp được đồ liền rúc ở nhà, và có càng nhiều người mang thức ăn, cố sức đạp xe đạp dọc theo đường cao tốc chạy ra ngoài, họ muốn rời khỏi thành phố đã trở nên vô cùng đáng sợ này.
Vô luận họ có thành công hay không, thì cũng sớm định rằng sẽ tuyệt vọng.
Bởi vì, không ai có thể rời khỏi Trái đất.
===================
Chú thích:
*Đảo nhiệt đô thị: Là một khu vực đô thị ấm hơn đáng kể so với các khu vực ngoại ô xung quanh. Vào những năm 1810, Luke Howard là người đầu tiên nghiên cứu và mô tả hiện tượng này, mặc dù ông không phải là người đã đặt tên cho hiện tượng. (Wikipedia)
*Vết Đen Mặt Trời: Là các khu vực có sự suất hiện Vết Đen trên bề mặt Mặt Trời. Độ sáng bề mặt của vết đen vào khoảng 1/4 độ sáng của những vùng xung quanh. Nguyên nhân xuất hiện vết đen là do nhiệt độ của chúng thấp hơn các vùng xung quanh, một hiện tượng gây ra bởi các biến đổi từ trường rất mạnh trên Mặt Trời. (Wikipedia)