Không Được Nói Chuyện Với Tôi!

Chương 6: Sao tay cậu lạnh thế?

Vu Sanh nhíu mày, ngẩng đầu lên sau một trận chiến dữ dội với hệ thống.

Áo sơmi đen dừng ở cửa, trên tay cầm hai bát cháo, tư thế lười nhác uể oải vạn năm không đổi cũng bị lần điểm tên này làm cho lung lay, hắn ngẩng đầu lên nhìn loa phát thanh trên cao.

Dưới cái nhìn của mọi người, áo sơmi đen ngẩng đầu một hồi rồi dời tầm mắt, lướt qua một hàng máy tính, ánh mắt mang theo câu hỏi "Trường của cậu bình thường vẫn bá đạo như vậy à?" nhìn thẳng vào Vu Sanh đang ngồi ở hàng cuối cùng.

Vu Sanh: "......"

Đoạn Lỗi ngồi ở bên cạnh, ngó đầu ra ngoài, cẩn thận nhìn.

Hắn bị cận nhẹ, khoảng cách từ đây quá xa, không thể thấy nhìn rõ người ở cửa, chỉ biết vai rộng chân dài, 1m85 trở lên, có đeo kính, mặc một chiếc áo sơmi đen trông rất đắt tiền, toàn thân toát ra khí chất tinh anh xã hội.

Nếu trong tay không xách theo hai bát cháo của hàng cháo nhỏ mua ngoài đường lớn cổng phía Nam chắc còn ưu tú hơn.

Mặc kệ nói như thế nào, người này không cùng loại với đám nhóc mặc đồng phục học sinh chạy long nhong ngoài hành lang như bọn họ.

Đoạn Lỗi nhìn về phía cửa rồi lại nhìn Vu Sanh, nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi "Sanh ca, ba anh...... còn trẻ như vậy?"

Vu Sanh đón ánh mắt của áo sơ mi đen, không khỏi hít sâu một hơi.

Con chuột bị tra tấn cuối cũng không chịu nổi gánh nặng rắc một tiếng, nát rồi.



Hai phút sau, trên tay Vu Sanh có thêm hai miếng băng cá nhân, thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, đứng trên hàng lang trống vắng.

Con chuột hỏng cần thay cái mới, cái kia không thể sử dụng được nữa. Dưới sự kiên trì đọc lại của chủ nhiệm giáo dục, Vu Sanh vẫn không nhúc nhích nuốt một ngụm máu về, nhắm mắt rồi rời khỏi phòng thi.

Áo sơmi đen kinh ngạc lui ra, xách theo hai bát cháo, đứng ở bên ngoài chờ cậu.

Chắc hắn cũng không ngờ mọi chuyện lại nháo ra thành như vậy, nhìn thấy Vu Sanh liền mở miệng ho nhẹ một tiếng: "Cái đó ——"

Vu Sanh lạnh nhạt đến từng sợi tóc: "Ba?"

Áo sơmi đen: "......"

Xem ra hôm này không có cách nào nói chuyện nữa.

Vu Sanh liếc hắn một cái, thấy hai bát cháo kia, đành nhắm lại đè nén sự khó chịu đang xông thẳng lên trán: "Tôi có đau bụng cũng không liên quan gì đến cậu."

Áo sơmi đen hơi giật mình, nhướng mày.

"Cậu không cần phải ——"

Vu Sanh mở miệng, lại cảm thấy nói như vậy có hơi tự mình tưởng bở, được nửa câu liền nuốt lại, cứng rắn lạnh lùng nói: "Mỗi khi đói tôi đều đau dạ dày, đừng nghĩ là do cái bánh rán của cậu hại."

Áo sơ mi đen không nhịn được cười khẽ một tiếng.

Vu Sanh nhìn thấy hắn cười liền tức giận, lời cũng đã nói rõ ràng, tính xoay người trở về phòng thi thì bị hắn giữ tay lại.

Còn chưa kịp lên cơn thì bỗng có một bàn tay đặt trên đỉnh đầu cậu vỗ vỗ hai cái, đặt bát cháo vào tay cậu: "Nghe lời nào."

Cả người Vu Sanh cứng đờ.

Đã rất lâu cậu chưa nghe thấy từ này.

Giọng nói trầm thấp như phát ra từ l*иg ngực, âm cuối mang theo một chút lười biếng lại có ôn nhu dung túng rất tự nhiên.

Bàn tay trên đỉnh đầu khô ráo ấm áp, một chút độ ấm truyền qua tóc, hòa cũng mùi trà đen chẳng biết đến từ nơi nào. Cháo kê vẫn còn hơi nóng, xuyên qua lớp quần áo ấm đến bụng, cơn đau theo đó thuyên giảm không giải thích được.

Vu Sanh ôm hai bát cháo kê đứng một lúc.

Cậu còn chưa kịp hoàn hồn, áo sơ mi đen đã thu tay lại, lùi ngay một khoảng trong thời gian ngắn nhất.

Vu Sanh tự cảm thấy mình không phải một người bạo lực, cậu cầm bát cháo trong tay tức giận liếc hắn một cái: "Tôi đang thi, sẽ không đánh người."

Áo sơ mi đen không hiểu sao bị chủ nhiệm giáo dục gắn cho cái chức danh, rất tôn trọng nhân vật, vẫn như cũ đứng cách cậu 1m, vui mừng gật đầu: "Con trai ngoan."

Vu Sanh: "......"

Thi xong chắc phải có một cuộc hẹn. Trực tiếp động thủ, đánh chết tên này mới thôi.

Giám thị đi đi đi lại nãy giờ, con chuột của cậu đã được đổi.

Vu Sanh không muốn dành thời gian buổi chiều quý báu của mình cho cuộc nói chuyện vô nghĩa này nữa, cậu xoa huyệt thái dương rồi chuẩn bị quay lại tiếp tục làm đề, ánh mắt liếc qua áo sơ mi đen đang lười nhác đứng trên hành lang, bỗng nhiên dừng lại.

Cửa phía Nam cách đây không quá xa, trèo tường là có thể đến. Nhưng trong lúc thi lại đi vượt tường mua hai bát cháo, ngay cả khi Vu Sanh không nghiêm túc làm bài đạt yêu cầu cũng chưa thấy qua người nào tùy hứng như vậy.

Đặc biệt người kia nhìn qua còn rất giống học bá.

Tuy thành tích của Vu Sanh luôn ổn định trong mức đạt, nhưng trước nay đều rất tôn trọng những học sinh giỏi biết nỗ lực. số ít những học sinh giỏi ở Tam trung đều là do cậu bảo vệ mới có không gian học tập.

Vu Sanh nhìn thời gian, lại nhìn người vẫn đang ung dung dựa vào hành lang, nhịn không được nhíu mày: "Cậu không thi sao?"

"Thi." Áo sơmi đen xoa trán: "Hệ thống quá biếи ŧɦái, tốc độ nhanh thì phải làm lại, tôi chịu không nổi nữa nên ra ngoài hít thở không khí."

Vu Sanh kinh ngạc mở to hai mắt.

Thì ra hắn cũng là học tra.

Chỉ nhìn mặt, cậu thật không nghĩ đối phương cũng gặp phải những rắc rối như mình.

Có lẽ bị đống đề làm cho sụp đổ, bỗng nhiên có người cùng cảnh ngộ, Vu Sanh tự dưng có cảm giác xúc động, cơn giận ban đầu cũng biến mất: "Cậu cũng bị dừng lại?"

"Tới mười ba lần."

Áo sơmi đen thở dài, chú ý tới cậu dùng "cũng", hơi bất ngờ nhướng mày, "Bạn học, cậu cũng vậy à?"

"Mười ba lần mà không rút ra kinh nhiệm gì......"

Vu Sanh bất đắc dĩ dạy cho hắn: "Chỉ cần tính nhịp rồi trả lời là được, mỗi câu sáu nhịp tim, vừa không bị dừng, còn có thể tính thời gian."

Để thí sinh không có khái niệm rõ ràng về thời gian, hệ thống câu hỏi được hiển thị toàn màn hình. Vu Sanh thử nhìn vào đồng hồ trong phòng thi, ai ngờ kim giây của chiếc đồng hồ thạch anh không có tiếng khốn nạn ấy luôn quay với tốc độ không đổi, căn bản không thể tính được bao giờ năm giây.

Sau khi lật đổ suy đoán trước đó về áo sơmi đen, Vu Sanh liếc hắn một cái rồi xắn tay áo: "Cậu biết sờ mạch không?"

Thiếu niên chưa dậy thì, xương cốt vẫn nhỏ gầy, cổ tay mảnh khảnh lộ ra một đoạn dưới tay áo.

Cũng không biết lúc đánh nhau lấy đâu ra lực.

Áo sơ mi đen nhướng mày..

Hắn nhìn người trước mặt, đôi mắt híp lại sau cặp kính, có chút hứng thú cúi người.

"Không biết."

Hắn tiến lại gần, thản nhiên cúi hạ vai và lưng xuống, chủ động đưa tay ra, thấp giọng nói: "Cậu sẽ dạy tôi?"

Vu Sanh: "......"

Người này luôn có khả năng nhắc nhở bản thân mình vẫn còn nợ một trận đòn trong khi cậu không có ý định đánh hắn.

Dù sao mới bị hệ thống ngừng bảy lần, Vu Sanh nhìn người dũng sĩ bất chấp đúng sai kẹt tới 13 lần này, điều chỉnh lại tâm lí, kéo cổ tay hắn, nắm lấy bàn tay còn lại của hắn chỉ lên: "Tìm thế này, hiểu không?"

Ngón tay thiếu niên thon dài, xướng khớp rõ ràng, các ngón tay chạm vào da, nhanh chóng nhiễm nhiệt độ của nhau.

Áo sơmi nhướng mày, giương mắt: "Sao tay cậu lạnh thế?"

Vu Sanh hít sâu một hơi.

Dạy hắn tính giờ làm bài, hắn không biết bắt mạch, dạy hắn tìm mạch đập, vậy mà giờ hắn còn dám chê tay cậu lạnh.

Người này đúng là thiếu đánh có trình độ, sống được đến bây giờ đúng là kỳ tích do khuôn mặt này tạo nên.

Một lần nữa nhắc nhở bản thân đây là người bị hành tới 13 lần, Vu Sanh bỏ ngoài tai lời nói của hắn, ấn ngón trỏ và ngón giữa xuống, ấn một lần hỏi một tiếng: "Đã, tìm, được, chưa?"

Ý thức được cậu nhóc này sắp bùng nổ, áo sơmi đen nhanh chóng gật đầu, ngắn gọn nói: "Tìm được rồi."

Vu Sanh rút lui, hất tay hắn ra rồi xoay người về phòng học.



Ba tiếng trôi qua từng phút từng giây.

Sau khi trịnh trọng trả lời câu hỏi cuối cùng, Vu Sanh nộp bài, ném con chuột đi rồi ngồi xuống ghế nghỉ.

Chuông báo hết giờ học buổi sáng vang lên.

Những học sinh bị dày vò bởi núi câu hỏi khổng lồ lao ra khỏi phòng thi trong nháy mắt.

Học sinh Tam trung thông thuộc địa hình đi thẳng đến căng tin, cuồn cuộn mênh mông như châu chấu vượt biên. Các học sinh trường trọng điểm đều được bố trí phòng học riêng, phần lớn đều mang theo cơm trưa, vừa ăn vừa thảo luận về đề thi hôm nay.

Hệ thống câu hỏi không cấm bỏ câu, cũng không giới hạn thứ tự trả lời câu hỏi. Có không ít người cố gắng nhớ kỹ đáp án để đối chiếu, nhưng khi chạm mặt nhau họ mới phát hiện thứ tự câu hỏi của mỗi người khác nhau, còn nhiều câu như vậy, điểm kiến thức quá phân tán, chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ, lại vùi đầu ôn tập lại kiến thức mấy môn thi buổi chiều.

Vu Sanh không chen chúc với đám người đó, nằm liệt trên ghế, chăm chú đi vào cõi thần tiên.

"Sanh ca, Sanh ca?"

Đoạn Lỗi cầm cặp sách, giúp cậu lấy áo đồng phục về: "Dạ dày anh còn đau không? Hay nghỉ một lát đi? Em đi mua đồ ăn cho anh?"

Vu Sanh xoa xoa cổ tay, lắc đầu: "Không cần, hết đau rồi."

Cậu đứng dậy, nhìn thoáng qua hai bát cháo kê đã hết, khựng lại cầm lấy bỏ vào thùng rác.

Thực ra cậu không thích ăn cháo, cảm thấy súp và mấy thứ loãng đều không ngon, chẳng bằng ăn bún chả và bánh bao hấp.

Nhưng hôm nay cháo kê được ninh kĩ, mềm mềm ngọt thanh, còn thêm không ít táo đỏ. Cậu vừa cắn ống hút vừa trả lời câu hỏi, bất giác đã ăn hết hai bát cháo.

Có thứ lấp bụng liền không thấy đau nữa, Vu Sanh dụi đôi mắt đau xót vì nhìn chằm chằm màn hình quá lâu rồi mặc áo khoác vào: "Đi thôi, đi ăn cơm."

"Đúng đúng —— Sanh ca, sao anh làm xong sớm vậy?"

Đoạn Lỗi vội vàng theo sau: "Về sau có mấy câu hỏi khiến em suy sụp muốn chết, liền khoanh theo tổ tiên mách bảo, ai ngờ nhanh không được chậm cũng không được, em đành phải thành thật mà làm bài."

Hắn có điểm nhụt chí, vuốt tóc: " Em đoán với tốc độ của mình thì cả ngày cũng không khoanh xong......"

Vu Sanh mặc đồng phục đi xuống dưới, nghe thấy hắn nói, bước chân bỗng nhiên dừng lại.

Đoạn Lỗi mờ mịt dừng theo: "Sao vậy...... Quên gì à?"

"......"

Vu Sanh thấy thật đau đầu, nhắm mắt lại, dùng sức ấn huyệt Thái Dương: "Không có việc gì."

Một nghìn câu hỏi, tất nhiên không thể trả lời hết.

Hệ thống câu hỏi cũng không thể giữ người lại, không trả lời xong liền nổ máy tính.

...... Vậy rốt cuộc tại sao cậu không ngủ một buổi sáng, không trả lời câu nào rồi trực tiếp nộp bài, sao phải ngồi một chỗ thành thật trả lời hết một ngàn câu?