Không Được Nói Chuyện Với Tôi!

Chương 1: Chỉ nói bừa thôi

Bảy giờ sáng.

Vu Sanh vò mạnh mái tóc rối bù xù, từ trong chăn bọc thành một đoàn thò ra một cánh tay, lần mò xuống dưới.

Âm thanh điện thoại di động kêu không ngừng cuối cùng cũng dừng lại.

Ngoài trời sáng trưng, trong phòng lại rất tối. Rèm cửa không được kéo chặt, ánh sáng chói mắt theo đó chiếu vào, rơi xuống sàn nhà thành một đường chéo xiêu vẹo.

Điện thoại di động lại kiên trì không ngừng vang lên lần nữa. Cài đặt có bật âm báo khi cuộc gọi đến, âm lượng to, còn rung lên liên tục.

Nếu không nghe có lẽ nó sẽ kêu như thế mãi mất.

Vu Sanh nhắm hờ mắt, gian nan thoát khỏi cơn buồn ngủ, cầm điện thoại lên ấn nút nghe.

"Sanh ca! Tới trường mau!"

Ngay khi giao diện cuộc gọi hiện ra, một giọng nói đinh tai nhức óc trong điện thoại lập tức vang lên: "7 giờ! Anh còn đang ở đâu nữa? Trời đã sáng từ lâu rồi..."

Vu Sanh ngồi bật dậy.

Bản năng mạnh mẽ qua nhiều năm đến trường nhanh chóng chiếm quyền kiểm soát cơ thể, Vu Sanh ném điện thoại đi, kéo nửa ống tay áo mặc vào, một hơi uống hơn nửa ly nước, đang muốn nhảy khỏi giường thì ánh mắt cậu bỗng dừng ở cuốn lịch mới xé một trang.

Thứ sáu, ngày 16 tháng 7

Ngày thứ ba của kì nghỉ hè.

"..."

Vu Sanh cầm lấy điện thoại, nghiến răng nghiến lợi hít một hơi lạnh: "Ông nội mày! Đang nghỉ hè mà!"

Hôm qua chơi game gặp phải tên nào đó thuê người ta luyện thay, dùng account rank Bạc thắng liền mười ván. Cậu không cam tâm liền đánh suốt đêm, đến tận bây giờ đầu vẫn còn đau như một thùng hồ nhão, thoáng một cái liền đau nhức.

Vốn kế hoạch ngày hôm nay là ngủ bù thật tốt, kết quả mới bảy giờ sáng đã bị một cuộc điện thoại túm dậy.

"Đúng là nghỉ hè, nhưng hôm nay có bài kiểm tra, anh quên rồi à—— 8 giờ bắt đầu thi, đến trước nửa giờ để ổn định, đề thi chung toàn tỉnh!"

Tên lớn giọng kia hiển nhiên không nhận ra nỗi đau của cậu, còn như sấm rền bên tai: "Bọn họ đi xem danh sách hết rồi, nghe nói Cận Lâm Côn cũng đến trường chúng ta để thi! Hồi trước hắn là người đứng thứ nhất trong kỳ thi chung, năm ngoái là quán quân cấp tỉnh, vậy mà không hiểu sao lại đột nhiên tạm nghỉ học..."

Học thần trong truyền thuyết đã được đa số học sinh trong thành phố A biết đến, giọng nói trên điện thoại càng lúc càng kích động, lải nhải không ngừng, đột nhiên có một loại cảm hứng muốn thay đổi triệt để từ đây để lao vào đại dương tri thức.

Vu Sanh đau đầu kinh khủng, đưa tay lên che mắt, dời điện thoại ra xa một chút, kéo cả người ra khỏi thế giới hỗn loạn kia.

Đúng là có chuyện như vậy.

Rõ ràng đã thi cuối kì xong, không biết bên trên nghĩ gì lại đột nhiên tổ chức thêm một kì thi chung toàn tỉnh.

Thi trên máy tính, chín môn thi, một nghìn câu hỏi trắc nghiệm.

Đã vậy còn cố ý chia nhỏ học sinh, không thấy phiền mà phân ra các khu vực thi khác nhau, điểm ghi trên bảng xếp hạng của tỉnh, thành công khơi dậy sự cạnh tranh khốc liệt của các trường trung học trong thành phố A.

Vu Sanh ngáp một cái, ấn huyệt Thái Dương một vòng: "Không đi."

Cậu ngã xuống giường, một tay che mắt, toàn tâm ấp ủ lại cơn buồn ngủ vừa mới bị xua tan: "Dù sao cũng không biết làm, quên đi."

Cả ngàn câu phải chọn, sống thế quái nào được.

Thà dùng thời gian này đi ngủ còn thấy có ý nghĩa hơn.

Vu Sanh tuy hay thức đêm, nhưng từ trước đến nay đều rất coi trọng dưỡng sinh, ba giờ sáng ngủ cũng nhất định phải ngủ đủ tám tiếng, vì điều này còn luyện ra một thân bản lĩnh ngủ gật khi đứng ngoài hành lang.

Giống chuyện học bá tranh phong nhàm chán như vậy, cậu một chút cũng không muốn đến.

Đầu dây bên kia lớn giọng nặng nề thở dài: "Có ai muốn đi đâu? Còn không phải lão Hạ nói! Cô cậu thể khoanh lụi, nhưng không thể trốn thi, nếu không phòng giáo vụ sẽ trực tiếp nhắn tin cho phụ huynh, không phải vậy có đánh chết em cũng không tới......"

Vu Sanh đưa tay ra.

Cậu chống cánh tay ngồi dậy, ấn huyệt Thái Dương một lúc: "Nói khi nào sao tao không biết?"

"Ngay trước kỳ nghỉ——"

Người kia ngẫm lại một hồi, vỗ đùi: "Đúng rồi, chính là hôm anh bị thầy vật lí bắt ra ngoài hành lang ngủ!"

Vu Sanh: "..."

Lão hạ là giáo viên chủ nhiệm của bọn họ, tên Hạ Kiến Quốc, 50 tuổi. Chung sống với lũ học sinh tổng điểm không bằng một phần nhỏ của lớp thực nghiệm rất hòa hợp, nói chuyện cũng không nghiêm túc như những thầy cô khác.

Thỉnh thoảng còn hay kể cho bọn họ những tin tức rất chính xác.

Lão hạ nói sẽ nhắn tin cho gia đình, thì nhất định sẽ nhắn. Nói không chừng còn có mấy phiếu điểm lộn xộn, lời nhận xét cuối kỳ với khẩu hiệu vì tương lai đôi bên có lợi của gia đình và nhà trường chả biết download từ đâu xuống.

Vu Sanh ngồi trên giường ngồi, khẽ thở dài lau mặt: "Được rồi, ngồi đấy chờ tao."

Lớn giọng lập tức hưng phấn, gân cổ lên, ở trong điện thoại thêm mắm thêm muối phát sóng trực tiếp các toàn cảnh ở trường học với cậu.

Vu Sanh vừa nghe đã đau đầu, thuận tay cúp máy, vất điện thoại xuống. Điện thoại bật vài cái trên giường, màn hình tối đen.

Vu Sanh thở dài, đỡ trán đứng dậy. Nhặt chăn lên gấp qua loa rồi đi đến bên cửa sổ, nhắm mắt lại kéo toang rèm cửa.

Mùa hè vừa mới qua, trời vẫn còn rất sáng. Nắng sớm tràn xuống, bao chùm lên mọi vật trong căn phòng.

Phòng ngủ rộng rãi bài trí theo giai cấp tư sản trở lên.

Chiếc laptop ThinkPad X1 tùy ý ném trên bàn, nguồn điện yếu ánh lên sắc đỏ, tai nghe màu đen tuyền treo ở góc màn hình, vẽ ba con rắn xanh quấn vào nhau.

Ngoài phòng ngủ yên tĩnh, không có ai ở nhà.

Người dì được gia đình mới về đã xin nghỉ về quê cách đây nửa tháng. Nghe nói là do con trai sắp học năm ba, áp lực quá lớn, mẹ phải gác lại công việc về giúp để giảm bớt áp lực.

Lúc đó cậu vẫn trọ trong trường, chỉ gửi cho dì một bao lì xì, từ đó cũng không mời ai về nữa.

Vu Sanh rũ mắt bước vào toilet, dùng nước lạnh lau mặt, vòng qua phòng bếp, mở tủ lạnh ra nhìn.

Trống không, có hai ba lon bia và một vài hộp thức ăn nhanh nằm ngổn ngang trong góc.

Giống hệt lúc cậu chưa trở về.

Vu Sanh tập mãi thành quen, gãi đầu, kéo túi bỏ hết mấy hộp thức ăn nhanh vào rồi thắt nút ném ở cửa, lúc chuẩn bị ra ngoài thì cầm lấy vất đi.

8 giờ bắt đầu thi, còn phải đến điểm thi trước nửa tiếng. Cậu sống ở gần trường, đi mười phút là đến, thời gian cũng không quá eo hẹp.

Làm bài kiểm tra trên máy tính, chấm thi trực tuyến, bút cũng không cần phải mang. Vu Sanh mặc đồng phục vào, lại đi một vòng quanh bếp.

Trên bệ cửa sổ vẫn còn vài quả táo, là dì mang về trồng trong vườn, nói là cho cậu ăn thử. Cậu mang theo một túi đến trường, còn dư lại một ít, đặt bên bệ cửa sổ nhỏ. Cứ thế bị gió thổi nửa tháng, đã sớm héo queo rồi...

Tối hôm qua ngủ muộn, Vu Sanh bây giờ không muốn ăn gì, cũng lười nấu cơm. Cậu nhìn những gói mì ăn liền đáng thương được chất đống trong góc bếp, tiện tay nhét vào túi táo, xách theo thùng rác ra ngoài.

Trong số năm trường trung học ở thành phố A, Tam Trung vẫn luôn đứng cuối với kỷ luật hỗn loạn, tỷ lệ đậu và tỉ lệ báo danh thấp hơn so với những trường trung học khác. Còn tình cờ làm hàng xóm với trường trung học trọng điểm cấp tỉnh của thành phố.

Hai trường phong cách khác nhau, học sinh cũng chẳng khác nào trời với đất, cổng trường nhìn như cách nhau nhau mười mấy kilomet, đằng sau bức tường thường có người hẹn đánh nhau, ở giữa chỉ cách hai con phố.

Hai con phố đi bộ thương mại, người bán hàng trực tiếp đối mặt với những học sinh đến trường hay mấy bọn trốn học, đổ xô đến tiệm net, KTV cùng các cửa hàng nhỏ khác nhau, là một nơi náo nhiệt và vô cùng hỗn loạn. Hỗn loạn đến mức mỗi lần xảy ra chuyện gì, đều nhất định là học sinh Tam Trung gây ra.

Vu Sanh mặc đồng phục Tam Trung ngáp lần thứ mười bảy trong hôm nay, đi ngang qua quầy hàng đang nhiệt tình rao bán những vật dụng cần thiết khi đi thi.

Loại phố phụ thuộc vào học sinh để buôn bán này rõ ràng rất chán nản trong các kỳ nghỉ đông và nghỉ hè nhưng hôm nay là ngày thi chung toàn thành phố, nhiều người bán hàng đã cố tình dựng sạp từ sớm, con đường hai bên chật cứng những sạp hàng tạm bợ khiến con đường vốn đã chật hẹp lại càng khó đi gấp bội.

"Đồ được xin từ miếu Khổng Tử, giúp vượt qua mọi bài kiểm tra!"

Chủ sạp rất nhiệt tình, cầm trên tay bộ thước tam giác, hét hết câu này đến câu khác: "Hai nghìn loại nhựa, năm nghìn loại sắt! Với góc parabol, tiết tiệm nửa thời gian làm bài!"

"Một vật rất cần thiết cho kỳ thi, có thể sử dụng ngay!"

"Mua thẻ kẹp sách cá Koi đi, chắc chắn sẽ tăng điểm!"

...

Những tiếng chào hàng vang lên liên tục, nói một tràng không bị lặp câu nào, một lúc sau, có vài học sinh cuối cùng cũng không chịu được sự cám dỗ do dự đi đến.

Vu Sanh xoa lỗ tai, cố ý đi vòng qua.

Mấy người buôn bán cũng rất thông minh, họ không chào hàng với học sinh Tam Trung, mặc đồng phục có thể tránh được không ít phiền toái.

Kiểm tra kiểu này chả có gì tốt, nói không chừng đây là một vòng tuyển chọn, chuyên lừa mấy bọn học bá nghỉ hè cùng phải bơi trong đại dương tri thức.

Hôm nay Vu Sanh đến để nhắm mắt khoanh bừa, vòng qua sạp hàng lộn xộn, mua hai cái bánh bao và một túi sữa đậu nành, đi thẳng đến bức tường sau trường.

Trên lan can phía sau trường có một lỗ thủng, nhiều năm như vậy vẫn chưa được tu sửa, tạo phúc cho các thế hệ Tam Trung vượt tường.

Nhà của Vu Sanh nằm trong khu dân cư cao cấp mới xây phía sau trường, từ cửa trước đi một vòng mất chưa đến nửa tiếng, từ phía sau trèo tường thì chỉ cần mười phút. Trong cuộc sống cao trung của cậu, đối với việc buổi sáng có thể ngủ thêm hai mươi phút, mọi quy định cấm trèo tường đều là hổ giấy.

Vu Sanh ngựa quen đường cũ, chân vòng qua bức tường phía sau tìm một chỗ sạch sẽ, miệng ngậm sữa đậu nành, mở túi giấy đựng bánh ra.

Bánh bao vừa được hấp xong vẫn nóng hổi.

Vu Sanh cầm trên tay, cắn một miếng rồi nhấp một ngụm sữa đậu nành, trong góc vốn yên tĩnh bỗng ồn ào, chào đón một nhóm người từ xa đến.

Sáu, bảy đứa.

Rất dữ tợn, hùng hổ, trên tay còn mang theo gậy.

Đi đầu là một tên có đầu cắt như cây chổi, miệng ngậm điếu thuốc, đồng phục học sinh mặc lôi thôi, đạp trên nền xi măng trắng, phong cách của bức tranh không hề có trọng điểm.

Túi nilon dễ đổ, Vu Sanh bảo vệ sữa đậu nành, rất lịch sự nghiêng người sang một bên, sẵn sàng nhường đường cho nhóm người này.

Vừa xoay người, cậu đã bị người ta vây chặt. Vài người cao to cơ bắp đứng ở phía trước, ôm cánh tay, trên mặt đầy vẻ không dễ chọc.

Vu Sanh ngậm túi sữa đậu nành mềm nhũn, nhìn tên đầu chổi đang quan sát mình nãy giờ, chào hỏi: "Bạn học, tôi biết cậu sao?"

Không hỏi còn tốt, lời vừa ra khỏi miệng, tên đầu chổi sắc mặt nháy mắt càng trở nên khó coi: "Mẹ mày——"

Mắng nửa câu, gã bỗng nhớ ra mình mang anh em tới để chặn người, giọng nói chuyển từ khó chịu sang khinh thường: "Vu Sanh, mày nghĩ giả ngu là có thể yên ổn đi qua?"

Tên đầu chổi ngậm thuốc lá, cười nhạo một tiếng, nheo mắt lại, nâng cằm: "Ông đây nói cho mày biết, hôm nay không đánh mày đến mức quỳ xuống gọi ba, chuyến này bọn tao đi coi như công cốc! Mày——"

Vu Sanh vỗ đầu: "A."

Đầu chổi: "..."

Đang lấy hơi tự dưng bị đánh gãy, đầu chổi nổi giận trợn trừng mắt, chuẩn bị tính sổ thì Vu Sanh đã xách túi lên, tranh thủ nuốt hai ngụm sữa đậu nành mát lạnh.

"Bạn học..."

Vu Sanh cuối cùng cũng nhớ ra gã là ai, xoa xoa đôi tai bị hét đến đau nhức, cắt ngang cuộc trò truyện trước khi gã tiếp tục nói lời vô nghĩa.

"Hôm đó tôi chỉ nói bừa thôi, cậu chắc không phải đi mưa bị đâm vào tường, làm bài thi bị giám thị bắt ba lần đâu nhỉ?"