Thập Niên 70: Sống Lại, Làm Giàu

Chương 3: Quấn Ngón Tay Mềm

Lại nói đến chuyệnDiệp Sở Sở ngất đi, nguyên nhân nằm ở chỗ sơn sam mà Triệu Văn Thao nói.

Đây là Triệu Văn Thao bất ngờ phát hiện ở trên núi, thế là hắn moi ra đem về cho nguyên chủ nhìn, nguyên chủ nhìn xong thì vui mừng quá đỗi.

Hai cái miệng nhỏ lén lén lút lút thảo luận.

Hôm nay vốn là phải đi làm nhưng mà nguyên chủ mượn cớ bụng mình không thoải mái, không chừng đã mang thai, muốn vào thành phố xem một chút!

Lúc này đã là hơn tháng tám, không lâu sau nữa sẽ bắt đầu vào mùa thu hoạch, Đại đội trưởng cũng chê hai vợ chồng son bọn họ phiền phức, thế là viết một tờ giấy cho về sớm, tránh ảnh hưởng đến vụ thu hoạch phía sau!

Nhưng mà không đi xe bò mà chỉ dựa vào đi bộ thì sẽ không nhanh. Trời chưa sáng, hai vợ chồng son đã ra ngoài, đi bộ tới huyện thành cũng phải hơn chín giờ rồi.

Nhưng mà bất kể đường bao xa, vợ chồng son hai người đều vô cùng kích động.

Triệu Văn Thao đi vào chợ đen bán sơn sam, trải qua một phen trả giá, cuối cùng bán được khoảng ba mươi mốt đồng, không chỉ như vậy, hắn còn đòi người ta phiếu gạo, phiếu thịt và những phiếu khác. Sau khi có được tiền, hai vợ chồng đi vào trong quán cơm ăn một bữa sủi cảo thịt heo và rau hẹ.

Nghĩ tới hương vị kia, bất cứ lúc nào cũng muốn chảy nước miếng.

Hơn nữa cũng không chỉ có sủi cảo thịt heo rau hẹ, còn mua mấy miếng bánh trứng gà để ăn trên đường về nhà nữa.

Hai vợ chồng son hoàn thành kế hoạch, vừa ăn bánh trứng gà vừa đi về nhà, không tính đóng khoản tiền này vào quỹ, mà muốn giấu đi để vào thành phố tiêu xài.

Nhưng mà trên đường về nhà lại gặp cướp.

Trước bọn họ cũng có một người phụ nữ bị cướp. Mắt thấy căn bản không chạy thoát, hắn đi nhanh có thể chạy được, nhưng vợ hắn chắc chắn là chạy không bằng người ta.

Triệu Văn Thao còn có thể làm gì? Đương nhiên là dùng sức mạnh!

Triệu Văn Thao từ nhỏ không phải là loại hiền lành gì, đánh nhau với những người trong thôn không ít, đừng nói là trong thôn mà ngay cả thôn bên cạnh, bên cạnh nữa cũng đã từng đánh nhau với bọn họ rồi.

Cho nên dù đối phương có ba bốn người, nhưng mà Triệu Văn Thao vẫn bình tĩnh như thường!

Quá trình không rườm rà, nhưng lúc người ta dùng gậy muốn đánh nguyên chủ, Triệu Văn Thao lấy lưng mình chịu một gậy này thay cô.

Nhưng dù vậy, nguyên thân cũng bị dọa sợ đến hôn mê bất tỉnh.

Mà ngay lúc này, chồng của người phụ nữ bị cướp kia cùng bạn mình cưỡi xe đạp đi ngang qua, hai người hét to một tiếng dọa bọn cướp đường bỏ chạy.

Chồng của người phụ nữ kia liền chở hai vợ chồng bọn họ về, còn nói ngày mai sẽ trịnh trọng tới cửa cảm ơn đàng hoàng.

Đây chính là chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.

Lúc này Diệp Sở Sở cũng nhớ ra, vội vàng nói: "Anh cho em nhìn sau lưng anh một chút."

Triệu Văn Thao liền thuận miệng nói: "Anh không sao, từ nhỏ bị cha đánh không ít gậy, cũng không phải chưa từng bị đánh."

Nhưng mà mới nói như vậy xong, liền thấy vợ hắn rưng rưng nước mắt, nước mắt lăn dài trên má.

Triệu Văn Thao sợ hết hồn, mẹ ơi, cô vợ hiền giống như mèo con này có phải là sư tử hà đông nhà hắn không vậy?

Hắn đâu biết Diệp Sở Sở nghe thấy câu bị đánh không ít kia thì lòng cô đau như cắt.

Diệp Sở Sở đã tiếp nhận trí nhớ, đương nhiên biết nhà nghèo, không có bao nhiêu tiền, có thể ăn được một bữa no đã là tốt lắm rồi.

Thế tử gia nhà cô, ăn cháo chỉ ăn cháo ngọc bích, sơn hào hải vị cũng không thể khiến hắn ăn nhiều thêm một miếng, vậy mà kiếp này lại dấn thân vào một gia đình nghèo khổ như vậy.