Thập Niên 70: Sống Lại, Làm Giàu

Chương 1: Sống Lại

Diệp Sở Sở cho là mình đã chết.

Dẫu sao thế tử cũng đã mất, một mình cô sống còn ý nghĩa gì chứ?

Cả đời này là thế tử cho cô cái mạng thứ hai, cho nên nửa đời sau cô chỉ có thể sống vì thế tử.

Thế tử đi rồi, cái thế giới vốn muôn màu muôn vẻ này đối với cô mà nói không khác nào là mất đi màu sắc vốn có.

Cho nên cô không hề do dự, trực tiếp đâm đầu vào quan tài gỗ.

Thế tử gia, trên đường đến âm phủ có Sở Sở đi cùng người, người không cô đơn đâu.

Trước đi cô ngừng thở đã suy nghĩ như vậy.

Nhưng mà loại cảm giác này rất kỳ lạ, rõ ràng cô cảm giác mình đã chết, nhưng mà không biết vì sao, bên tai lại có thể nghe được tiếng người.

"Ngày thượng vợ tôi cất giọng chửi tôi như sấm rền, không nghĩ tới lá gan của cô ấy còn nhỏ hơn thỏ, cây gậy kia không đánh trên người cô ấy, tôi cũng chịu đòn thay cô ấy mà cô ấy đã sợ ngất đi." Người này có chút chê bai nói.

"Văn Thao à, mau đi mời Dương bà tới đi!" Đây là tiếng nói của một bà cụ.

"Mẹ, mấy năm trước bà ấy còn đòi phá bỏ tứ cựu* phong kiến, mẹ còn dám tìm bà ấy tới đây, không biết chừng lại bị bà ta kéo theo, đến lúc đó mẹ cũng sẽ bị dính líu đó." Triệu Văn Thao nói.

*Phá tứ cựu là là khẩu hiệu hành động của trào lưu Cách mạng văn hóa. Bốn điều cần tiêu diệt này là tất cả "tư duy cũ", tất cả "văn hóa cũ", tất cả "thói quen", tất cả "phong tục cũ" tại Trung Quốc.

"Đây đã là chuyện bao nhiêu năm trước rồi? Lại nói bây giờ để ý chuyện này, Sở Sở có tỉnh được không?" Bà Triệu nói.

"Phải phải, đúng là mắc nợ con mụ này, con len lén rời đi, lúc này còn chưa xong việc nữa, mẹ đừng đi nói với bên ngoài đó." Triệu Văn Thao nói.

Tiếng bước chân truyền đi, đại khái là đi ra ngoài mời lão thần trong miệng anh.

Sở Sở tìm lại ý thức sau khi Triệu Văn Thao vừa rời đi.

Cô cảm giác thân thể mình vô cùng nặng nề, giống như bị cái gì đè lên, mất sức lực lớn mới chậm rãi mở mắt ra được.

"Ai yêu, Sở Sở à, con đã tỉnh rồi, mới vừa rồi là Văn Thao cõng con trở về, dọa mẹ sợ muốn chết!" Bà Triệu vội vàng nói.

Diệp Sở Sở nhìn bà cụ ngẩn người: "Văn Thao?"

Hễ là thế tử, cô luôn trở nên rất nhạy cảm, bao gồm hai chữ Văn Thao bình thường không có gì lạ này.

Mỗi lần cô thu dọn bút mực cho thế tử, cô luôn mơ mộng sờ lên chỗ ký tên trên bức tranh mấy cái.

Bên trên đề chính là tên chữ của thế tử, Văn Thao.

Nhưng mà sau khi hai chữ "Văn Thao" kia ra khỏi miệng cô, một cơn đau đớn chợt ập đến, hàng loạt trí nhớ vốn không thuộc về cô chui vào đầu, khiến Diệp Sở Sở không nhịn được mà ôm cái đầu đau nhức.

Bà Triệu bị dọa sợ, vội vàng nói: "Sở Sở không sợ, Sở Sở không sợ, có mẹ ở đây, năm đó mẹ đã dụ bọn quỷ kia vào trong núi tiêu diệt rồi!"

Mặc dù Diệp Sở Sở nhức đầu, nhưng mà đi đôi với trí nhớ được tiếp nạp, trước ngực Diệp Sở Sở tựa như bị chất đầy tức giận.

Lúc Triệu Văn Thao mang lão Dương bà tới liền thấy vợ mình ngồi ở trên giường, dáng vẻ trông ngây ngốc, cứ nhìn hắn lệ rơi đầy mặt.

"Dương bà bà, bà mau làm phép đi, bà nhìn vợ tôi đi, hồn còn chưa về chỗ cũ, còn sợ đến mức như thế kia kìa!" Triệu Văn Thao nhìn thấy vợ mình như vậy, sắc mặt hắn cũng căng thẳng theo, lập tức thúc giục.

"Đúng đúng, mau làm phép, mau làm phép!" Bà Triệu cũng cho rằng con dâu mình bị dọa sợ.