Nguyện Che Chở Em

Chương 42

Hoàng Hải đứng ở một bên nghe ngóng tình hình, thật khi nghe hai ông bà nói chuyện, anh cũng có điều không hiểu, vì sao "sản", "bệnh viện" gì ở đây cơ chứ?

"Ơ hai bác..."

Anh có chút ấp úng, nhưng rất nhanh đã bị hai vợ chồng kia cho ra rìa. Ông Hùng đưa hai túi bánh cho Phương Nghi, không khỏi nhẹ nhàng cất tiếng.

"Nghi, xách hộ ba cái con..."

Phương Nghi ngoan ngoãn "dạ" lấy một tiếng, sau đó đem hai túi bánh từ trên tay ông chuyển sang mình.

Hoàng Hải lúc này đơ người đến toàn tập, càng không hiểu tình huống lúc này.

"Về đi cậu, người yêu người ét gì ở đây? Tôi không cho cái An quen cậu đâu. Thứ đàn ông con trai gì mà cao ráo, không những trắng da mà còn trắng trợn..."

Nói xong, cả bốn người xoay lưng bước vào nhà. Minh An cũng không cần câu nệ liền đóng cửa một cái rầm.

Hoàng Hải đứng giật giật khóe môi, lạy trời ba hồn chín vía anh mau về đây đi chứ anh cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi. Cao cũng là một cái tội sao? Hình như bị cấm quen Minh An rồi... Waooo... cái cảm giác hip hop gì thế này?

Đứng đờ người một chút, sau đó anh liền thất vọng lên xe rời đi. Thiếu nữ tuổi thân. À không, phải là thanh niên tuổi thân đến cùng cực nên quyết định đi nhậu ngay đêm ba mươi Tết. Đem bản thân nhậu đến say xỉn đất trời, tại quán rượu cùng lúc có một người đàn ông cao ráo đến cùng Hoàng Hải tâm sự tuổi đôi mươi, rồi... haizz.

Cả gia đình nhà Minh An cứ thế đón Tết trong yên lành, êm đềm. Khung cảnh gia đình hạnh phúc đến nỗi làm con người ta bật khóc. Ai còn gia đình, còn cùng họ có cơ hội trải qua những dịp Tết vui vẻ, thì hãy gắng mà trân trọng, đừng để mất đi rồi khóc trong sự nuối tiếc.

---------------

Kỳ nghỉ Tết sớm đã kết thúc, cùng lúc một học kỳ mới bắt đầu. Trong lớp 11A2, các học sinh đều nhộn nhịp khoe... tiền lì xì.

Hữu Khanh ngồi ở đằng sau Phương Nghi, đang nổ banh thiên hạ mà cùng đám bạn khoe tiền.

Cùng lúc này, Lâm Chiến từ bên ngoài bước vào, sau đó nhìn nó rất lâu.

Phương Nghi cười nhàn nhạt, khẽ nhíu mày nhìn nó.

"Thằng này, làm như nghỉ Tết xong tao là sinh vật lạ á."

Lâm Chiến nuốt lấy một ngụm không khí, sau khi nhận định được suy nghĩ trong lòng của bản thân liền rất nhanh lên tiếng.

"Rất giống..."

"Giống gì má..."

Cậu im lặng một hồi, sau đó ngồi xuống kế nó.

"Mới có đứa chuyển trường. Là một thằng con trai. Chuyển qua lớp 10A4 á... Mà cái lúc mới nhìn thằng đó, tao tưởng tao nhìn lầm. Nhưng mà không... Thằng đó với mày nhìn giống nhau lắm... Quanh qua quẩn lại không xê vào đâu được..."

Nói đến đây, trong tim nó hẫn đi một nhịp. Đầu óc nó bắt đầu hoang mang lên một chút. Giống như trong lòng đang sợ hãi một cái gì đó. Ánh mắt nó toát lên từng tia kinh hãi, sau đó cả cơ thể bất giác run bần bật...

"Ờ... mày có biết tên thằng đó là gì không...?"

Tuấn, không phải, cầu mong cho không phải là cái tên đó. Tuấn, Huỳnh Phương Tuấn, nhất định đừng tên đó...

Lâm Chiến chống tay lên bàn, sau đó đảo mắt một vòng ra vẻ nghỉ ngợi xa xăm, cuối cùng rồi nói.

"Tuấn... hình như là Tuấn. Ừ đúng rồi. Tên Tuấn, tao nghe phong phanh là vậy..."

Nó cảm nhận được từng trận cả kinh trong lòng mình. Giống như điều vừa nghe đã trở thành nỗi sợ hãi không lường.

"Mày dẫn tao đi coi..."

"Ờ... Đi đâu?"

"Đi xem thằng đó..."

Nó run run người, một tay chống xuống bàn từ từ đứng dậy. Cậu ta cũng không hiểu gì, muốn gặp thì dẫn gặp, liền dắt Phương Nghi một mạch sang lớp 10A4. Lúc đi trên dãy lầu, nó vô tình quẹt tay Minh An.

Cô nhàn nhạt nhìn nó, bất giác lại cảm thấy không ổn. Ánh mắt nó xẹt qua mắt cô, dường như lại thấy được tia kinh sợ. Nó để lại một câu xin lỗi, sau đó tiếp tục cùng Lâm Chiến sang lớp 10A4.

Đứng trước cửa lớp 10A4, từ bên ngoài trong vào, thấp thoáng nó thấy bóng dáng cao ráo, lần mò trong đống người, nó nhận lấy một khuôn mặt rất giống mình. Cho dù qua bao năm, nó... làm sao có thể quên được khuôn mặt, ánh mắt, cử chỉ này được... Thằng đó... chỉ có thể là em trai nó... Huỳnh Phương Tuấn...

Nhận định được hiềm nghi của bản thân là đúng, Phương Nghi sợ sệt đi lùi ra đằng sau, rồi xoay người bỏ chạy về.

Phương Tuấn vừa dịch mắt sang cửa, chỉ thấy bóng dáng ai đó bỏ đi, khóe mắt kia liền trầm xuống vài nhịp.

Hai chị em không hẹn mà gặp, đem theo bao cơn ác mộng của Phương Nghi dồn dập trong lòng. Hai năm qua nó đều sợ, sợ có một ngày sẽ phải không hẹn mà gặp giống như lúc bấy giờ, nó sợ luôn cả cặp ba mẹ vô tình tàn ác kia, sợ sẽ cướp đi mọi thứ lúc bấy giờ của nó. Nó sợ rồi.

Nó chạy thẳng một mạch xuống phòng vệ sinh, đưa nước rửa mặt, tốt nhất là đừng để Phương Tuấn biết sự hiện diện của nó, nếu không sớm muộn cũng sẽ có phiền phức xảy ra.

Hôm nay là buổi học đầu tiên sau kỳ nghỉ Tết, đương nhiên tạm thời sẽ không có học trái buổi.

Thoắt cái, trời lúc này đã chuyển sang một mảng đen tối. Phương Nghi cùng Minh An nằm trên giường, vẻ mặt bất an, lo lắng của nó khiến cô không khỏi tò mò.

Cô đưa tay vuốt nhẹ tóc nó, sau đó liền không nhịn được mà hỏi.

"Em làm sao vậy?"

"Em ổn..."

Phương Nghi trả lời, lại bồi thêm một cái thở dài. Xem ra bạn nhỏ nhà cô lại dối lòng rồi.

Cô nhàn nhạt lắc đầu, đem trán bạn nhỏ để mình hun chụt một cái.

"Đừng có giấu tôi. Em không qua mặt nổi. Nói đi, đừng có giấu. Sau lưng em có người chở người che thì một mình chống chịu để làm gì..."

Lúc này, Phương Nghi không nhịn được mà vùi đầu vào ngực cô, bản thân không biết thế nào lại rơm rớm nước mắt.

"Cô An... là nó... nó đến rồi..."

Đôi mày Minh An khẽ nhíu lại, đem bạn nhỏ khít vào trong lòng người mà ôm ấp, vuốt ve.

"Là ai? Ai đến? Ai đến mà làm em sợ như vậy?"

"Phương Tuấn... Em trai của em..."

Minh An nhớ lại một chút, sau đó lục lội trong tìm thức về đoạn ký ức sáng nay. Cô không chắc, liền mơ hồ nói...

"Em... cậu học sinh vừa chuyển vào lớp 10A4 sáng nay... có phải là cậu ta không?"

Phương Nghi giật mình một cái, sau đó ngốc đầu ra nhìn cô.

"Đúng... Cô gặp nó rồi đúng không?"

"Ừm... Lúc sáng có tiết Văn ở 10A4, đã gặp... Quả thực rất giống em... Chỉ là trên gương mặt em có nét nhu mì hơn một chút..."

"Nó đến để gây rắc rối đấy... Khốn nạn lắm..."

Minh An dường như cảm nhận được sự sợ hãi toát ra từ người Phương Nghi, đương nhiên cô sẽ không để bạn nhỏ của mình như vậy. Chuyện này dù sớm, dù muộn cô cũng sẽ nhúng tay vào.

"Đừng hoảng, tạm thời một tuần này đừng có ra khỏi phòng học, em sẽ hạn chế gặp cậu ta hơn... Nếu cậu ta có làm gì em... Tôi nhất định sẽ không tha.. Đừng lo..."

Phương Nghi thở dài, cũng chỉ có thể tin vào Minh An, chứ ngoài cô ra thì nó còn ai để dựa dẫm nữa chứ?