Nguyện Che Chở Em

Chương 25

Phương Nghi mở đôi mắt tròn xe nhìn Minh An, gương mặt có chút thất thần. Hình như nó vừa cảm nhận được gì đó, hình như môi cô vừa chạm qua môi nó.

Tay nó nhất thời không cố định ở phía sau được nên cả thân người đột ngột ngã huỵch.

Phương Nghi trông thấy gương mặt không cảm xúc của cô nhìn nó, trong lòng không khỏi nổi một trận cuồng phong, có khi nào An mỹ nhân giận nó rồi không?

Nghĩ đến đây, nó tá hỏa, vội sửa tướng ngồi cho ngay ngắn lại, đối diện với cô, nó có chút sợ khẽ cúi đầu.

"Xin lỗi cô, em chỉ muốn ngồi xuống thôi. Cô An... có sao không ạ? Cô... Cô... không giận em chứ? Em xin lỗi. Em xin lỗi."

Nó thiếu điều muốn quỳ lại xin lỗi cô, chỉ vì cái gương mặt không cảm xúc kia sớm đã làm nó hiểu lầm.

Minh An có ngơ mặt thật, nhưng không phải là vì giận nó mà là vì không biết nên biểu thị cảm xúc nào cho phù hợp.

Hai người, bốn mắt nhìn nhau, một bên thì rụt rè, một bên thì vô sắc.

Lâm Chiến ngồi ở giữa, vừa quan sát tình hình thế cuộc. Chẳng biết cậu ta ra từ khi nào, chỉ thấy khi bước lên chỗ cũ đã thấy bày ra cái hành động khó hiểu này rồi.

Cậu hết nhìn Phương Nghi, rồi lại quay sang nhìn Minh An, sau đó đưa chai nước tăng lực bò gãy sừng lên uống lấy một ngụm.

"Ờ... thì ra đây cũng là một cách luyện tập hả? Độc đáo thiệt. À... Chắc đây là cách cảm nhận nội tâm của nhân vật bằng cách nhập vai chứ gì?... Mình cũng làm được..."

Tên thần đồng ất ơ nào đó đã vô tình nhập vào Lâm Chiến nên cậu ta mới có thể suy nghĩ được những tình tiết oái oăm như vậy.

Chai nước đã bị câu uống hết phân nữa, rất nhanh Lâm Chiến đặt chai nước xuống.

"Diễn gì nhập tâm quá vậy?"

Rồi, cậu quay sang nhìn Minh An, khẽ giọng gọi người con gái kia.

"Cô ơi cho em diễn với?"

Giọng nói đậm chất đang gọi người say ngủ của Lâm Chiến làm Minh An giật mình.

Cô vội quay mặt sang nhìn cậu như thành công lấy lại được tiềm thức.

"Sao? Việc gì? Em gọi tôi có việc gì?"

Cậu nhìn biểu cảm ngỡ ngàng, ngạc nhiên và bật ngửa của cô giáo, lại bất giác ồ ra một tiếng.

"Cô ơi xả vai đi, đừng nhập vai quá. Cho em diễn chung với!"

"Diễn cái gì? Đã ai diễn gì đâu?"

Minh An thoáng nét ngại ngùng, nhìn Lâm Chiến mà trả lời.

Cô bất giác thở dài một cái, sau đó chẳng còn tiếp lời cậu thần đồng ất ơ kia nữa.

Bàn tay thon dài của cô khẽ đưa lên vuốt nhẹ mặt một cái, nóng ran. Vốn chỉ là đυ.ng qua một cái, vậy mà lại có phản ứng mạnh thế này. Nếu như lần trước ở siêu thị không có hai cô bạn thân kia cản đường, chắc hẳn biểu cảm sẽ vượt hơn mức như này.

Minh An thở dài một cái, sau đó lại một lần nữa đưa mắt nhìn Phương Nghi đang rơi vào trạng thái tưởng tượng nặng. Nó đang tưởng tượng rằng cô sẽ giận nó, sau đó sẽ bơ nó, không thèm nói chuyện với nó, rồi nó sẽ bỏ ăn, bỏ uống, bị ốm, sau đó ôm đau thương mà ra đi, cuối cùng cô sẽ đứng trước mộ nó mà khóc thương.... Ôi... phụ nữ chỉ giỏi tưởng tượng, sau này đi làm đạo diễn là bao giàu.

"Không có gì đâu. Tôi hơi lơ đễnh một chút thôi. Có giận gì em đâu... Bài em làm thiếu, bổ sung vào đi."

Minh An thôi không nhìn Phương Nghi, chỉ đẩy nhẹ cuốn tập kia về nó. Sau đó lại vô thức nhìn vào màn hình máy tính để qua chuyện.

Phương Nghi thấy cô không có giận mình, liền thở phào nhẹ nhõm một cái. Nó đưa tay xoay cuốn tập về phía mình, quan sát một chút, quả là có làm thiếu một câu thật, nhưng ngắn lắm, không dài.

Minh An từ đây lại chẳng còn tập trung sâu vào công việc nữa, cái sự mềm mại ở cánh môi cứ hiện ẩn trong đầu cô khiến cô xao lãng vô cùng. Mềm... vô cùng mềm, rất mềm.

Một tay cô chóng xuống bàn, một tay che lấy gương mặt đang suy nghĩ một số chuyện không đáng có kia mà thẹn thùng.

Không! Đừng xuất hiện nữa! Bây giờ không phải là lúc suy nghĩ về vấn đề đó.

Bọn trẻ vẫn còn ở đây mà, sao cô có thể...?!

Nói, Minh An trút một hơi thở nặng nề ra ngoài. Cô đưa tay lấy chiếc bình thủy tinh ở trước mắt, nhanh rót cho mình một ly nước.

Uống nước xong, cô thấy tinh thần mình dường như ổn hơn một chút.

"Cô ơi cô bị sao vậy? Hình như nóng quá nên mặt cô đỏ kìa..."

Lâm Chiến thấy sao nói vậy, người không biết nói dối nó lại thế.

Không những Minh An thấy nhột mà cả Phương Nghi cũng giật mình nhột theo. Không phải vì lúc nãy nó vô tình làm như vậy mà cô cảm thấy không được thoải mái đó chứ? Một cảm giác vừa mới mẻ vừa lo sợ bộc lên.

Môi nó xém bị mất zin, hạnh phúc quá, hạnh phúc quá.

Phương Nghi nở một nụ cười nhàn nhạt, không mấy rõ lắm.

"Cô ơi... nếu cô cảm thấy không ổn ở chỗ nào... Nói em, em đi mua thuốc cho cô..."

Nó ngước mắt nhìn An mỹ nhân, sau đó An mỹ nhân nhìn nó cười cười, bạn nhỏ thật có lòng. Chỉ là tâm bệnh này, thuốc thần thuốc tiên uống cả đời cũng không chửa được.

Cô cong môi, nở một nụ cười dịu dàng, sau đó nhẹ nhàng nói.

"Không sao. Không có bệnh. Chỉ là hơi mệt ở trong người. Không sao."

Một lời nói dối ngụy biện vừa được tạo thành, mà lời nói đó chỉ có Lâm Chiến mới tin.

E là chỉ có người trong cuộc mới hiểu được người trong kẹt.

Chỉ có Phương Nghi biết lí do rõ nhất là gì. Vì chính nó bây giờ, trong lòng cũng đang không ngừng dậy sóng như thế.