Nguyện Che Chở Em

Chương 21

Sáng hôm sau, Minh An thật sự đã đem bài văn của Phương Nghi đi gặp hiệu trưởng.

Thầy Minh hiệu trưởng ngồi ở một bàn được đặt máy vi tính, lưng ông tựa ra đằng sau, trên tay chính là bài văn của nó.

Thầy Minh phải dành thời gian tận hai mươi phút để đọc xong, chỉ thấy khi gắp tất cả các trang giấy lại, thầy vô cùng hài lòng nhìn Minh An nói.

"Tôi thấy em học sinh này có năng khiếu đấy. Sắp tới có cuộc thi học sinh giỏi, trực tiếp chọn đi thi đi. Nhất định sẽ đem cho trường ta không ít giải thưởng."

Cô ngồi ở bàn kế bên, chân bắt chéo, lưng tựa vào ghế, nhâm nhi ly trà trong tay mà thưởng thức.

Chỉ thấy cô gật đầu một cái, thầy hiệu trưởng nói không sai. Bắt Phương Nghị đi thi học sinh giỏi chuyện đó không cần phải nói. Vấn đề ở đây chính là, thầy ấy không cảm thấy quá hoàn hảo hơn mức bình thường sao?

"Thầy Minh, bài văn này thầy đọc lên, không cảm thấy nó lại quá sức tưởng tượng đối với một đứa học sinh mười bảy tuổi sao? Làm sao một người như Phương Nghị lại có thể hiểu thấu đáo về vấn đề này được chứ? Trừ khi đã từng trải qua..."

Nói đến đây, cô không nói nữa. Thầy hiệu trưởng ngẫm nghĩ lại, cảm thấy những lời cô nói quả thực có chút đúng.

"Ừm... Vấn đề này... Không phải không nghi ngờ vô lí do được. Nghị là học sinh trường này được hơn một năm rồi... Cha mẹ của nó... tôi cũng chưa bao giờ gặp, cũng chưa bao giờ nghe nhắc đến..."

Nói đến đây, thầy Minh khẽ nheo nheo con mắt của mình lại, lộ ra ở bên khóe mắt những đường vân, lằn ngang dọc, trông già đi hẳn.

Khẽ nuốt một ngụm không khí, sau đó thầy liền đặt bài văn xuống bàn, tiếp tục lời còn đang nói dở.

"Về chuyện này... tôi sẽ điều tra sau. Cô chuẩn bị về lớp đi. Sắp vào tiết một rồi. Bài văn này tôi sẽ giữ lại, lưu vào thư viện."

"Được rồi. Thầy đã nói vậy thì tôi giao lại cho thầy."

Nói, Minh An nhanh chóng đứng dậy, vớ lấy túi xách của mình đeo vào vai, sau đó một tay ôm sắp bài kiểm tra rời khỏi phòng hiệu trưởng.

Tiết một, giờ văn bắt đầu ở lớp 11A2, là lớp của Phương Nghi.

Cả lớp lúc bấy giờ trật tự không ít, quậy nhất đó chính là Hữu Khanh. Trong lớp, Khanh cũng nằm trong bộ phận ban cán bộ lớp với cái chức danh lớp phó trật tự. Ở trước mặt giáo viên thì nói hay lắm, còn tỏ ra vẻ gương mẫu. Nhưng sau lưng giáo viên, chỉ có tập đoàn 11A2 mới hiểu rõ, chính Hữu Khanh mới là dây tơ rễ má khởi nguồn cho từng cơn "loạn lạc" vô điều kiện.

Cả lớp mỗi người một góc, nói chuyện phiếm, cười giòn giã. Mãi cho đến khi thấy Minh An bước vào, lớp mới ngừng hẳn lại hoạt động nói chuyện.

Cả lớp đứng dậy chào cô, ánh mắt đầu tiên, cô luôn luôn dành cho bạn nhỏ Phương Nghị. Ánh mắt Minh An trầm xuống biết bao nhiêu nhịp, đương nhiên chỉ có Phương Nghi để ý, chỉ có mình nó thấy.

Cô vẫy tay cho cả lớp ngồi xuống, sau khi ổn định chỗ ngồi, cô mới cất lời.

"Lớp trưởng, lên phát bài kiểm tra hai tiết vừa rồi."

Bạn nam lớp trưởng đứng dậy nhanh chóng, tiến về phía bàn giáo viên nhận đống bài văn đã được chấm hoàn thiện.

Sau khi phát xong, ai ai cũng cầm bài trong tay, đủ các loại cảm xúc khác nhau, buồn có, vui có, vừa vui vừa buồn có,... Cớ vì sao lại không thấy bài của nó?

Phương Nghi có chút thắc mắc, sau đó rất nhanh đứng lên, hướng tới chỗ Minh An mà nói.

"Thưa cô, em không có bài."

Nghe nó nó, cô mới sựt nhớ. Minh An "à" lấy một tiếng, sau đó ra lệnh cho nó ngồi.

"Bài của em được mười, tôi quên không nói. Bài văn của em rất tốt, rất ưu tú, cho nên bây giờ nó nằm trong tay của thầy hiệu trưởng rồi."

Mặt nó ngơ ngác không hiểu. Vốn dĩ được mười, nhưng biểu cảm của nó lại không vui chút nào. Vì sao lại ưu tú? Vì những thứ nó viết trong bài văn đó... gói gọn lấy một phần cảm xúc đối với cuộc đời đau thương trước kia của nó.

Minh An ở trên bảng, sớm đã thu hết biểu cảm của nó vào trong mắt. Về việc này, cô nhất định phải tìm hiểu kỹ hơn rồi. Nhưng cô phải bắt đầu từ đâu đây? Cô vốn không biết một chút gì về nó, càng không biết về gia đình của nó. Việc điều tra này cùng việc mò kim đáy bể, độ khó có khác gì nhau?

Cô cầm cây thước trên tay, sau đó đứng dậy rời khỏi ghế giáo viên. Minh An đứng gần bàn, khẽ khoanh tay lại, sau đó liền cất lời.

"Bài làm của các em lần này... thật sự rất TỐT..."

Cô nhàn nhạt cười, nhấn rất mạnh chữ "tốt", chỉ cần như vậy thôi đủ để cả lớp biết bài làm lần này có tốt thật sự hay không rồi.

Minh An rời khỏi bục, bắt đầu dạo chơi ở các lối đi của dãy bàn.

"Tôi thật sự đã bắt rất nhiều bài kinh giảng về đức tính nhẫn nại đấy..."

Cả lớp bị lời nói của cô làm cho cười ồ lên. Sau đó, chỉ thấy Minh An cười nhàn nhạt, rất nhanh mới cất lời.

"Đúng rồi... Tôi muốn xin infor của một bạn đã viết ra bài văn hay đến mức "ngạt thở", khiến cho tôi phải tụng biết bao nhiêu chữ "tịnh tâm" mới dễ dàng chấm qua."

Nói, Minh An nuốt lấy một ngụm không khí, sau đó mơ hồ đọc lấy vài câu trong đoạn của một bài văn nào đó.

"Em rất thích ăn hủ kẹo, hủ bánh,... Vì hủ tục trọng nam khinh nữ không ăn được nên em rất ghét. Bởi vì thế, em chuyển sang anti nó. Em unfriend đến một số loại hủ liên quan đến nó.... Còn nữa... Bởi vì hủ tục trọng nam khinh nữ is very xấu nên em no đồng tình với việc có hủ tục này xuất hiện..."

Cô vừa dứt lời, tất cả các học sinh không còn giữ nổi bình tĩnh nữa mà cười đến ngã nghiên, cười đến sái quai hàm, đến nội thương, cười đến không còn biết đường đi lối về. Tất cả những gì cô vừa nói đều được trích nguyên văn, kể cả các từ tiếng anh đều có trong bài văn mà cô đang nói.

"Ủa là sao em? Tôi dạy ngữ văn chứ có phải dạy anh văn đâu? Em học ngoại ngữ đến tẩu hỏa nhập ma rồi à? Sao em hồ đồ quá vậy?... Rồi, cho tôi xin infor nào... Hâm mộ thần tượng bắn rap này quá cơ..."

Trong khi cả lớp cười ầm ỉ, một khuôn mặt quá đỗi quen thuộc với chúng ta liền ngẩn cao đầu, thẳng chân mà đứng lên. Minh An đương nhiên biết là ai rồi. Chỉ muốn hỏi để xem bạn học đó có dám thừa nhận không.

"Dạ... là em..."

Hữu Khanh cười như một thằng ngốc đứng dậy. Minh An nhìn cậu "wow" một tiếng.

"A... thế ra em là đứa rap tiếng anh vip nhất trong bài văn vừa rồi của mình à... Có tố chất... Rất có tố chất đấy. Tôi thật không còn lời nào để nói với em luôn đấy Khanh."

Cả tiết học cứ như vậy kết thúc trong biết bao nhiêu tiếng cười đùa. Đúng là một lớp học thú vị.