Nguyện Che Chở Em

Chương 10

Phương Nghi về đến nhà cũng là gần mười một giờ, nó bỏ mặc chiếc xe đạp ngoài trời, rất nhanh bay vào trong phòng trọ. Nhanh chóng cởi chiếc balo kia ra rồi thẳng tay vứt vào tủ của Hữu Khanh. Xong, nó như con người bị trút hết sinh lực liền nằm gục luôn lên đệm. Không cần tắm rửa, không cần ăn uống, nó mệt quá nên mặc tất cả thế thôi.

Lúc này, cái điện thoại từ trong túi quần nó vang lên một tiếng “ting”, Phương Nghi nhíu mày, lại chậm chạp đưa tay vào túi quần lấy điện thoại ra. Là một thông báo gửi đến từ Zalo, có người muốn kết bạn với nó.

Mắt nó lờ mờ nhìn, tay nhấn vào xem thử là ai, rồi nó đột ngột trợn tròn mắt, bật người ngồi dậy. Việc này làm Phương Nghi sốc đến ngây ngốc, không giấu nổi vui mừng, miệng nó cười toe toét như một đứa trẻ. Hóa ra là Minh An gửi lời mời kết bạn với nó. Mỹ nhân của nó kết bạn với nó, thử hỏi làm sao nó không vui? Nó vui muốn điên đây.

Phương Nghi nhớ trong danh sách cuộc gọi có số của Minh An, xém tí nữa là quên mất. Nó nhấn chấp nhận rồi lại thoát ra, bật danh sách cuộc gọi lên, nhấn chọn số điện thoại mới nhất liền lặp tức lưu vào danh bạ. Phải nghĩ cái tên nào thật hay để lưu số cô An mới được. Nó nhanh chóng nằm xuống, mắt vừa nhìn vào số điện thoại, đầu vừa suy nghĩ.

Rồi Phương Nghi bỗng như ngớ ra được một ý tưởng nào đó, nó nhanh tay gõ vài từ lên bàn phím, sau đó nhìn lại một chút, cười cười rồi nhấn nút lưu. Nó lưu số của cô với cái tên “An Mỹ Nhân Yêu Yêu Yêu”, đã như vậy còn để hình trái tim màu đỏ... Eo ôi sến.

Bong bóng chat của Minh An bỗng hiện lên, cô gửi một tin cho nó, rất nhanh nó liền nhắn vào đọc một cách hào hứng, phấn khởi. Dường như Phương Nghi quên luôn cái cảm giác đau lưng, nhứt vai ê ẩm. An mỹ nhân quả nhiên là liều thuốc tiên đối với nó.

“Chuyện vừa nãy cảm ơn em.”

Minh An nhắn tin, mở đầu cuộc hội thoại, nó xem xong muốn xỉu cái độp. Việc nhắn tin với cô còn hồi hộp hơn cả đi đánh nhau. Khiến cho nó không ngừng tươi cười, không ngừng hạnh phúc trong lòng. Phương Nghi nhanh tay dạo chơi trên khắp mặt phím.

“Dạ không có gì. Chỉ là vô tình thôi.”

Nó gửi tin xong liền vứt điện thoại qua một bên, còn bản thân úp mặt vào gối cười sặc sụa như một con điên. Lại một tiếng “ting” vang lên, nó nhanh chóng chộp lấy cái điện thoại.

“Ừm. Em có đi du lịch không?”

“Không ạ. Không có chi phí. Vả lại em còn phải đi làm, không dám bỏ. Nếu không sẽ bị ông chủ trừ lương.”

Nhắn xong câu, nó nhanh tay gửi lấy cái nhãn dán con ma khóc. Chỉ thấy bên kia thể hiện dấu ba chấm đang không ngừng uốn lượn, rất nhanh lại một tin nhắn được gửi đi.

“Đi đi. Tôi trả cho em. Nhà tôi không gì ngoài điều kiện.”

Tin nhắn của Minh An khiến nó xao xuyến không thôi, nó có cảm giác dường như cô đặc biệt để ý đến nó vậy.

Phương Nghi cũng không ngờ cô lại trả lời được như thế, chi phí của cuộc đi chơi ít nhiều gì cũng hơn một triệu, giáo viên gì mà chơi sang thế? Bỏ ra hẳn hơn một triệu để đưa học trò đi cùng. Thấy nó mãi không trả lời, An mỹ nhân liền nhắn thêm một câu.

“Sao nào? Hời như thế... Hay là sợ tôi ăn thịt em?”

Cô nhắn trêu đùa nó một tí. Ở bên kia, cô không ngừng cười mỉm, vì sao bạn nhỏ này có thể dễ thương đến thế.

“Dạ... Hong. Chỉ là em còn đi làm, em sợ ông chủ không cho.”

“Chỉ hai hôm thôi, không sao đâu.”

Nó suy nghĩ một hồi lâu, vẫn là không cưỡng lại sức hút đến từ vị trí An mỹ nhân. Nó trả lời một chữ dạ, vừa tức khắc một cơn ngáp ngắn, ngáp dài rất nhanh đã kéo đến.

Ở bên kia, cô rất nhanh liền trả tin lại.

“Khuya rồi, ngủ đi bé ngoan. Như vậy mới dễ thương.”

“Dạ. Cô ngủ ngon. Em ngủ đây. Yêu cô.”

Phương Nghi gửi tin xong liền cười thõa mãn lắm, nó nằm vật ra đệm, chỉ thấy tin nhắn nó gửi được cô tim lại.  Nó nằm suy nghĩ một chút, rõ thấy sự quan tâm đặc biệt của cô giáo An dành cho mình. Nó cũng thích cô lắm. Nhưng nếu một ngày cô nhận ra nó không phải là con trai mà là con gái thì sao? Cô có thất vọng mà rời xa nó không, có vì thế mà bỏ rơi nó không? Phương Nghi bây giờ thầm ước, giá như bản thân thật sự là con trai thì tốt quá, nó có thể bảo vệ người mà nó thương, đoạn tình cảm này... Cũng không bị người khác dị nghị.

Nghĩ đến đây, trong lòng Phương Nghi không khỏi cảm thấy chua xót, có một cái gì đó đang dằn vặt lấy tâm trí nó mà lòng ngực của nó thì đang quặn thắt lại, giống như là có một cây kim đang đâm vào vậy, đau nhói âm ỉ liên hồi. Cái cảm giác tê tê làm nó vô cùng khó chịu.

Rất nhanh, con người đó chìm vào giấc ngủ sâu. Sau một buổi làm việc lao lực mệt mỏi, thứ nó cần nhất là nghỉ ngơi, ngày mai không cần dậy sớm, rất khỏe, nó sẽ dành thời gian cả ngày để ngủ.

Minh An ở phía bên kia sau khi nhắn tin với nó xong cũng tắt điện thoại đi ngủ. Nằm trên giường, cô không ngừng liên kết lại những sự việc mà cô trông thấy được. Trong đầu lúc này chỉ có bạn học nhỏ Phương Nghị. Nhất định cô sẽ tìm hiểu được thứ mà cô đang nghi ngờ. Sớm thôi, cô sẽ phơi bày được sự thật đằng sau của Phương Nghị. Cô hứa với lòng mình như thế đấy.

Rồi Minh An chợt ngớ người, chẳng biết từ lúc nào lại bắt đầu quan tâm nó đến như thế... Bạn nhỏ Phương Nghị nhiều lúc làm cô phải bật cười, bất ngờ, ngã nghiên và bật ngửa. Đôi lúc, cô lại trông thấy được một tia khó đoán ẩn trong đôi mắt nó, dường như có một thứ gì đó muốn nói, một sự cằn cõi. Cái cảm giác mà Phương Nghi đem lại cho cô hoàn toàn khác xa với các học sinh khác, khiến Minh An không thể không để tâm đến nó.

Có một lần cô trông thấy Phương Nghi phải tham gia một cuộc thi chạy. Mặc dù trước đấy nó đang bị sốt và rất yếu, nhưng nó không từ bỏ cuộc thi. Lòng nhiệt huyết của nó khiến cô phải bất ngờ. Dù trong suốt quá trình chạy nó xém xỉu mấy lần, vậy mà đến cuối cùng, nó vẫn hoàn thành cuộc thi.

Và nhiều chuyện khác khiến Minh An càng thêm yêu thích Phương Nghi. Đoạn tình cảm phức tạp này xuất hiện từ khi nó vào lớp mười một. Giữa năm lớp mười của nó, Minh An mới chuyển vào làm giáo viên dạy văn ở trường cấp ba này nên sự yêu thích mà cô dành cho nó mãi cho đến đầu lớp mười một mới bộc lộ.