Nguyện Che Chở Em

Chương 7

Lúc này là sáu giờ chiều, như thường lệ, Phương Nghi cùng Hữu Khanh đang tất bật làm việc trong nhà hàng buffet. Vẫn là cái bóng dáng năng nổ, nhiệt tình làm việc của nó khiến cho khách hàng ai cũng cảm thấy hài lòng, vui vẻ. Hôm nay, con của ông chủ Duy cũng tới. Đây là con gái duy nhất của ông, tên là Khả Hân, mười sáu tuổi.

Mà mỗi lần Khả Hân đến nhà hàng của ba chơi, cô bé lúc nào cũng để ý đến Phương Nghi. Từng hành động, cử chỉ, từng dáng vẻ làm việc hay nụ cười niềm nở trên gương mặt của nó đều được cô bé Khả Hân này thu vào tầm mắt. Có lẽ cô nhóc này đến đây cũng chỉ để ngắm nó làm việc. Ông chủ Duy dù ít nhiều cũng sớm đã đoán được tâm tư của con gái. Khả Hân chắc chắn là thích nhân viên của ông rồi. Từ đó đến giờ con bé có như vậy đâu, đây là lần đầu tiên ông thấy nó để tâm đến một người.

Phương Nghi bây giờ đang phục vụ đồ lẩu cho một bàn khách. Nó cẩn thận bê nồi nước lẩu đã chuẩn bị trước đổ vào một cái nồi lớn trên đống than đang đỏ rực lửa nóng ẩm. Sau đó từng đĩa đồ sống được nó đặt cẩn thận lên bàn. Thái độ nghề nghiệp vô cùng chuyên tâm, vả lại cách nói chuyện còn rất dễ thương nên khách ở đây ai cũng yêu quý nó hết.

Ngồi gần nó có một cô gái, cô gái đó đã mở miệng xin infor Facebook của nó rồi, nhưng nó nghẹn lời không cho. Đối mặt với lời từ chối của Phương Nghi, mặt cô gái không giấu nổi nét thẹn thùng, trông có chút mất mặt.

Lúc này, từ bên ngoài có ba vị khách bước vào. Ba người họ là ba cô gái, độ tuổi ngoài hai mươi, vô cùng xinh đẹp. Cả ba bước vào sớm đã thu hút được sự chú ý của các anh chàng độc thân ở đây, ai ai cũng nhìn không ngớt.

Riêng Phương Nghi vừa ngó một cái đã nhận ra là ai. Một trong ba số đó có Minh An, là An mỹ nhân của nó. Xem ra cô cũng siêng thật, biết đây là chỗ làm của nó hôm trước thì hôm sau lại tiếp tục dẫn người tới ủng hộ. Cô không có ý định đi ăn buffet đâu, chỉ là cảm thấy hôm nay không có gặp mặt bạn nhỏ Nghị, chán một chút liền rủ thêm hai đứa bạn thân đến đi ăn cùng.

Nó rất nhanh hí hửng đi đến bàn của Minh An, chào hỏi một cách trêu đùa, quả thực hôm nay không gặp An mỹ nhân, nó cũng có chút nhớ.

“Cô xinh đẹp, chào mừng lại đến.”

Thấy nó, Minh An rất nhanh nở một nụ cười thích thú, cô đưa tay lên véo nhẹ cái má nhỏ phúng phính của ai kia.

“Cái miệng nhỏ của em không biết đã ăn bao nhiêu đồ ngọt đây hả?”

Cô cười phì một cái, sau đó thu tay về. Hai cô bạn thân nhìn cô hơi sững người. Đây là An lạnh lùng girl trong truyền thuyết đó sao? Thấy cô lúc nào nói chuyện với phần tử thuộc giống đực cũng lạnh tanh, khó chịu như ai mượn tiền ba năm không trả. Vậy mà đối với nam phục vụ này liền cười tươi rói, còn nựng má nữa là.

Phương Nghi nhìn hai người bạn của cô, nhanh chóng gật đầu một cái như chào hỏi. Sau đó đưa ra hai cái menu của quán. Một cho hai người bạn của cô, một cho An mỹ nhân của nó.

Minh An cũng đỡ lấy, chỉ là giả vờ lướt mắt qua menu như đã xem, sau đó rất nhanh đóng menu lại. Mà hai người bạn thân của cô sau khi xem qua xem lại menu, một trong hai liền đề nghị.

“Một phần lẩu cay đi.”

Cô bạn ngồi kế kia khẽ đập vào vai cô gái vừa nói.

“Mày khùng hả? Kêu lẩu cay ai ăn, ai nhịn? An nó có ăn được cay đâu?”

Phương Nghi đứng kế bên nghe mà bỗng phát hiện, hóa ra cô An không ăn được cay. Trong thâm tâm nó khẽ gật gù vài cái, còn dặn lòng phải cố gắng khắc ghi, không được quên.

Minh An nghe vậy cũng mặc kệ, cô rất nhanh trả lời lại ngay.

“Không sao. Cứ gọi đi.”

Thiên Di cùng Hải Quỳnh nhìn thẳng vào Minh An như để xác minh. Quỳnh còn hỏi lại một câu để chắn chắn.

“Chắc chưa? Có được không đó?”

Minh An không nói gì nhiều, chỉ ừm một tiếng. Sau đó cả ba trả lại menu, vẫn là gọi một phần lẩu cay hai người. Phương Nghi ghi vào tờ thực đơn, sau đó rất nhanh liền gật đầu, xoay người bước trở lại vào quầy. Trước khi đi, nó còn nhìn cô An một cái rồi mới dứt khoát đi thẳng. Cái hành động này của nó sớm đã được cô để ý, tuy ngoài mặt không có thể hiện gì nhiều nhưng trong lòng lại le lói một tia phấn khởi.

Rất nhanh, Phương Nghi lại trở ra, tay còn đẩy theo một xe lẩu. Tay nó thuần thục đổ lẩu vào nồi, bày ra các đĩa thịt, vài đôi đũa sắt, hai chén nước sốt cay nhòe tinh ý đặt ở vị trí của Thiên Di và Hải Quỳnh. Riêng đối với Minh An, nó đặt ở phía cô một chén sốt màu trắng. Cô nhìn nó không hiểu, nó rất nhanh nhận ra được điều uẩn khúc, liền cất giọng nhẹ nhàng trả lời.

“Chén sốt này không cay, ngược lại còn có vị hơi béo ngọt, cô có thể dùng nước sốt này chung với thịt trong lẩu, sẽ không cay đâu. Cô có thể yên tâm mà ăn.”

Nói xong, nó cười nhạt, liền rất nhanh rời khỏi. Chén sốt trắng đó vốn không có nằm trong thực đơn lẩu cay, chỉ là lúc nãy khi gọi món, nó cố tình nói với bác đầu bếp xin thêm cho cô. Cô không ăn được cay, nó không ép, nhưng không thể để hai người kia ăn mà cô lại ngồi đó nhìn được.

Hành động của Phương Nghi khiến Minh An rất nhanh đặt trong lòng một câu hỏi nhỏ, có phải bạn nhỏ đó làm như thế là vì mình không? Là xuất phát từ lương tâm nghề nghiệp hay xuất phát từ trong đáy lòng? Dù sao thì nó đúng quả thực là rất tinh tế.