Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 10

Lê Chuẩn luôn nhìn chằm chằm Thương Mẫn, nhưng không ngờ, nửa đường lại nhảy ra một Tô Huệ Phi, từ lúc ra khỏi nhà vệ sinh, cô luôn vu khống nói anh là tra nam đã vứt bỏ cô, rồi khóc lóc ầm ĩ đòi thắt cổ, thu hút rất nhiều người trong nhà hàng đến vây xem.

Đến khi bảo vệ tới khống chế hiện trường, thì Thương Mẫn đã sớm chạy mất dạng rồi.

Lê Chuẩn nơm nớp lo sợ kể lại chuyện này cho Mâu Nghiên Nghe, sợ anh ấy nổi giận sẽ bắt anh đi uống nước bể bơi.

“Anh cả… có cần phái người đuổi theo cô ấy không?” Lê Chuẩn dò hỏi.

“Không cần đâu.” Mâu Nghiên không hề nổi giận, thậm chí khóe miệng còn nở nụ cười, nghe Lê Chuẩn nói thế, trong đầu anh còn tưởng tượng ra hình ảnh, nhân lúc Tô Huệ Phi dây dưa với Lê Chuẩn, cô đã lén lút bỏ chạy, chắc chắn dáng vẻ đó cực kỳ đáng yêu.

“Cô ấy không chạy xa đâu.” Trong lòng Mâu Nghiên đã có dự tính.

Nếu cô về nhà họ Thương ầm ĩ một trận, thì với tính khí của cô, chắc chắn sẽ ra ngoài phát tiết.

“Vậy cô Tô kia…” Lê Chuẩn vừa nghĩ đến Tô Huệ Phi đã tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, trong nhà hàng có nhiều người cầm điện thoại chụp ảnh như thế, cô đã hủy hoại toàn bộ sự trong sạch của anh rồi.

“Cậu cứ xem mà làm đi.” Mâu Nghiên lên tiếng.

Chắc chắn sự kết hợp giữa Tô Huệ Phi và Thương Mẫn là một quả cầu lửa, không có tình thế nào mà hai người không quấy nhiễu được, nhưng để đề phòng chuyện giữa anh và Thương Mẫn bị xáo trộn, anh vẫn nên xử lý Tô Huệ Phi này trước.

Nên trọng trách này, anh sẽ giao cho Lê Chuẩn đến giờ vẫn đang còn độc thân đây.

Mâu Nghiên nhấc chân rời đi, hoàn toàn phớt lờ Mạc Hậu vẫn đang đợi anh ở trong phòng.

Đợi anh đi rồi, nụ cười trên mặt Mạc Hậu mới hoàn toàn biến mất, cô siết chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

Vì cô đứng xa như vậy, nên không nghe rõ bọn họ đang nói gì, nhưng chỉ có hai từ cô cực kỳ mẫn cảm.

Chị dâu…

Ha! Lại có người phụ nữ nào không sợ chết dâng tới cửa vậy?

“Cộp!” Thương Mẫn ngồi trong xe taxi ngủ gà ngủ gật, đầu bỗng đập vào kính xe.

Cơn đau đã làm cô tỉnh táo, cô xoa trán, không hiểu tại sao ban ngày ban mặt mà mình lại mơ thấy ác mộng.

Một ngày một đêm này xảy ra quá nhiều chuyện, liệu đầu óc cô có chấp nhận nổi không?

Nhà họ Thương.

Thương Mẫn vừa bước vào cửa, đã nhìn thấy người giúp việc trong nhà đang chữ hỉ trên cửa, từ phía xa đã nghe thấy tiếng cười đùa trong phòng khách.

Chẳng phải cô ta muốn tự tử, cảm thấy rất có lỗi với cô à? Sao giờ lại vui vẻ muốn làm cô đâu rồi?

Triệu Nhã Liên đang cầm váy vưới ướm thử lên người Thương Tuyết, nếp nhăn trên mặt không che giấu nổi nụ cười.

“Vóc dáng Tuyết nhà mẹ thật chuẩn, nếu mặc váy cưới này vào sẽ đẹp hơn Thương Mẫn kia nhiều.”

Nghe thấy tên mình, cả người Thương Mẫn run lên, cô nhìn kỹ lại mới thấy rõ đó là váy cưới do đích thân Du Thắng thiết kế cho cô.

“Hai người bỏ xuống cho tôi!” Cô gào lên, rồi nhanh chóng đi tới.

Thương Tuyết và Triệu Nhã Liên giật mình, một giây sau, Thương Mẫn đã giật lấy váy cưới trong tay bà ta.

“Đây là váy cưới của tôi.” Mặc dù chiếc váy do Du Thắng thiết kế, nhưng người sửa bản thảo cuối cùng là cô, cũng chính cô đích thân đi tìm vật liệu, hai mẹ con bọn họ có tư cách gì mà chạm vào nó.

“Chị.” Vừa thấy Thương Mẫn, Thương Tuyết liền trốn sau lưng Triệu Nhã Liên: “Em… em không có ý đó, em chỉ rất thích nó, nên muốn mặc thử một lát…”

“Mặc thử một lát?” Thương Mẫn cười khẩy: “Nên việc cô lên giường với Du Thắng, cũng là muốn thử chồng tương lai của tôi có được không à?”

“Thương Mẫn, cô đang nói gì đấy?” Triệu Nhã Liên che chở Thương Tuyết: “Bản thân cô không giữ được đàn ông, còn quay ngược lại trách Tuyết nhà chúng tôi, giờ con bé sắp gả cho nhà họ Du rồi, cho dù không có mấy thứ này của cô, thì Du Thắng cũng sẽ tự động mang đồ tốt tới, tôi chỉ nghĩ dù gì cô cũng không dùng mấy thứ này, nên mới cầm lên xem thử kiểu dáng thôi.”

“Ha.” Thương Mẫn thật sự không thể chịu nổi hai mẹ con nhà này: “Tôi không giữ được đàn ông của mình? Đυ.ng vào hai mẹ con các người, ai có thể giữ được? Năm đó bà dụ dỗ ba tôi thế nào, thì giờ bà lại dạy con gái bà bò lên giường chồng chưa cưới của tôi như thế, đúng là mẹ nào con nấy!”

“Con im miệng cho ba!” Tiếng cãi vã dưới lầu đã kinh động mấy người đang bàn bạc trong thư phòng, Thương Liên Thành và Du Thắng đứng trên cầu thang, ông nội Thương Chu Điệp và bà nội Chu Thảo Yến cũng đứng phía sau.

“Đứa con gái phản nghịch này! Nói thế nào bà ấy cũng là mẹ con, sao con dám ăn nói thế hả?” Thương Liên Thành đi xuống lầu, tức giận chỉ vào mặt Thương Mẫn.

“Bà ta là mẹ nào của con? Mẹ con đã sớm chết rồi!”

“Con!” Thương Liên Thành tức đến mức không nói ra lời, định giơ tay lên tát vào mặt Thương Mẫn.