Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai Hài Tử Của Cương Thi

Chương 2

"Ba, bụng con thì làm sao?" Trương Khâu cúi đầu nhìn, cười hì hì nói với ba, "Không béo mà! Vẫn là con trai soái ca của ba!"

Ba Trương ánh mắt phức tạp từ trên bụng con trai dời đi, nhìn khuôn mặt trắng bệch ngây ngốc của con trai, đột nhiên không biết nên nói gì, kìm lại lời trong lòng mà nói, " Lên xe trước đi."

Vừa lên xe Trương Khâu giống như không xương sống ngồi xõng xoài trên ghế phụ, lười biếng thắt dây an toàn, ngáp một cái, y lại mệt rã rời, " Mẹ con đâu?"

"Ở nhà nấu cơm cho con." Ba Trương đáp lại một câu, khởi động xe, thấy con trai mệt rã rời híp mắt, không biểu tình hỏi: "Trường học có gì vui nói ba nghe xem nào."

Trương Khâu vừa nghe thấy lại có chút tinh thần, trong lòng cũng biến động, tuy rằng ở trong cổ mộ có ký ức xấu, nhưng y thật sự không kháng cự lại được điểm đặc thù kỳ lạ của lăng mộ Cô Mạc quốc, y thích những thứ kỳ kỳ quái quái như này, nếu không lúc trước cũng không lựa chọn chuyên ngành khảo cổ.

"Ba, lần trước tìm thấy một cổ mộ trên núi Tần Lĩnh, là của triều đại nhà Thương, cách hiện tại gần 4000 năm trước, tin tức rất giật gân, ba đã xem chưa?"

Ba Trương nghe nói triều đại nhà Thương, mí mắt nhảy dựng, " Vẫn chưa, con nói rõ hơn xem."

Trương Khâu biết ba cũng thích những chuyện này, giá sách trong nhà hơn phân nửa đều là sách về phong thuỷ, nghĩ đến chín cột trụ màu đen ở tầng hai gian mộ chính, y có nhiều câu hỏi muốn hỏi ba, vì thế mọi chi tiết dưới lăng mộ đều nói ra, ngoại trừ đoạn người đàn ông có đối mắt đỏ.

"....... Địa danh của Cô Mạc quốc là ở Sơn Đông ngày nay, nhưng lăng mộ kia lại ở Tây An, tuy rằng trên tấm bia đá khắc ba chữ Cô Mạc quốc, nhưng không có những thông tin nào khác, cũng không có chủ nhân lăng mộ, thật sự rất khó để phán đoán niên đại cụ thể........" Trương Khâu nói đến chủ nhân ngôi mộ trong sự mơ hồ, " Những ký tự hoa văn trên chín trụ cột con chỉ chụp một phần nhỏ, trở về chúng ta cùng nghiên cứu."

"Chỉ có như vậy, không còn gì khác?"

"Không có." Trương Khâu khó hiểu nhìn ba, "Ba, hôm nay ba làm sao vậy?"

Trương Khâu là con một, từ nhỏ đã rất thân thiết với ba, không biết lớn nhỏ nói chuyện tùy ý cũng là chuyện bình thường, hôm nay vừa ra trạm xe y đã phát hiện ba có chút khác thường ngày, đặc biệt nghiêm túc.

" Con nói thật cho ba, có chuyện gì kỳ lạ xảy ra hay không?" Ba Trương tấp xe sang một bên, gắt gao nhìn chằm chằm mặt con trai, " Từ nhỏ mỗi lần nói dối là con lại sờ mũi, còn không chịu nói thật ba sẽ đánh con."

Trương Khâu nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, loại chuyện này phải nói với ba của y như thế nào, nhưng xem ra nếu y không nói ba sẽ đánh thật, trồng nấm nửa ngày, mới bất chấp tất cả nói: " Con cũng không rõ lắm, thật mà ba! Anh ta chỉ nhìn một cái thì còn đã ngất đi, sau đó thì, thì là vậy đó, ý thức con mơ hồ, lúc tỉnh lại cả người đều......."

Cuối cùng gập ghềnh nói xong một hơi, Ba Trương nghe xong hai mắt ửng đỏ, trong lòng lộp bộp một chút, mặt đen như đáy nồi, Trương Khâu cũng biết chuyện này có chút khác thường.

"Ba, làm sao vậy?"

" Trong bụng con đang mang quái thai mắt đỏ" Ba Trương nhìn khuôn mặt trắng bệch của con trai, trong lòng cũng không dễ chịu, khởi động lại xe, " Người đàn ông con nói có thể là cương thi hơn 3000 năm trước."

Trong đầu Trương Khâu lúc này đều là ý nghĩ y mang thai con của cương thi, tin tức liên tục spam ở trong đầu, không khác gì ngũ lôi oanh đỉnh, bùm bùm cả người đều phát ngốc, cả người choáng váng cho đến khi vào cửa nhà.

Y là đàn ông sao có thể mang thai?

Lại còn mang thai với cương thi --

Trương Khâu mất hồn mất vía đứng ở cửa, bà Trương thấy dáng vẻ này của con trai, hối hận lúc nãy nói quá rõ ràng, tay đặt lên vai con trai, "Việc này không phải không có cách giải quyết, đi vào ăn cơm trước, đừng làm mẹ con lo lắng."

Cửa vừa mở ra, Mẹ Trương thấy hai cha con đã trở về, mừng rỡ nói: " Hai người về rồi, mau rửa tay ăn cơm." Vừa thấy sắc mặt con trai không tốt, "Làm sao vậy? Sao mặt lại trắng bệch như vậy."

Trương Khâu cười cười, khổ sở dựa đầu vào vai mẹ, " Con nhớ mẹ."

Mẹ Trương vui vẻ không khép được miệng " Con trai ngoan, mẹ làm cho con rất nhiều món con thích ăn, đi từ từ thôi, có phải bị say xe hay không?"

Ba Trương ở bên cạnh yểm trợ, Mẹ Trương không có nghi ngờ gì, cho rằng con trai say xe nên không thoải mái. Trương Khâu rửa mặt, tinh thần tốt hơn chút, khi nhìn thấy trên bàn cơm đều là món cay mà y thích, lập tức ngồi xuống, bưng bát cơm ăn như đánh giặc, mẹ Trương lúc này mới yên tâm.

Ba Trương nhìn con trai nhà mình ăn như lớn, ông biết nhãi con nhà mình sơ ý, nhưng không ngờ lại sơ ý đến như vậy!!!

Trương Khâu từ bát cơm ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của ba, trầm mặc, y có thể làm gì bây giờ? Y cũng rất tuyệt vọng và thương tâm mà!

Y quay đầu lại cười, khen nói: "Mẹ, tay nghề của mẹ càng ngày càng tốt!"

Mẹ Trương càng vui vẻ.

Buổi tối, mẹ Trương cùng hội chị em đến quảng trường khiêu vũ, Trương Khâu chạm mặt ba Trương.

"Ba --"

"Đêm nay đi ngủ sớm một chút, ngày mai cùng ba đến một nơi."

Trương Khâu còn muốn hỏi, ba y đã vào thư phòng đóng cửa lại.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Trương Khâu đã bị gọi dậy kéo ra ngoài, trực tiếp ném ở ghế phụ, lái xe một đường đến ga tàu hỏa, Trương Khâu nghiêng đầu ngủ đến chảy nước miếng, tới nơi bị ba gõ tỉnh, y xoa đầu vẻ mặt mờ mịt.

"Ba, chúng ta đi đâu vậy?" Y hỏi " Ba đã nói với mẹ chưa?"

Ba Trương nghe được câu sau mí mắt, hơi mất tự nhiên nói: " Đã để lại bức thư." Sau đó chưa hết giận đấm vào đầu Trương Khâu, " Lên xe lửa trước."

Trương Khâu có thể mơ hồ nghĩ đến mẹ sẽ tức giận như thế nào khi nhìn thấy bức thư kia.

Nơi chuyến tàu đi đến là một quận nhỏ ở Giang Tô, trước đây Trương Khâu chưa bao giờ nghe nói về nơi này. Bởi vì đang trong kỳ nghỉ hè, trên tàu có không ít người, Trương Khâu và ba tìm một chỗ ngồi xuống, ngồi xe lửa phải mất đến tám tiếng.

Đối diện là hai nữ sinh viên, vốn dĩ đang xoa đôi mắt lim dim buồn ngủ, thấy Trương Khâu ngồi xuống, lập tức tinh thần tỉnh táo hẳn, không ngờ lần này ngồi xe lửa cũng có thể gặp được tiểu soái ca, nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể làm quen trong chuyến đi.

Đối diện với vẻ mặt hưng phấn không chút che dấu nào của hai cô gái, ít nhất Trương Khâu đã nhìn ra, y hiện tại không có tâm tình tán gẫu thả thính các cô gái, hơn nữa còn có ba đang ngồi bên cạnh, y cũng không dám làm xằng làm bậy, chỉ là được các cô dùng ánh mắt nhìn trai đẹp để nhìn mình, trong lòng y vẫn khá vui, vì thế y nghiêng mặt qua, cho thấy một góc sườn mặt mà y tự nhận là đẹp trai nhất, quả nhiên nghe thấy tiếng hai cô gái nhỏ giọng khen hắn đẹp trai, rất đẹp trai, vô cùng vô cùng đẹp trai.

Trương Khâu trong lòng vui mừng như nở hoa.

Y khẽ nheo mắt thay đổi tư thế, quả nhiên hai cô gái đối diện càng phấn khích khen ngợi y.

"So với minh tinh còn đẹp hơn!"

"Khí chất thật đặc biệt, cậu xem anh ấy để tóc dài, nhưng không cảm thấy ẻo lả chút nào!"

"A! Anh ấy nhìn qua, làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Có phải chúng ta nói quá lớn hay không, nhưng thật sự rất đẹp trai a!"

Trương Khâu: Từ từ, tóc dài là cái quỷ gì?! Còn có y đang nhắm hai mắt!

Ý thức được không phải nói chính mình, Trương Khâu thẹn quá hoá giận, nghĩ thầm đàn ông con trai gì mà lại để tóc dài, y thật ra cũng muốn nhìn xem có mấy phần đẹp trai!

Trương Khâu vừa mở mắt ra, liền chạm mắt với một người đang gần lối đi phía đối diện.

Đôi mắt hẹp dài lạnh nhạt.

Trương Khâu lập tức dựng thẳng tóc gáy, bị đối phương nhìn chằm chằm như đông cứng lại, ánh mắt không thể dời đi, bên tai vẫn có tiếng thì thầm khen ngợi của các cô gái, nhưng giờ khắc này Trương Khâu không còn tâm tư gì mà so đẹp xấu, y chỉ cảm thấy ánh mắt người này lạnh đến tận xương tủy.

Cả người đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt Trương Khâu từ từ trắng bệch, đối phương mới dời tầm mắt đi.

Y không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng quay đầu không dám nhìn qua nữa, nhưng y luôn cảm thấy sau lưng có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình.

Trương Khâu vội vàng làm bộ ngủ, đưa tay sờ lên trán, một tay mồ hôi lạnh, trong đầu lại nghĩ đến cặp mắt kia, như thế nào lại có cảm giác quen thuộc, hình như là đã từng gặp qua ở đâu đó.

Y không nhận ra, ba Trương ngồi ở bên cạnh khi nhìn mấy người xách túi hành lý màu đen ngồi gần lối đi nhỏ phía đối diện, khẽ chau mày, tai động đậy, có thể được âm thanh leng keng của kim loại trong hành lý.

Ba Trương dời tầm mắt đi, tay ôm ngực nhắm hai mắt lại.

Trương Khâu vốn giả vờ ngủ kết quả đã ngủ say, lại mơ thấy đôi mắt đỏ ngầu trong ngôi mộ, chỉ là lần này đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm y như một cái miệng độc, như thể chỉ cần y di chuyển sẽ nhào lên cắn một ngụm.

Đột nhiên tỉnh giấc, Trương Khâu thở hổn hển, vẫn còn bàng hoàng, chỗ ngồi bên cạnh trống không, ba y không biết đã đi đâu.

" Người ngồi bên cạnh anh vừa đi WC." Cô gái đối diện nói.

Trương Khâu gật gật đầu, có chút mơ màng nhìn bốn phía, kết quả vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy người đang ông ngồi gần lối đi phía đối diện kia, đối phương thật sự lớn lên rất xuất sắc, từ nhỏ đến lớn y chưa từng gặp người nào đẹp trai như vậy.

Mái tóc đen dài được buộc đơn giản, làn da thực trắng, ánh sáng bên ngoài xe chiếu vào, hắn trắng như thể trong suốt, sườn mặt rất hoàn mỹ, dường như cảm nhận được tầm mắt của y, người kia quay đầu lại, ánh mắt hai người vừa vặn chạm nhau.

Nhưng lần này ánh mắt đối phương không hề đáng sợ như vừa rồi, tuy rằng lạnh nhạt nhưng không có tính xâm lược.

Đối phương gật đầu, như một lời chào hỏi, Trương Khâu tức khắc có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh, lập tức nở nụ cười gật gật đầu, thế nhưng đối phương đã dời tầm mắt đi mà nhắm mắt

Trương Khâu: Lớn lên đẹp trai có gì xuất chúng hơn người chứ! Tôi cũng rất đẹp trai! Hừ!

Sau đó nghiêng đầu nhìn khung cảnh trần trụi ngoài cửa sổ.

Xe rất nhanh đã đến trạm, ba y cũng đã trở lại, Trương Khâu đứng dậy muốn xuống xe, ba y lại đẩy y về lại chỗ ngồi.

"Đợi lát nữa hẳn xuống xe."

Trương Khâu phát hiện sáu người ngồi gần lối đi phía đối diện đứng lên chuẩn bị rời đi, năm người xách theo túi lớn, người đàn ông tóc dài đi ở cuối cùng không mang theo thứ gì, nhưng có thể nhìn ra là đi cùng nhau, bởi vì người đi ở phía trước gọi người đàn ông tóc dài là Ly Thù.

Tên này rất lạ, không biết hai chữ kia là gì.

Trương Khâu nghĩ thầm trong lòng, đột nhiên bị ba túm lấy "Xuống xe."

Bởi vì là quận nhỏ, người xuống xe không nhiều lắm, rất nhanh Trương Khâu và y đã bắt gặp sáu người kia, trong đó có một kẻ cao to vạm vỡ hung tợn mà trừng mắt nhìn bọn họ, Trương Khâu không hiểu chuyện gì, nghĩ thầm người này có bệnh.

" Ông già, dọc đường nhìn chúng tôi suốt, cản thận đôi mắt của ông."

Trương Khâu lập tức nói lảng đi " Anh có bệnh à! Ai nhìn anh chứ!"

Đối phương phát cáu, trực tiếp hùng hổ tiến về phía Trương Khâu, trong đó một người không kiên nhẫn nói: "Lão tam, đừng gây chuyện, đi nhanh lên."

Trương Khâu thấy đối phương muốn đánh lộn, nhưng khi nhìn thấy thân hình của người ta đã lập tức nuốt nước bọt, nhưng không thể để ba y chịu uất ức này, y chặn ở phía trước, nhỏ giọng nói: "Ba, ba chạy nhanh chạy đi báo cảnh sát, con có thể cản được một lúc."

Ba Trương nghĩ đứa con trai này ngốc thì ngốc thật, nhưng cũng hiếu thuận, đã nhiều năm không hoạt động, hôm nay vừa vặn luyện tập.

Đối phương cao to đứng phía trước mặt Trương Khâu nhìn từ trên xuống dưới như nhìn con gà, ánh mắt giễu cợt, vung nắm đấm cũng mang theo gió, nắm tay còn bự hơn mặt Trương Khâu.

Ba Trương ở phía sau nắm cổ áo Trương Khâu như nắm gà con, còn chưa kịp tung chiêu, đã thấy nấm đấm đối phương bị chặn lại.

"Đi."

Thanh âm lạnh nhạt ngắn gọn mà rõ ràng, Trương Khâu thấy người đàn ông tóc dài ngăn lại, cánh tay sáng trắng che dưới cánh tay của lão tam, người đàn ông xông ra giúp đỡ vừa trắng vừa nhỏ, nhưng mặt lão tam kia lại biến sắc, miệng mấp máy như muốn chửi thề, cuối cùng tức giận buông lỏng tay, xoay người rời đi.

Trương Khâu ngẩng đầu định nói cảm ơn, đã thấy đối phương đi xa.

_________

Hình ảnh minh họa khong liên quan nhưng đó là bộ truyện mk rát thích.

Tên: Chuyện của hosik