Dương Thần

Chương 11: BÁT ĐẠI YÊU TIÊN BẠCH TỬ NHẠC

Uông, uông, uông ……..

"Ân? Đây là thanh âm gì?"

Hồng Dịch ngẩng đầu lên, hắn nghe thấy được bên ngoài xa loáng thoáng truyền đến thanh âm chó sủa.

"Chít chít, chít chít! Chít chít!"

Ba con tiểu bạch hồ so với Hồng Dịch càng mẫn cảm, vừa nghe đến bên ngoài trong gió tuyết truyền đến tiếng chó sủa như có như không, nhất thời nhảy dựng lên, chít chít kêu loạn lên, có vẻ phi thường bối rối.

"Không tốt? Có thợ săn vào núi ."

Hồng Dịch một chút liền hiểu được , trời tuyết rơi lớn, rừng hoang núi sâu, không có khả năng có chó cắn, giải thích duy nhất chính là có thợ săn vào núi.

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ. Dịch ca ca, làm sao bây giờ? Đây là âm thanh ngao khuyển. Ngao khuyển là chúng ta sợ nhất đó , chúng nó chính là ngay cả lão hổ đều có thể xé vụn ra đó. . . . . ."

Đúng lúc này, Tiểu Thù, Tiểu Phỉ, Tiểu Tang ba con bạnh hồ chạy loạn lên.

Trong đó Tiểu Thù vẫn là thoáng trấn định hơn một ít, dùng móng viết mấy chữ xiên vẹo lên mặt đất.

Lúc này là ban ngày, ba người cũng không thể thần hồn xuất xác để trao đổi, không đạt tới ‘Nhật du’ cảnh giới, hồn căn bản không thể thừa nhận ánh sáng ban ngày, cho dù là ngày tuyết rơi dày, không có ánh mặt trời, cũng không thể được

Nhưng mà Hồng Dịch từ ánh mắt bối rối của ba con tiểu hồ có thể nhìn ra được chúng phi thường sợ hãi. Cũng thấy rõ ràng mấy chữ trên mặt đất.

"Ngao khuyển!"

Thấy Tiểu Thù trên mặt đất viết ra mấy chữ, Hồng Dịch cả người tóc gáy đều dựng hết lên.

Hắn xuất sinh hào môn, tuy thân phận ở dưới, nhưng ngao khuyển loại này vẫn biết đến, to lớn như con nghé con, cực kỳ hung mãnh, là thần vật giữ nhà hộ viện, hơn nữa loại này cực kỳ mẫn cảm, trời sinh còn có linh tính, có thể nhìn được quỷ vật vô hình.

Nói cánh khác là Hồng Dịch dù thần hồn xuất khiếu nhưng ở trước mặt ngao khuyển, cũng sẽ bị nhìn ra.

Những nhà hào môn đại hộ nuôi một con ngao khuyển có thể trấn áp tà khí.

"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Hồng Dịch thấy bộ dáng ba tiểu bạch hồ hoảng loạn, trong lòng cũng thoáng bối rối.

Ở chung nhiều ngày, hắn cũng biết chi tiết đàn hồ ly này, tuy rằng là bắt đầu tu luyện, nhưng không có năng lực tự bảo vệ mình. Gặp thợ săn bình thường còn có thể đối phó một chút, gặp được loại thợ săn có ngao khuyển, quả thực không có cơ hội hoàn thủ. Khẳng định sẽ bị cắn nát thành trăm mảnh, chạy cũng không thoát.

Khi Ngao khuyển phát uy, có thể sánh bằng sư tử hổ báo, bình thường ba bốn tinh tráng đại hán cũng không là đối thủ, huống chi còn có năng lực nhìn thấu thần hồn?

"Đồ lão chỉ sợ cũng không phải đối thủ của mấy thứ này, ta hay là đi ra ngoài đưa bọn họ rời đi, nói rằng ta là thư sinh tiến vào thâm sơn bị lạc đường, để cho bọn họ đưa trở về. Như vậy thợ săn sẽ rời đi ."

Tiếng chó cắn càng ngày càng gần, tình huống càng lúc càng nguy cấp.

Hồng Dịch vỗ vào bàn một cái, cả người dựng lên, đạp vài bước lớn, mãnh xốc mở miên mành đi ra ngoài thạch thất.

"Vù vù, Lạnh quá!"

Vừa ra khỏi thạch thất, gió lạnh phả vào mặt làm Hồng Dịch rùng mình. Dưới đất tuyết dày đến hai thước, hãm lại bước tiến của mọi người.

Hồng Dịch tìm thanh âm, gian nan hành tẩu, hướng bên ngoài sơn cốc đi tới.

Ngoài sơn cốc là một sườn núi nhỏ, địa thế tương đối cao, sườn núi có rừng cây, có thể ẩn dấu thân thể, cũng có thể từ trên cao nhìn xuống chú ý tới bên ngoài cốc qua một con đường nhỏ dài.

"Thiên a. . . . . ."

Hồng Dịch leo lên triền núi, liền thấy xa xa mười mấy điểm đen xuất hiện ở cuối con đường nhỏ.

Từ những điểm đen này phát ra thanh âm uông uông, đúng là tiếng ngao khuyển sủa.

"Hơn mười đầu ngao khuyển!" Hồng Dịch có một cảm giác mê muội, ngực nhảy lên bang bang, cảm giác được đám hồ ly chạy trời không khỏi nắng .

"Hồng Tuyết Kiều? . . . . . . . Còn những người đó?"

Tuấn mã đi sau ngao khuyển càng ngày càng gần, thời điểm còn khoảng cách mấy ngàn bước, Hồng Dịch ẩn náu phía sau rừng cây, miễn cưỡng thấy được thân hình Hồng Tuyết Kiều.

"Không xong, cư nhiên là những người này vào núi săn thú. . . . ."

Hồng Dịch trong lòng càng cảm thấy không xong. Những người này chính là rất khó đối phó. Cho dù mình hiện tại ra ngoài, đυ.ng tới bọn họ khẳng định dẫn không đi, sợ rằng càng khiến cho bọ họ hoài nghi lớn hơn nữa.

"Chạy lên theo bọn họ để nói lý ư? Sợ rằng nói không thông? Đáng ghét, ta nếu là võ thuật Đại tông sư. . . . . ." Hồng Dịch nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra biện pháp tốt ngăn cản nhóm người này, sâu tận đáy lòng có một loại cảm giác vô lực.

"Quận chúa! Sườn núi nhỏ phía trước trong rừng cây có ẩn dấu vật sống!"

" Thế nào? Thuần hồ trốn trong sơn lâm ư? Ngao khuyển đi trước, sợ rằng sẽ đem hồ ly xé thành từng mảnh nhỏ mất, vậy không tốt , ta không muốn làm hư bộ lông. Tuyết Kiều, tiễn pháp của ngươi không tồi. để cho đám ngao khuyển đi lên, đem hồ ly đuổi ra ngoài, ngươi bắn vào mắt chúng sẽ không thương đến da lông."

"Quận chúa, không có vấn đề."

Ngao khuyển gấp gáp, kỵ mã bôn dũng và một nhóm người, chính là Vịnh Xuân quận chúa, Hồng Tuyết Kiều, cùng với Thành thân vương thế tử Dương Đồng, Cảnh Vũ Hành.

Vừa mới ở trên mặt tuyết, đàn ngao khuyển không ngừng kêu lên, mãnh liệt truy tung, rốt cục khiến cho bọn chúng đuổi tới nơi này.

"Cái gì? Phát hiện ra ta?"

Thời điểm Hồng Dịch nghe thấy được một hộ vệ cao thủ rống to sơn lâm có ẩn dấu vật trong lòng liền căng thẳng.

"Nói cái gì cũng không thể để Tiểu Thù, Tiểu Phỉ, Tiểu Tang bọn họ gặp nạn được. Các nàng nếu đã kêu ta là ca ca, ta tự nhiên đem các nàng là muội muội, người lấy quốc sĩ đãi ta, ta lấy liệt sĩ báo đáp."

Hồng Dịch sửa sang lại quần áo chính muốn ung dung đi ra.

Đúng lúc này, ngao khuyển đang hướng tới trên sườn núi lao tới đột nhiên ngừng lại, tựa hồ là cảm giác được cái gì có uy hϊếp mãnh liệt.

"Chuyện gì xảy ra?"

Cảnh Vũ Hành, Dương Đồng, Hồng Tuyết Kiều, Vịnh Xuân quận chúa hai nam hai nữ trong mắt đồng thời lóe ra quang mang nhϊếp nhân.

Cùng lúc đó, những cao thủ hộ vệ đi theo đều mãnh mẽ đạp từng bước tiến lên.

Tựu tại đây trong nháy mắt, từ xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng ca, đồng thời, trong gió tuyết, kèm theo lúc ẩn lúc hiện mùi thơm của rượu.

"Hảo tửu. . . . . . . Hảo tửu trong tay ta. . . . . . .

Uống rượu, thượng hạ thông khí bất khái thấu. . . . . …

Uống rượu, tư âm tráng dương chủy bất xú. . . . . . .

Uống rượu, nhất nhân cảm tẩu Thanh Sát Khẩu. . . . . . .

Uống rượu, kiến liễu Hoàng đế bất khái đầu. . . . . . ."

(Bài thơ này em bó tay. Cao thủ nào có thời gian xem hộ em)

"Bài ca này, hào khí thật lớn, là từ địa phương nào vọng lại? Một người dám đi Thanh Sát khẩu, thấy Hoàng đế không dập đầu. . . . ." Hồng Dịch nghe bài ca này, tuy không có tính thơ văn, nhưng khí phách ngút trời, có một loại khí thế phô thiên cái địa.

Thanh Sát khẩu là một nơi giao giới của Đại Kiền vương triều với Vân Mông đế quốc, nơi đó hàng năm chinh chiến, người chết vô số, thi hài chồng chất như núi, nghe nói là một tấc đất, một tấc huyết nhục.

Địa phương này cũng cực kỳ khủng bố, nghe đồn ban ngày có thể nhìn thấy quỷ đả nhân( Quỷ đánh người), căn bản không người dám đi.

Tiếng ca cùng hương rượu nhẹ nhàng bốn phía.

Đột nhiên trong lúc đó, dị biến bỗng phát sinh.

Trong hơn mười con ngao khuyển một con ngao lớn nhất đột nhiên quay đầu lại, hình như là bị cái gì đó bám lên thân, trong ánh mắt lóe ra quang mang hung ác, gầm lên một tiếng, mãnh hướng đoàn người Cảnh Vũ Hành tấn công tới.

Ngao khuyển trung thành cư nhiên cắn lại chủ nhân!

"Ân?"

Cảnh Vũ Hành đột nhiên gặp phải tình huống như vậy, ngược lại xử biến bất kinh ( gặp biến không hoảng), cả người từ trên ngựa lập tức nhảy xuống, xuất thủ như điện, như hổ báo cắn gϊếŧ, một quyền oanh trúng vào xương đầu đại ngao, đánh cho đầu đại ngao này bay xa chừng ba năm bước có hơn, thời điểm vừa muốn xoay thân giãy dụa đứng lên, Cảnh Vũ Hành từng bước từng bước đi qua, trực tiếp đem đầu ngao này đạp chết!

Kĩ năng liên tiếp, sạch sẽ lưu loát, uy thế hung mãnh, phản ứng như điện, biểu hiện ra thân thủ bất phàm của "Tiểu Lý quốc công".

"Đây là Quỷ Tiên Phụ thể thủ đoạn! Cư nhiên có yêu quái cường đại như vậy! Ai! Hiển thân cho ta!"

Cảnh Vũ Hành đánh chết con ngao của mình, nhưng trên mặt không có nửa điểm vui mừng, đột nhiên kêu lên.

Thần hồn tu luyện tới trình độ ‘Phụ thể, Đoạt xá’, có thể xưng thành Quỷ Tiên!

Loại thần thông trình độ này, có thể đem thần hồn bay ra, phụ thể đoạt xá. Đại ngao vừa rồi, chính là bị phụ thể, do đó đã cắn lại chủ nhân.

"Hảo! Cư nhiên có thể nhìn ra Quỷ Tiên phụ thể thủ đoạn! Bất quá muốn ta hiển thân, các ngươi còn kém một chút, phải Hồng Huyền Cơ, Dương Thác hai vị võ thánh đến mới không sai biệt lắm."

Đột nhiên trong lúc đó, hơn mười đầu đại ngao lại có một đầu đại ngao mở miệng nói chuyện .

Băng!

Một mũi tên bắn ra vào giữa mắt đầu đại ngao này, đại ngao trở mình một cái rồi nằm bất động trên mặt đất.

Người phát tiễn chính là Hồng Tuyết Kiều.

"Vô ích thôi, tên này của ngươi, như thế nào lại hữu dụng?"

Đầu đại ngao vừa mới chết thì một đầu đại ngao khác lập tức lại mở miệng nói tiếng người.

Tình cảnh trở nên dị thường quỷ dị.

"Ngươi là ai?"

Nghe thấy Hồng Huyền Cơ, Dương Thác hai cái tên. Bốn người đều sắc mặt rùng mình, Thành thân vương thế tử Dương Đồng đột nhiên tiến lên, hỏi.

"Ngươi họ Dương a, là hoàng thất? Trở về nói cho Dương Thác, nói ta Bạch Tử Nhạc sớm muộn gì cũng sẽ tìm hắn phân cao thấp. Bảo hắn chờ xem."

"Bạch Tử Nhạc!"

Vừa nghe cái tên, Dương Đồng đột nhiên cả kinh, tựa hồ là cảm giác được cái gì đáng sợ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào đại ngao đang nói trước mắt.

"Đi!"

Đột nhiên, Dương Đồng giục ngựa xoay người chạy như điên.

Thấy thần sắc Dương Đồng, người khác đều hoảng sợ rồi đột nhiên hồi mã.

Trong khoảng thời gian ngắn, mã tẩu ngao bôn, quay lại đường cũ trở về, không tới nửa nén hương công phu đã đi hết, chỉ còn lại có hai xác ngao, một đầu đại ngao.

"Hồng Dịch?"

Lúc Hồng Dịch nhẹ nhõm thở dài một hơi thì đầu đại ngao chậm rãi đi lên triền núi, mở miệng nói chuyện , mang theo ngữ khí dò hỏi.

"Ngươi là ai?"

Hồng Dịch nhìn vào con đại ngao đang nói, hỏi.

"Ta chính là Bạch tiên sinh, bên ngoài rất lạnh, ngươi hãy cứ theo ta vào thạch thất đi." Đại ngao nói.

"Hảo."

Hồng dịch đi theo đầu đại ngao xuống triền núi, trở lại u cốc thạch thất.

Hắn thấy trên chiếc ghế có một người trẻ tuổi mặc quần áo màu xanh nhạt, tóc rất dài, kết thành trái đào tán lạc ở thái dương.

Thanh niên nhân này hai mắt nhắm chặt, chờ khi Hồng Dịch vừa tiến vào liền mở ra tản mát quang mang nhu hòa như ôn ngọc.

Bên cạnh hắn thả một bầu hồ lô rượu màu tím dài hơn hai thước, sau lưng đeo một thanh trường kiếm. Cả người toát ra vẻ xuất trần tiên phong đạo cốt.

"Tiên sinh mời ngồi, Nguyên Phi từng đề cập qua ngươi, đây là ‘Trần nhưỡng hầu nhi tửu’ mấy chực năm của ta. Có thể hoạt thông khí huyết, kéo dài tuổi thọ, uống trước một ngụm đi."

Người trẻ tuổi ha ha cười, tiếp Hồng Dịch ngồi xuống.

"Ngươi là một trong thiên hạ bát đại yêu tiên? Bạch Tử Nhạc tiên sinh?"

Hồng Dịch hỏi, rồi đi tới tiếp hồ lô rượu, uống một ngụm. Rượi mới vào trong dạ dày liền bốc lên ra một cỗ khí tức ấm áp dào dạt, tựa hồ là toàn thân từ trong bốn vạn tám ngàn lỗ chân lông đều tản mát ra mùi thơm ngát.

"Hảo tửu, tiên tửu. Ca cũng là hảo ca. Một người dám đi Thanh Sát khẩu, thấy Hoàng đế không dập đầu, không hiện thân có thể dọa lui đám cao thủ kia, thật xứng đáng được xưng là anh hùng."

Uống xong một ngụm rượu, Hồng Dịch cả người đều nóng hết cả lên, "Uống rượu của Bạch tiên sinh, ta đương nhiên cũng không uống không hay là tặng tiên sinh một bài thơ đi."

Nói xong, Hồng Dịch đứng lên, đi vài bước, lớn tiếng nói:

"Trường kiếm hoành cửu dã.

Cao quan phất huyền khung

Độc bộ thánh minh thế

Tứ hải xưng anh hùng."

(bài này hay quá ha dễ hiểu chẳng cần dịch )