Xuyên Qua Thời Không Đến Bên Nàng

Chương 34 Thanh Tâm tranh giành

Sáng hôm sau, hai người họ nhờ chủ y quán mua giúp hai bộ y phục mới đơn giản để thay vì trận mưa đêm qua làm y phục trở nên khó chịu khi mặc.Mộc Bạch chọn bộ bạch y đơn giản nhưng nhờ khí chất anh tuấn của mình mà làm cho bộ y phục này như được nâng cao phẩm cấp hơn. Thiên Bình cũng chọn cho mình bộ lam y thanh thuần nhẹ nhàng, vẻ đẹp thanh tú của cô lại vô tình làm cho khí chất trang phục trở nên thoát tục. Hai người họ quyết định đi bộ về lại tửu lầu, dọc đường cũng thu hút không ít ánh mắt của người qua đường. Mộc Bạch cảm nhận được những ánh mắt nhìn ngó đánh giá Thiên Bình nên hơi khó chịu, cô kéo tay nàng đi đến quầy nón bên cạnh, chọn lấy một cái có khăn trùm màu trắng rồi mua đeo ngay cho nàng:

"Nàng tốt nhất nên che lại dung mạo của mình, ta không thích người của ta lại bị người khác dòm ngó."

"Ai...là người của huynh chứ"

"Là ai thì người đó tự hiểu." Mộc Bạch nói một cậu rồi kéo tay nàng tiếp tục lên đường.

"Cái gì, ngươi không biết điện hạ và nàng ta đi đâu?" Thanh Tâm hốt hoảng nói to, từ sáng cô đã mang thức ăn lên phòng của điện hạ nhưng gọi mãi vẫn không có tiếng đáp lại, đến khi mở cửa vào mới biết là không có ai ở trong. Cô đi về phía giường thì lại nhìn thấy bức thư tay mà ngài ấy đã viết sẵn:

"Thanh Tâm, nếu ta vẫn chưa quay về thì hãy hộ tống họ về cung trước." hai tay cô lại run rẩy lo sợ.

Xuống quầy hỏi thử thì chỉ biết cô nàng Thiên Bình kia rời đi trong đêm, mà trước khi đi ả cũng đã hỏi thăm về điện hạ....chả lẽ hai người bọn họ đi ra ngoài cùng nhau.

Đang lúc muốn hỏi thêm gì đó thì sau lưng vang lên tiếng gọi quen thuộc:

"Thanh Tâm..."

Thanh Tâm biết rõ điện hạ còn ở ngoài cung thì sẽ luôn bị kẻ địch rình rập tấn công, cô rất lo lắng, rất bất an....sợ sẽ xảy ra điều gì đó không hay....nhưng khi nhìn thấy người mình lo lắng sốt ruột đã bình an trở về, cô không suy nghĩ nhiều liền chạy đến ôm chầm lấy Mộc Bạch.

Mộc Bạch cũng không nghĩ tỷ ấy sẽ lo lắng vì mình đến vậy....nhưng nhìn cổ đang khóc lóc trong lòng mình thì lại cảm thấy rất cảm động, từ nhỏ đến giờ tỷ ấy luôn là như vậy....

Mộc Bạch đưa tay vỗ nhẹ lưng Thanh Tâm an ủi:

"Được rồi...ta không có chuyện gì cả..."

"Người.....sao lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy chứ...."

"Được...ta biết lỗi rồi...cô đừng khóc..." giọng điệu như dỗ dành hài tử.

Thiên Bình nhìn một màn trước mắt, tâm có hơi khó chịu, cô chỉ biết Thanh Tâm tỷ là nô tỳ thân cận của Mộc Bạch, nhưng nhìn hành động không kiêng dè địa vị kia, thậm chí là sự dịu dàng Mộc Bạch dành cho cổ... Chắc chắn không hề dừng lại ở quan hệ chủ tớ....Thiên Bình cảm thấy mình có thể chỉ suy nghĩ lung tung, vội lắc đầu dẹp ý nghĩ này sang một bên.

Thanh Tâm một lúc sau mới dời khỏi người Mộc Bạch, cô như ý thức hành vi quá phận của mình nên liền cúi đầu tạ lỗi:

"Xin điện hạ tha lỗi....là nô tỳ quá lo cho người..."

"Không sao, chúng ta vào trong ăn gì trước đã."

Mộc Bạch quay đầu nhìn Thiên Bình đang thất thần nhìn mình kia mà mỉm cười nhẹ:

"Đi thôi"

"A....vâng." Thiên Bình vội hồi thần lại rồi cất bước theo sau cô.

Thiên Bình lên phòng gọi mẫu thân xuống ăn cơm nên giờ chỉ còn Mộc Bạch và Thanh Tâm ngồi ở bàn ăn. Mộc Bạch nhìn tỷ ấy vẫn cứ giữ quy cũ không dám ngồi cùng bàn đành ra lệnh :

"Ta ra lệnh cho tỷ ngồi vào bàn ngay."

"Nhưng..."

"Đây là ngoài cung, tỷ không cần phải như vậy..."

Thanh Tâm hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Bàn ăn này vừa đủ cho bốn người dùng. Thanh Tâm suy nghĩ một hồi rồi chọn ngồi bên cạnh Mộc Bạch. Cô quay sang nhìn Mộc Bạch hồi lâu như muốn tìm kiếm xem muội ấy có vết thương nào hay không. Dường như cảm nhận được Thanh Tâm đang nhìn mình, Mộc Bạch cũng quay sang nhìn cổ.

Thanh Tâm đột nhiên cầm lấy bàn tay phải của Mộc Bạch thật chặt, giọng nói có chút nức nở:

"Điện hạ...người có biết ta lo lắng đến mức nào không hả....lúc nhìn thấy bức thư kia, tim ta như có cây kim châm vào..."

"Thanh Tâm....không phải ta đã an toàn quay về rồi sao?" Mộc Bạch nhẹ giọng nói.

"Ta....ta muốn người phải kể lại cho ta nghe toàn bộ sự việc, nếu không ta sẽ...."

"Được, đợi sau khi ăn xong tỷ lên phòng ta, ta sẽ kể lại toàn bộ." nhìn bộ dạng như muốn trào ra nước mắt của tỷ ấy, cô thật sự không đành lòng nên liền thỏa hiệp.

Thiên Bình dắt tay mẫu thân xuống lầu, khi gần đến bàn liền nhìn thấy Thanh Tâm đang nắm chặt tay Mộc Bạch vào lòng, cơ thể liền hơi khựng lại. Mẹ cô dường như phát giác ra con gái mình có điểm khác thường liền nhìn về hướng con gái đang nhìn....

Bà quả thật không nghĩ một nô tỳ như Thanh Tâm lại có thể có những hành động thân mật với nhị hoàng tử như vậy...nhưng phản ứng của con gái bà, làm sao bà không quan tâm, chả lẽ con bé thật sự có tình ý với ngài ấy....

Bà tạm thời gác chuyện này sang một bên, vỗ nhẹ lên bàn tay Thiên Bình:

"Đi thôi, không nên để điện hạ đợi lâu."

"A....vâng..."

Mộc Bạch nghe tiếng bước chân liền quay mặt sang tìm kiếm thân ảnh của nàng, nhưng sao nhìn mặt của cổ có vẻ không vui, cô nương theo ánh nhìn chăm chú của nàng mới phát hiện tay của mình vẫn đang bị Thanh Tâm nắm chặt.

Thanh Tâm dường như quá xúc động nên cũng không kịp thu hồi hành động của mình, đến khi Mộc Bạch đột ngột rút tay rời đi mới xấu hổ mà ngồi ngay chỉnh lại, mặt cúi nhìn xuống bàn.

Mộc Bạch đưa tay mời hai người họ ngồi xuống đối diện:

"Bá mẫu, Thiên Bình, hai người cứ ngồi xuống đi, ta đã gọi món sẵn, một lát họ sẽ đem lên."

Bà giữ quy cũ cúi đầu cảm tạ rồi kéo tay con gái ngồi xuống.

"Còn Vân Tịch, sao cổ không xuống cùng?"

Yên phu nhân lên tiếng giải thích:

"Bẩm điện hạ, cô ấy đã ra ngoài mua chút đồ để sau khi vào cung có cái để dùng."

"Ta biết rồi..."

Món ăn dần dần được dọn lên đầy cả bàn, mọi người chờ Mộc Bạch đυ.ng đũa trước rồi sau đó mới cùng nhau ăn. Mộc Bạch nhìn về đĩa tôm trước mặt, dường như theo tìm thức mà thành thục lột bỏ lớp vỏ kia đi. Trong lúc đang chú tâm ăn, Thiên Bình đột nhiên thấy đôi đũa ở phía đối diện đang đặt con tôm đã được lột sạch vào chén nàng. Ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt dịu dàng của Mộc Bạch....bao nhiêu suy tư khó chịu trong đầu đều đã tan biến hết cả. Nàng mỉm cười đáp lại rồi cũng nhanh tay cho vào miệng. Thanh Tâm ngồi bên cạnh nhìn hành động ân cần của điện hạ dành cho nàng ta khiến cô bất giác khó chịu. Rõ ràng thời gian gần đây ngài ấy luôn không nói hay quan tâm gì nhiều đến cô ta, tại sao chỉ trong một đêm lại thay đổi mà quan tâm công khai như vậy....chả lẽ đêm qua giữa họ xảy ra chuyện gì?

Mọi người ăn cơm cùng nhau nhưng tâm tư đều có suy nghĩ của riêng mình. Đến khi ăn sáng xong mọi người mới bắt đầu quay về phòng mình thu xếp hành lí để tiếp tục lên đường.

Khi đi lên tầng lầu, Thanh Tâm đột nhiên kéo tay Thiên Bình lại, vẻ mặt hơi ngại ngùng:

"Thiên Bình muội muội, muội...có thể giúp ta thu xếp hành lí không. Điện hạ bảo ta sang phòng người trò chuyện một lúc...." nói xong còn tỏ vẻ đỏ mặt.

".....muội hiểu rồi...."

Nhìn ra ánh mắt thất thần của Thiên Bình, Thanh Tâm liền đắc ý rồi bước vào phòng Mộc Bạch.

"....." Thiên Bình cũng không muốn suy nghĩ gì nhiều, những lời Mộc Bạch nói với nàng đêm qua từng lời đều được nàng khắc sâu vào lòng, vả lại, nếu nàng đã lựa chọn yêu người, thì lòng tin là thứ không thể thiếu....nàng lắc đầu nhẹ rồi về phòng mình.

Trong phòng Mộc Bạch, hai người họ đang ngồi cạnh nhau trước bàn trà.

"Chuyện chỉ có vậy....thế nên tỷ không cần lo."

Khi nghe toàn bộ câu chuyện, Thanh Tâm hai tay đều run rẩy, cô không nghĩ muội ấy lại ngốc như vậy, tự mình chui đầu vào hang hổ mà không hề nói cho bất kì ai về quyết định của mình. Cô thực sự rất giận, dường như lúc này đây cô không còn kiêng dè thân phận gì nữa mà giống như lúc nhỏ, đứng khỏi ghế rồi chạm vào vai Mộc Bạch, cúi đầu lo lắng nhìn cô:

"Người nói ta biết....có bị thương ở đâu không?"

"Ta không sao"

Thanh Tâm vẫn cố chấp không tin, tay cô chỉ mới di chuyển xuống phần cánh tay phải một chút đã nghe tiếng rên khẽ của Mộc Bạch.

"Tay người bị thương?"

"Nó...không nghiêm trọng đâu."

Thanh Tâm cố chấp không tin, dường như theo thói quen chăm sóc Mộc Bạch từ nhỏ mà xắn tay áo của cô lên, quả nhiên có một vết kiếm vẫn còn in hằn đỏ tươi ở đó. Nước mắt cô đã không kiềm chế được mà rơi. Mộc Bạch biết rõ để tỷ ấy nhìn thấy thế nào cũng sẽ đau lòng vì cô, từ nhỏ đã vậy, đến giờ vẫn vậy....

Đột nhiên Thanh Tâm ngã người vào lòng cô mà ôm chặt lấy. Do sợ cổ ngã nên cô đành dùng tay ôm lấy eo cổ.

Đúng lúc này cửa phòng lại đột nhiên mở ra, Thiên Bình nhìn cảnh hai người họ ôm chầm lấy nhau, tay Mộc Bạch còn ôm lấy đối phương mà không có ý định đẩy ra, tâm trí cô chỉ muốn tự nói rằng đừng nên suy đoán lung tung nhưng con tim lại rất khó chịu...cô không một lời liền mạnh tay đóng cửa lại rồi đi về phòng mình.

Mộc Bạch từ lúc cánh cửa mở ra, nhìn thấy nàng ấy đứng ở cửa đã trở nên hoảng loạn, cô đưa tay lên vai Thanh Tâm muốn đẩy cổ ra nhưng đối phương lại càng ôm chặt hơn. Đến khi nàng ấy quay người rời đi, cánh cửa phòng được đóng lại, Mộc Bạch tâm tình càng rối loạn hơn, nhất là ánh mắt đau lòng của nàng khiến cô càng khó chịu.

Cô đưa mắt nhìn người trong lòng vẫn ôm chặt lấy cô mà đành nhẹ giọng nói:

"Thanh Tâm, ta đã an toàn ở trước mặt tỷ, không cần thương tâm như vậy..."

Thanh Tâm vứa rồi tất nhiên nghe rõ tiếng mở cửa kia, mới đầu cô lo người khác nhìn thấy dáng vẻ ôm nhau của hai người họ sẽ tung tin đồn nhưng khi cảm nhận thái độ và hành động muốn đẩy mình ra của Mộc Bạch thì cô đã biết đó là ai. Không biết tại sao cô lại muốn để đối phương nhìn thấy...từ trước đến nay cô giấu đi tình cảm của mình rất kĩ, thậm chí là không hề biểu lộ hay bày tỏ. Nhưng từ lúc xuất hiện Thiên Bình, cô đã biết đến lúc mình phải tranh giành lấy thứ mình muốn.

Đến khi nghe tiếng cửa đóng mạnh lại, cô đã biết mục đích của mình hoàn toàn thành công. Cô ngẩng đầu nhìn vẻ mắt góc cạnh đầy tinh xảo của người...thật sự muốn được chạm vào dù chỉ một lần....nhưng cô không muốn muội ấy phát giác ý nghĩ của mình. Cô ngại ngùng nói nhỏ:

"Người...có thể ôm ta đứng lên không?"

Mộc Bạch không nghĩ nhiều liền đưa tay ôm chặt đối phương rồi chính mình cũng rời khỏi ghế đứng lên nghiêm chỉnh.

"Vậy...ta về phòng thu dọn đồ đạc, người cũng nên thu dọn sớm đi." Thanh Tâm nhìn Mộc Bạch rồi dặn do sau đó nhanh chân rời khỏi phòng.

Mộc Bạch nhớ hình như Thiên Bình ở cùng phòng họ nên không tiện sang tìm, đành chờ cơ hội khác rồi giải thích với nàng ấy. Mà khoan đã....nếu nàng ấy đã biết cô là nữ nhân, thì tại sao lại tức giận? Và tại sao cô lại cảm thấy mình cần phải giải thích? Dù gì cả hai đều là nữ nhân với nhau cả mà....

Thôi, không suy nghĩ thêm nữa, cô đưa tay xếp gọn quần áo vào túi vải rồi bắt đầu xuống đại sảnh chờ họ.

Mẫu thân Thiên Bình và Vân Tịch đều đã xuống dưới trước, nên bây giờ trong phòng chỉ còn có hai người là Thiên Bình và Thanh Tâm.

Thanh Tâm nhìn về phía Thiên Bình đang thu dọn quần áo một cách chậm chạp, trong tâm lại cảm thấy hài lòng, cô lên tiếng tỏ vẻ ấp úng lo sợ:

"Thiên Bình muội muội, có phải....người vào phòng điện hạ lúc nãy....là muội?"

Thiên Bình khựng tay đang xếp đồ của mình lại, nhìn tỷ ấy rồi gật đầu.

"Vậy....muội đã thấy tỷ và người......"

"......"

Thanh Tâm đi đến cạnh Thiên Bình, bắt lấy bàn tay cô rồi run rẩy nói:

"Ta xin muội đừng nghĩ lung tung rồi hiểu lầm...thật ra là do ta bất cẩn ngã nên người mới đỡ lấy ta....chúng ta thật sự không có gì."

Nhìn bộ dạng chân thành của Thanh Tâm, Thiên Bình có hơi chút mủi lòng mà gật đầu.

"Vậy tốt rồi...ta không muốn điện hạ sẽ bị người khác dị nghị..." Thanh Tâm thở phào rồi quay về tiếp tục thu dọn hành trang.

Sau khi mọi người tụ tập đầy đủ ở đại sảnh liền bắt đầu di chuyển ra ngoài để lên xe ngựa, Mộc Bạch chưa vội đi lên mà quay người nhìn hai mẹ con Thiên Bình:

"Hay là hai người vào..."

Chưa dứt câu thì Thiên Bình đã cắt ngang, cô đưa mắt về xe ngựa nhỏ ở phía sau kia:

"Điện hạ không cần lo lắng, muội đã gọi riêng một chiếc khác, thật sự không muốn làm phiền không gian riêng của huynh"

Thanh Tâm nhìn hai người họ đang có mâu thuẫn liền vui vẻ trong lòng, cô bèn lên tiếng:

"Thiên Bình, hay để ta ngồi cùng với ba người đi."

Thiên Bình lương thiện vốn không hề nghi ngờ gì về Thanh Tâm, chỉ nghĩ có lẽ tỷ ấy sợ nàng nghĩ nhiều nên mới tránh ở cạnh huynh ấy. Nàng mỉm cười nhìn cô ta:

"Tỷ là tỳ nữ thân cận của điện hạ mà, cứ ở bên trong chăm sóc huynh ấy dọc đường. Như vậy mới được coi là làm đúng bổn phận"

Mộc Bạch nhìn thái độ khác lạ của nàng mà không khỏi lo lắng, nhưng chuyện nàng muốn ngồi riêng cũng không phải không tốt, như vậy họ có thể có không gian rộng và thoải mái hơn dọc đường di chuyển.

Thế là chuyến xe lại bắt đầu chuyển bánh, bên trong xe, Thanh Tâm lòng như nở hoa khi có thể được ngồi cạnh Mộc Bạch. Khi đối phương chăm chú đọc sách cô sẽ dán mắt quan sát không ngừng. Cứ cách một đoạn thời gian sẽ rót tách trà đặt trước mặt người.

Chuyến xe đường dài cứ đi liên tục như vậy, thời gian dần dần trôi, thoắt cái mà Mộc Bạch đã đọc xong được một quyển sách. Dường như có hơi mệt mỏi nên cô đành tựa lưng ra phía sau mà nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Thanh Tâm ngồi bên cạnh nghe thấy nhịp thở đều đặn của đối phương thì biết người đã ngủ say. Trong đầu cô đang có một chút suy nghĩ không nên có .... Nhưng có lẽ trái tim này đã hoàn toàn khống chế cơ thể.

Cô mở màn che nhắc nhở người phu lái:

"Một lát đến nơi cũng không cần lên tiếng gọi, điện hạ mệt mỏi cần nghỉ ngơi, có việc gì tự ta sẽ đánh thức người, đã hiểu chưa?"

"Tôi hiểu rồi ạ" người phu xe không nghi ngờ gì liền gật đầu rồi tiếp tục công việc.

cô ta hài lòng rồi nhẹ dịch người lại sát cạnh Mộc Bạch, dường như cả thở cũng không dám quá mạnh vì sợ sẽ làm người thức giấc. Cô ta ngồi quan sát người đang say giấc bên cạnh thật lâu, không biết từ lúc nào, ngón tay dần lướt xuống, chạm nhẹ lên vành môi mỏng kia, trong đầu hiện lên cảm giác nếu được đôi môi này hôn mình sẽ thế nào....cơ thể bỗng như ngà say, càng nghĩ càng đỏ mặt.

Cô ta cúi đầu xuống, nhẹ đặt môi mình lên môi Mộc Bạch, sau đó lại liếʍ nhẹ như muốn làm cho nó mềm mại hơn.

Cô ta nhẹ nhàng hôn lên môi cô, đắm chìm trong loại cảm giác mà mình hằng mong ước, càng lúc càng không muốn buông. Vì sợ người kia tỉnh giấc nên cô ta không dám hôn quá mạnh, chỉ dịu dàng mυ'ŧ mát đôi môi của cô.

Dần dần cảm thấy không đủ liền vươn đầu lưỡi vào trong khoang miệng, tìm kiếm lưỡi của đối phương mà chơi đùa. Đầu lưỡi bắt đầu tung hoàng bên trong, ra sức hôn Mộc Bạch. Trong mơ màng Mộc Bạch lại nghĩ đến Thiên Bình, cô như đang ở trong giấc mơ được Thiên Bình hôn lấy mình rất lâu nên cũng đưa môi đáp trả. Lúc đang say mê đắm chìm vào nụ hôn, Thanh Tâm chợt cảm nhận sự đáp trả vô thức của Mộc Bạch, tâm cô giờ phút này không còn muốn giữ chừng mực gì nữa cả mà ra sức hôn mạnh hơn.

"Mộc Bạch....ta thích người." hơi thở cô ta trở nên gấp gáp. Hai tay ôm lấy cổ đối phương, bờ môi nóng bỏng liền hôn lên từng tấc da trên cổ đối phương.

Mộc Bạch vẫn chưa tỉnh giấc, trong mơ màng cô liền gọi tên người trong mộng của mình:

"Thiên Bình...."

Cả người Thanh Tâm đều khựng lại, cô không nghĩ mối quan hệ của họ đã vượt qua kiểm soát của mình, đến khi xe ngựa đã dừng hẳn lại ở trạm khách điếm kế tiếp. Thanh Tâm nhanh chóng rời khỏi người Mộc Bạch rồi ngồi chỉnh lại bộ dạng nghiêm chỉnh ban đầu. Cô ta đưa tay vén màn nhìn hoàn cảnh bên ngoài. Họ đã tới một khách điếm nằm gần nhất với hoàng cung, chứng tỏ chỉ đến ngày mai là có thể đến nơi. Khẽ hạ màn rồi đưa tay nhẹ lay người Mộc Bạch:

"Điện hạ...đã đến nơi rồi."

Mộc Bạch mở mắt rồi dần lấy lại tỉnh táo. Biết được xe ngựa đã đến điểm nghỉ chân nên liền di chuyển ra ngoài xe, chừa lại Thanh Tâm ánh mắt phức tạp đi lẽo đẽo theo sau.

--------------------------------