Huyền Mai Anh đứng ở vườn hoa đào, nơi nàng từng đưa điện hạ đến cùng. Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, ánh trăng phản chiếu gương mặt nhỏ xinh làm người nhìn rõ hơn cảm xúc và nỗi buồn đang hiện hữu ở nàng.
"Huyền tiểu thư..." giọng nói nhỏ nhẹ lọt vào tai, Vân Tịch bước đến trước mặt nàng, khom người hành lễ. Vốn dĩ Vân Tịch đêm nay muốn đi dạo để khuây khỏa nỗi tịch mịch của mình, sau này tương lai không biết cô sẽ phải đương đầu với những gì, mục đích sống là gì...
Chỉ biết đi đến đâu hay đến đó, được nhị hoàng tử cứu giúp là phúc phần của cô, có lẽ mục tiêu tạm thời vẫn là hầu hạ trả ơn cho người.
Mai Anh không muốn người nào nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình liền dùng tay gạt đi những giọt lệ đọng trên mi mắt. Đây đã trở thành thói quen của nàng, mẫu thân luôn quản giáo nàng rất nghiêm khắc, mọi thứ từ công dung ngôn hạnh đều phải tốt nhất, thậm chí từ nhỏ nàng vốn không ghét Thiên Bình đến thế...nhưng mẫu thân bảo nàng không nên đối xử tốt với cổ, cổ là kẻ xấu sau này sẽ giành mọi thứ của mình, phụ thân cũng bị vị bá mẫu kia quyến rũ nên mới được vào dòng họ Huyền gia... Từ đó ác cảm của nàng với mẹ con họ ngày càng nhiều hơn...đã lâu, nàng chưa cảm giác qua mùi vị thất bại như bây giờ, bị huynh ấy từ chối...có lẽ do nàng chưa đủ tốt, không thể so bì với những nữ nhân hoàn mĩ khác mà huynh ấy từng gặp thế nên mới không đồng ý với mình ngay được...nàng tự cho đó là lí do thích hợp nhất nên càng quyết tâm hoàn thiện mình hơn, tuyệt không buông tay dễ dàng.
Nàng quay sang hỏi một câu mang theo tia chờ mong nho nhỏ:
"Vân Tịch...ngươi là nô tỳ của điện hạ...vậy sau khi ta rời đi, huynh ấy có tức giận vì ta làm phiền người không?"
"Cô yên tâm, người không tỏ thái độ gì."
Nghe vậy, nàng nở nụ cười nhạt hiếm hoi:"vậy là tốt rồi..." nàng cảm thấy hơi hụt hẫng, nàng vui vì không làm huynh ấy tức giận rồi ghét bỏ mình, nhưng cũng thật đau xót khi huynh ấy không hề có thái độ gì trước lời bày tỏ đó...
Vân Tịch thấy nàng lại sắp lâm vào tâm trạng âu sầu buồn bả bất giác lại hơi không đành lòng, dù sao cổ cũng là người giúp cô đầu tiên ở phủ này, lần đầu nhìn thấy nàng ta, cô cảm giác được sự nhiệt tình này ắt có mục đích đằng sau nhưng cô không muốn quan tâm, từ nhỏ chả ai quan tâm mình, thế nên dù chỉ là một sự quan tâm ân cần giả dối nhưng cô không muốn buông tay, bắt chặt lấy nó. Cô đưa tay chạm nhẹ lên vai nàng.
"Cô....đừng buồn, ta có nghe loáng thoáng chuyện giữa cô và ngài ấy..."
Nàng nâng mắt tĩnh lặng nhìn Vân Tịch:
"Mặc kệ ta đi, ta không cần ngươi để tâm thương hại."
"Ta không thương hại cô...ta chỉ...quan tâm cảm xúc của cô."
Nàng hơi ngạc nhiên nhìn cô, có lẽ từ lâu mãi theo đuổi một hình tượng tiểu thư hoàn mĩ, mãi chạy theo con đường cha mẹ sắp đặt, nhưng...đôi lúc rất cô đơn, không một ai quan tâm đến cảm xúc của nàng, nhất là ở độ tuổi vị thành niên, tâm tư tình cảm là một thứ rất khó kiểm soát, luôn cần có người quan tâm san sẻ...
Nàng nhìn Vân Tịch rồi khẽ hỏi:
"Ngươi nói xem...có phải ta quá tự tin, cứ nghĩ mình đặc biệt với huynh ấy....nhưng thật ra chỉ là một cô nhóc làm phiền người khác."
Vân Tịch nhìn nàng, tinh thần có vẻ phai mờ, như đóa hoa tàn sau một mùa hoa nở, ưu thương vô cùng. Trong lòng bỗng có cảm giác xót thay cho người trước mặt.
Rất lâu sau đó, Vân Tịch cũng chưa biết nói gì, vì bản thân chẳng biết trả lời thế nào cho phải. Cô cũng chỉ mới được triệu về Thanh sơn viện tối nay gặp riêng điện hạ, người dặn dò cô chuẩn bị cẩn thận trước khi vào cung, còn dặn kĩ phải chăm sóc quan tâm người tên Diệp Thiếu Phong kia...cô không biết tại sao người lại nói như vậy nhưng cũng gật đầu đồng ý. Sau khi cả hai ra khỏi thư phòng đã thấy Huyền Mai Anh đứng đợi ở trước cửa viện nói muốn tìm điện hạ. Cô chỉ biết tạm tránh mặt cho họ trò chuyện. Không biết tại sao từ lần đầu gặp cổ, cô lại cảm thấy rất có thiện cảm, do biết ngày mai phải vào cung không thể gặp cổ nữa nên cô lén đứng sau cánh cửa nhìn trộm nàng. Sau một hồi cô thấy nàng đưa một túi thơm xinh đẹp cho điện hạ, cô cũng lén quan sát. Quả thật nàng thêu rất đẹp, rất tỉ mỉ, dù cô là một người nghèo hèn nhưng lại tiếp xúc với đời rất sớm, những nữ tử trong thôn cũng thường làm ra túi thơm dành tặng lang quân mong ước của mình. Giờ đây...nhìn vẻ mặt rơi lệ của nàng khi rời khỏi viện, cô hơi khó chịu mà nhíu mày. Không phải những người nô tỳ trong viện bảo họ thời gian qua quan hệ rất tốt sao...nhưng tâm tư những người hoàng tộc vốn không ai đoán được, cô cũng không có tư cách chấp vấn. Cô đành cáo lui rời khỏi rồi đuổi theo tìm nàng. Một nữ tử kiêu ngạo như nàng nếu chịu tổn thương này ắt sẽ rất khó chịu. Cô đi vòng quanh phủ, đến nơi nào cũng sẽ dõi mắt tìm nàng, đến khi tới nơi vườn hoa này, nhìn dáng ngươi đau lòng đứng rơi lệ dưới gốc cây kia, cô nhẹ lê bước đến gần. Muốn đưa tay lau nước mắt cho nàng nhưng chỉ có thể cả gan bất chấp thân phận nô tỳ mà ngồi cạnh bầu bạn. Bây giờ nàng lại hỏi cô liệu điện hạ sau này sẽ dần chấp nhận tình cảm với cổ chứ... Cô không muốn trả lời, trả lời thật lòng sẽ khiến tâm người đau, trả lời giả dối chỉ làm người buồn bả. Cả hai ngồi dưới gốc hoa đào, mỗi người một mảng tâm tình.
Thật lâu không thấy người kia đáp, nàng bỗng phát ra tiếng cười bi thương: "haha...xem ra chỉ có ta cố chấp, một người ngoài cuộc như ngươi cũng có thể thấy rõ...huynh ấy vốn xem ta là muội muội....nhưng huynh ấy xem thường ta rồi, ta một khi đã quyết chắc chắn sẽ theo đuổi tới cùng!"
Nhìn vẻ mặt ra vẻ quật cường của nàng, cô cảm thấy khá đáng yêu. Cô đã thấy rất nhiều mặt khác trong nội tâm nàng, lương thiện cứu người tuy hơi mạnh miệng khiến người ta cho rằng chỉ thuận tay giúp đỡ, còn cả khi nàng giấu đau thương sau lớp mặt nạ đoan trang...
"Cô...nếu buồn cứ trút ra nỗi lòng, không cần tỏ ra mạnh mẽ..."
Đây là lần đầu có người nói với nàng những điều này...nàng thật muốn nghe lời này phát ra từ cha mẹ...
Bỗng nàng đưa hai tay ôm đầu, miệng gào khóc thương tâm, khóe mắt từng chút từng chút đổ lệ, một, hai giọt rồi ba giọt rơi rơi xuống váy. Nàng không cười nổi nữa...thật sự không cười nổi nữa.
Vân Tịch ngồi cạnh chỉ biết dịch sát lại, lấy tay đẩy nhẹ đầu nàng lên vai mình, điều chỉnh đầu tựa vào nơi thoải mái nhất.
"Nếu cô không ngại thân phận của ta...cứ xem ta như bằng hữu mà tâm sự."
"......"
Một lúc sau, Vân Tịch định nói gì đó đã nghe lời đáp nhẹ tựa lông vũ của nàng:
"Được...ngươi sẽ trở thành bằng hữu đầu tiên của ta."
"Đầu tiên?" cô hơi nghi hoặc hỏi lại.
"Phải...ta vốn không có bạn bè thật sự..."
"....."
Có lẽ giờ đây nàng ta đã xem Vân Tịch là người có thể trút hết tâm sự nên bao nhiêu chất chứa trong lòng đều nói ra hết.
"Ngươi biết không...từ nhỏ ta luôn phải tỏ ra hoàn mĩ, nghe lời mẫu thân lấy lòng phụ thân, học tập gì cũng phải đứng nhất...ta rất mệt mỏi....thậm chí bạn bè tiếp cận ta đều vì mục đích riêng, ta và họ đều ngầm hiểu ý định của nhau mà nói đôi ba câu, lập nên quan hệ bạn bè....tâm tư ta bao năm qua đều quặn quẽ như vậy...đến lần đầu gặp điện hạ, huynh ấy như ánh sáng làm ta thu hút cuốn vào, bị sự ôn nhu của người làm mê muội....thật sự ngay cả khi huynh ấy chưa thật sự có tình ý với ta thì sao chứ? Tương lai còn dài như vậy, ta không tin sẽ không làm lay động trái tim người." nói đến đây ánh mắt nàng lại sáng lên, quay sang nắm lấy tay Vân Tịch.
"Hay là...sau khi ngươi vào cung chúng ta liên lạc thư từ với nhau được không?"
Vân Tịch bị nàng nắm tay, tâm trí đã bay đi đâu nên chả hiểu rõ ý tứ của nàng mà gật đầu.
"Vậy tốt rồi...sau này ta có thể hỏi thăm tình hình của huynh ấy..."
"Ý cô là..."
"Vân Tịch, chúng ta là bằng hữu không phải sao? Vậy thì chuyện chung thân đại sự của ta sau này ắt phải nhờ cô giúp một phần rồi!"
"....được."
Nàng ta vui vẻ cười híp mắt, sau mới ngước nhìn lên bầu trời đầy sao kia. Vân Tịch không nói gì chỉ ở cạnh cùng nàng ngắm nhìn bầu trời lấp lánh ấy.
Cùng lúc ấy, Thiên Bình sau khi cẩn thận đắp chăn cho mẫu thân ngủ say nàng mới yên tâm. Do đã sống ở phủ này nhiều năm như vậy, ngày mai đã phải chính thức rời đi nên tâm trạng có chút mâu thuẫn. Nàng muốn ra ngoài hoa viên cho khuây khỏa.
Đưa mắt nhìn đã thấy thân ảnh Trịnh Mộc Bạch dưới một thân cây. Hắn đổi một bộ áo màu đen, hòa làm một với đêm tối. Tóc dài đen nhánh rũ xuống bao lấy khuôn mặt tuấn mĩ vốn đẹp như tạc tượng.
Hắn ngồi ngay ngắn ở kia, hơi trầm tư nhìn cuốn sách trên tay, ánh trăng nhu hòa chiếu lên khuôn mặt của hắn như phát quang, đúng là vẻ đẹp yêu nghiệt mà...huynh ấy còn chưa trưởng thành mà đã dễ dàng câu hồn phách người khác như thế....sao này lỡ như rước phải nợ đào hoa nào nữa há chả phải sẽ càng nhiều người tranh giành với mình hơn hay sao?
Nàng rón rén bước lại gần. Có vẻ Mộc Bạch có tâm sự khó giải quyết nên không hề biết có người đã ngồi ngay bên cạnh.
Gió đêm mang theo hơi lạnh, cơ thể Thiên Bình không khỏi run lên. Ai ngờ cơ thể vừa động , trên vai đã có thêm một kiện áo khoác màu đen. Chóp mũi truyền tới mùi hoa oải hương quen thuộc...mùi hương mà chỉ Nguyệt hay bây giờ chính là Mộc Bạch mới có được.
Lòng nàng cảm thấy nao nao, lông mi khẽ nâng lên nhìn người kia.
Mộc Bạch cảm nhận ánh nhìn chăm chú của cổ, nhẹ buông sách xuống thấp giọng hỏi:
"Sao cô không ngủ mà còn ra ngoài. Đã vậy còn không mặc cho ấm."
Nàng nhìn người trước mặt cứ như hai người dùng chung một thân xác vậy...tại sao lúc thì lạnh nhạt đe dọa nàng, lúc lại ôn nhu như nước như thế...
"Điện hạ, huynh có chút gì...thích muội không?"
Thấy người kia trầm mặc không nói gì, ánh mắt thâm trầm nhìn mình, nàng sợ sẽ khiến đối phương chán ghét, nghĩ nàng tâm cơ sâu sa đến nay vẫn còn muốn câu dẫn người khác nên run rẩy nắm ống tay áo Mộc Bạch:
"Điện hạ...ý muội không phải thích theo kiểu...tình cảm nam nữ mà là ...người có thật sự tin tưởng, yêu thích một thuộc hạ trung thành như muội chưa?"
Nhìn dáng vẻ lo được lo mất của nàng ta, cô cũng không đành lòng làm cổ thêm lo lắng:
"Ngốc...." Mộc Bạch nhẹ xoa đầu nàng, thở dài: "con mắt nào của cô thấy ta ghét cô?"
"Rõ ràng....bao lâu nay huynh luôn không để ý muội...còn lạnh nhạt với....." nàng hơi tủi thân nói nói.
Trong miệng bỗng cảm thấy ngọt....một chiếc bánh đậu xanh nhét vào miệng mình, chặn đứng lời định nói tiếp ra.
Thấy dáng vẻ ngơ ngác ngậm miếng bánh kia của nàng, cô khẽ nhếch môi: " đối với người ham ăn như cô, đồ ăn chắc đủ để bù đắp nhỉ?"
Nàng ta nhẹ nhàng nhai miếng bánh, đôi mắt trong veo nhìn cô, những suy nghĩ linh tinh lập tức ngừng hẳn.
"Sau này vào cung...có thể ta sẽ không thể ngày ngày bên cạnh hai mẫu hân cô bảo hộ...cô sẽ không trách ta chứ?"
"Không đâu...mẹ con muội vô cùng biết ơn huynh mới phải. Sau còn dám phiền lụy huynh như vậy."
"Nhưng cô yên tâm. Chỉ cần có ta, không ai dám làm gì quá phận với hai người." cô dù không thể bảo vệ họ chu toàn nhưng chắc chắn cuộc sống sẽ tươi sáng hơn so với ở trong phủ này, chịu đủ mọi lăng nhục.
"Muội tin huynh..." nàng đã nói câu này với Mộc Bạch hai lần rồi...và hầu như lần nào cũng xuất phát từ tâm cả, không hề suy nghĩ gì, chỉ dùng con tim trả lời.
Mộc Bạch nhìm nàng hai mắt như chứa sao, trong đôi mắt đó chỉ có hình bóng của mình, tim cô hơi đập nhanh hơn bình thường....cô mất tự nhiên ho khan một tiếng, xoay người đọc sách.
"Lúc nãy...đại tỷ tặng túi thơm uyên ương cho huynh?" giọng nàng càng về sau lại càng thấp, như biểu thị cho trạng không vui của mình.
"Phải. Nhưng sao cô biết được việc này?"
"Muội...lúc đó có đi ngang qua..."
"....."
"Huynh....có nhận nó không?" nàng hỏi với giọng đầy thấp thỏm. Nàng biết túi thơm đò có ý nghĩa vô cùng với một cô nương chưa xuất giá, đã vậy còn là tự tay thêu....
Mộc Bạch khép sách lại, đưa mắt nhìn nàng, miệng khẽ nhếch lên:
"Cô quan tâm vậy sao?"
"Muội....chỉ tò mò." nàng ấp úng trả lời.
"Ta đã từ chối"
"...tại sao vậy?..." không phải hai người họ thân thiết với nhau lắm sao?
"Ta chỉ xem cổ là muội muội." nói xong liền đứng dậy toan rời khỏi, trước khi đi còn quay lại nhìn nàng căn dặn:
"Áo khoác đó cô cứ mặc trở về viện cho ấm, tranh thủ ngủ sớm ngày mai lên đường, nhất là nên dừng cái đầu hay suy viễn lung tung của cô!"
"....." huynh ấy....là đang hướng ta giải thích sao? Huynh ấy không muốn ta hiểu lầm....
Tâm thiên Bình rộn ràng hơn hẳn, dọc đường quay về gian phòng cùng mẫu thân, nàng luôn cười rât tươi.