Hai người mang theo tâm trạng riêng mà quay về động, nhìn vào bên trong, ngọn lửa vẫn đang bập bùng, Thiếu Phong vẫn ngồi tựa người trước cửa động chờ hai bọn họ."Hai người về rồi à?"
Cô chỉ gật đầu coi như trả lời rồi đi vào động, ngồi trước ngọn lửa mà sưởi ấm.
Đêm nay ánh trăng lạnh lẽo, bên trong, cả ba đều không hề đi ngủ, ngồi xoay quanh ngọn lửa đang cháy mờ nhạt...
Cô đưa mắt nhìn về cậu thiếu niên tên Thiếu Phong kia, nếu nói bây giờ cách thời gian hai người họ gặp nhau những năm năm...đây quả là điều cô đang lo lắng. Chả lẽ...cốt truyện diễn ra nhanh hơn cả dự kiến. Cô chậm rãi thăm dò:
"Thiếu Phong, ta có thể hỏi huynh, vì sao lại bị truy sát ở nơi này?"
Thiếu Phong chậm rãi ngẩng đầu, hắn không định nói sự thật với cô nên chỉ giả vờ tỏ vẻ đau lòng khi nhắc chuyện cũ:
"Thật ra...ta là trẻ mồ côi, từ nhỏ được một nhà Dương gia ở Thanh Viễn thôn nuôi nhận, nhưng...bọn họ đã bị thảm sát, ta may mắn đêm đó bị rơi xuống vách núi không kịp về nhà...may mà có một vị tu sĩ thương hại, đem ta về nhà trị thương, nhưng ngày hôm sau ông ấy đã rời đi, để lại cho ta một quyển bí tịch..."
"Bí tịch? "
"Phải, có thể vì nó nên mới có nhiều người truy sát ta, hòng đoạt lấy bí tịch...cho nên, bây giờ ta như một hành khách, đi đi về về không có nơi dừng chân, luôn trốn tránh truy sát của kẻ thù..."
Mộc Bạch nhướng mày suy tư, vậy là mọi tình tiết đều bị đẩy nhanh một cách thất thường, những việc đáng lí phải vài năm sau mới xảy ra thế mà lại đến vào đoạn thời gian mà nam chính còn nhỏ tuổi như vậy...liệu ta còn kịp thay đổi tư tưởng hắc hóa của hắn hay không cũng là một vấn đề nan giải....
"Ra vậy...."
Thiên Bình sau khi nghe hắn ta giải bày, nàng ta dần cho đối phương ít nhiều độ hảo cảm, nên thành ra miệng nhanh hơn não hướng Mộc Bạch nói:
"Nếu vậy hay là....điện hạ cho huynh ấy đồng hành cùng chúng ta đi!"
Cô vốn không biết về sau nên đối xử thế nào với hắn ta, Lúc đang suy nghĩ lại nghe lời cầu xin của nàng.
Nếu vậy thì...đành diễn kịch cùng hắn vậy...
"Vậy được...tạm thời huynh cứ đi cùng chúng ta, về sau hẳn tính."
"Đa tạ hai người." hắn nở nụ cười nhạt, xem ra người này đã ít nhiều tin tưởng hắn, về sau nếu được ở lại hoàng cung sẽ tránh được nhiều phiền phức, tiện cho việc lén lút tu luyện ma pháp...
Vài ngày sau đó, họ cùng nhau đi thu hoạch không ít linh phách của các linh thú, phải nói tài năng của nam chính tuy vẫn còn nhỏ mà đã vượt bậc hơn hẳn người thường, hắn ta đã săn được thành phẩm đủ để về sau tích trữ gia tăng linh lực.
Còn Thiên Bình ngày ngày vẫn sẽ chạy bên cạnh Mộc Bạch chăm sóc ân cần, đôi khi còn sẽ làm trò để cô để ý đến nàng...khiến cho Thiếu Phong đi cùng cũng phải ngạc nhiên trước thái độ của cô nàng này với chủ nhân của mình. Nhưng dường như...vị điện hạ này cũng rất để tâm nàng ta, tuy ngoài mặt vẫn luôn giữ khoảng cách lạnh nhạt.
Còn cô nàng Vân Tịch kia sau khi nhận được ngọc bội của Mộc Bạch đã đi đến trước cửa phủ Huyền gia. Người canh cửa nhìn dáng vẻ chật vật nghèo hèn của nàng ta thì đã chặn người lại, quát to:
"Đi đi, nơi này không phải nơi để ngươi xin xỏ ngân lượng."
Ánh mắt Vân Tịch thoáng hiện hàn ý, sau vẫn không gây ầm ĩ gì, chỉ đưa miếng ngọc bội tượng trưng cho thân phận của nhị hoàng tử trước mắt hắn:
"Đây là ngọc bội của điện hạ..."
Tên canh cửa cầm lấy miếng ngọc lật qua lại xem xét, hắn ta canh giữ ở phủ này gặp qua không ít những kẻ nghèo hèn giả dạng quen biết để vào phủ kiếm miếng ăn, hắn ta không thèm cầm lấy miếng ngọc mà vứt nó xuống đất, giọng nói châm biếm:
"Ngươi nghĩ bao nhiêu chiêu trò liền có thể ở trước cửa Huyền gia ăn vạ! Ta nói ngươi biết, mạo nhận lệnh của hoàng tử là tội đủ để giam ngươi vào ngục tù ăn cơm cả đời rồi!"
Vân Tịch cúi người nhặt miếng ngọc bội, cô không cho hắn một ánh mắt nào mà tự mình bước vào trong. Chưa bước qua cửa đã bị tên canh cửa kia gọi những tên lính khác khác đến kéo cô ra ngoài, dùng roi quất vào người cô không ngừng.
"Cho ngươi biết thế nào là lễ độ!"
"Dám mạo nhận vào đây ăn xin!"
"Đánh! Đánh tiếp cho ta!"
Vân Tịch nhắm mắt chịu từng cơn đau, hai tay vẫn nắm chặt lấy ngọc bội, không để nó chịu một vết xước nào.
"Dừng tay!"
Nghe giọng nói vọng ra từ bên trong phủ, hắn ta thay đổi thái độ như lật bánh, hắn chạy nhanh về phía người kia hành lễ:
"Bẩm đại tiểu thư! Chỉ là một kẻ nghèo hèn giả nhận quen biết điện hạ, còn làm giả ngọc bội đến lĩnh ngân lượng."
Nàng ta không quan tâm lời hắn nói, nàng nhìn vị cô nương người đầy thương tích nhưng trên tay vẫn giữ chặt một khối ngọc bội...
"Kéo cô ta vào đây cho ta."
"Vâng!" hắn gật đầu sau lại phân phó những người kia kéo Vân Tịch vào trong.
Ngay sau đó, một nữ hài toàn thân bùn đất lấm lem, trên người còn có rất nhiều vết máu, trên thân cô khoác một chiếc áo rách tả tơi, khắp nơi rướm máu do vết roi để lại. Quần áo rách càng dễ lộ vết thương hằn trên da thịt. Vân Tịch tóc tai rối bời, người khẽ run, chịu đựng đau đớn. Cô nheo mắt, hít một hơi lạnh mà quỳ xuống.
Mai Anh nhìn người dưới chân dáng vẻ chật vật, nàng ngồi xổm người thấp giọng hỏi:
"Cô là ai? "
Vân Tịch cắn chặt môi để không kêu ra tiếng đau, đưa mắt nhìn người đứng trước mặt, một người nữ tử ăn mặc kiều diễm, dáng người tuy còn nhỏ nhưng đã có nét đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, nàng ta mang một vẻ đẹp quyến rũ lòng người, chỉ cần nhìn vào đôi mắt bạc của nàng lần đầu thôi cũng nhớ mãi không quên. Đi theo sau là tên canh gác lúc nãy.
Mai Anh quả thật cũng đang quan sát Vân Tịch, nàng chỉ nghĩ ả thường dân này liệu có phải rất xinh đẹp mới có thể tiếp cận điện hạ dễ như vậy, nhưng khi nhìn y phục trên người cô ta lẫn bùn đất dính trên người, có lẽ không có khả năng đó đi...tuy vậy nữ nhân này trong dáng người thon gầy, lại còn rất cao...cao hơn nàng cả một cái đầu đi...nghĩ tới đó thôi là đã giận cá chém thớt, giọng điệu hơi gắt gỏng:
"Nói! Ngươi là ai lại dám tự tiện xông vào phủ."
Vân Tịch gượng người đứng dậy, đưa mảnh ngọc bội cho nàng ta. Mai Anh nhận lấy xem xét kĩ lưỡng, nàng đã đôi lần nhìn thấy điện hạ mang vật này bên người, tát nhiên dễ dàng phân biệt thật giả.
"Xem ra...ngươi thật không nói dối."
"Ta bán mình chôn cha, bị kẻ khác làm nhục trên đường, may có điện hạ giải vây và nhận làm nô tỳ...." Vân Tịch ánh mắt âm thầm chìm xuống nhưng lại nhanh chóng thay đổi bộ dạng yếu ớt, đơn giản thuật lại cho nàng ta nghe.
"Ra vậy...ngài ấy quả nhiên là một người tốt bụng..." khi nói giọng lộ rỏ sự ngưỡng mộ. Thôi được, nếu sau này muốn trở thành người kề vai sát cánh cùng huynh ấy, ta cũng nên học làm một người biết đối nhân xử thể.
"Được, ngươi theo ta vào phủ, việc chôn cất cha ngươi sẽ do người trong phủ giúp đỡ."
"Đa tạ ..." Vân Tịch nhìn nàng ta đang tỏ ra thiện ý với mình, cô lại càng trở nên đề phòng.
"Người đâu! Đem cổ vào biệt viện của ta." Mai Anh liếc cô ta một cái rồi xoay người vào trong. Vân Tịch chỉ biết tùy cơ ứng biến, đi theo sau nàng.
Vân Tịch được hạ nhân đặt ngồi trên giường của tiểu thư sau đó nhanh chóng lui ra ngoài.
"Ngươi thế nào rồi."
Vân tịch nghe xong thoáng sững người, giọng điệu này...sao lại nghe qua có chút quan tâm. Có thể từ khi sinh ra cô đã chẳng dám mơ đến cái gọi là quan tâm này...người cha kia lúc nào cũng ra tay tàn nhẫn với cô mỗi khi thua cờ bạc hay uống rượu say, đôi khi cô thật tuổi thân, tại sao khi sinh ra lại không có bất kì người thân nào quan tâm cô, duy chỉ có ông ta...người cô gọi là cha này, bao nhiêu năm qua hắn chưa từng cho cô sự ấm áp nào, cô chỉ có thể giãy giụa mà sống.Đến cái ngày hắn bị chủ nợ đánh chết, cô không biết mình còn là người không khi thấy cha mình chết lại vui như vậy...nhưng vì trọn đạo làm con, cô đành bán mình chôn hắn, thậm chí phải trả nợ thay cho hắn...
Giờ phút này, Mai Anh cảm nhận cô có chút khác thường, tiến đến gần cúi đầu nhìn cô, tay nâng cằm đối phương dùng khăn tay lau sạch vết bẩn trên gương mặt...xem ra cô ta khá trẻ trung đi, khóe miệng mang chút vết máu đã được nàng lau sạch, tuy hơi tái nhợt nhưng vẫn không che lấp sự mị hoặc trên khóe mắt. Con ngươi của cô ta có sự ưu thương cực hạn.
Mai anh thường không thích quan sát nữ nhân nào xinh đẹp hơn mình nhưng cô ta...lại phá lệ hợp mắt đối với nàng.
Nàng nhìn Vân Tịch lãnh đạm nói: "Há miệng ra."
Vân Tịch không hiểu nàng ta muốn làm gì nhưng vẫn đờ người làm theo. Nàng ta nhanh chóng đưa tay đem viên thuốc nhét vào miệng Vân Tịch, sau lập tức chế trụ cằm đối phương buộc uống viên thuốc vào.
Vân Tịch biến sắc nuốt vào, xong lại bối rối nhìn Mai Anh.
Vì Mai Anh đang trong giai đoạn tu luyện sắp đột phá lên Trúc cơ nên phụ thân sẽ cho người thu mua đan dược cho nàng, thuốc này không chỉ trị nội thương mà còn cả ngoại thương.
Sau khi uống, mùi vị viên thuốc này quả không giống thuốc độc, vậy...là thuốc trị thương sao?
Nhìn cô ngây ngốc xuất thần, Mai Anh nương mắt nhìn vết thương chảy máu trên vai thấm cả vào vải của cổ, không hiểu tại sao bản thân lại thương hại người này. Nàng đưa tay định cởi y phục cho cổ thoa thuốc thì Vân Tịch tránh đi, lãnh đạm nói:
"Thân phận ta thấp hèn, không cần tiểu thư quan tâm."
"Ngươi!....thôi được, xem như ngươi may mắn là người đầu tiên mà ta thấy thuận mắt, ta sẽ không so đo với ngươi về việc này."
"....."
"Còn ngồi ngây ra làm gì, nếu không muốn ta động vào thì tự cởi phần vai áo ra."
Vân Tịch đau đớn nên chả còn sức tranh với nàng ta, đưa tay trượt nhẹ vai áo xuống, để lộ những vệt roi in hằn trên xương quai xanh lẫn sau lưng.
Mai Anh nhìn vết thương trên người cô, mắt hơi tối lại, tay cầm cao dược thoa lên vết thương cho cô. Vân Tịch cảm nhận đầu ngón tay người kia chạm nhẹ lên da thịt cô, trong cơn đau lại mang chút tê ngứa. Ánh mắt nhìn góc nghiêng của nàng, quả thật...rất đẹp mắt. Cô khẽ lắc đầu bỏ qua mớ cảm xúc này.
Nàng tùy tiện chọn một bộ y phục mà mình đã lâu không mặc rồi đưa cho cô. Sau còn dặn dò tỳ nữ Xuân Thu chải chuốc lại cho Vân Tịch còn mình thì ra bên ngoài hoa viên uống trà.
Sau thời gian thưởng thức một tách trà cuối cùng cánh cửa cũng mở ra, Mai Anh xoay người về sau...
Người này...thế nhưng lại như một người khác vậy!
Khi lột sạch lớp bùn đất kia, thay vào một bộ lam y làm tôn nét đẹp vốn kiều diễm kia, phần eo có những tua rua bằng trân châu, theo từng bước chân của cô ấy mà lắc lư. Gương mặt này đẹp thì đẹp thật...nhưng lại chả có tí cảm xúc dịu dàng ôn nhu mà một nữ tử nên có, ẩn đâu đó là sự lạnh nhạt, cứng nhắc.
"Huyền tiểu thư?" Vân Tịch đã đến trước mặt nàng ta từ lâu, thấy nàng hơi thất thần nhịn không được lên tiếng.
Nghe tiếng gọi, Mai Anh ngay lặp tức hồi thần, hơi mất tự nhiên dời đi ánh mắt, giọng ra lệnh:
"Ngươi ngồi đi."
Cô không biết nàng ta muốn nói gì, chỉ thuận theo ngồi xuống, tư thế ngồi như một pho tượng, lưng thẳng tắp, tay đặt ngay ngắn trên chân không hề thay đổi. Mai Anh đem toàn bộ hành động của cô thu vài mắt, trong đôi mắt như ẩn hiện một tia hứng thú.
Mai Anh nhìn cô chỉ như một khúc gỗ không khỏi nhếch môi cười:
"Ngươi tên gì?"
"Ta...tên Vân Tịch"
"Ngươi bảo là bán mình chôn cha, vậy...người thân khác của cô không ai giúp đỡ sao?"
"....ta không có người thân nào ngoài cha." giong điệu trở nên ưu thương, tay bấu chặt lấy chân váy dưới bàn.
"...."
Mai Anh cũng chả muốn làm người trước mặt này ưu thương hơn. Gọi thị nữ có thể đem đồ ăn lên bàn rồi bảo họ lui xuống.
Vân Tịch nhìn món ngon trên bàn, cô không thể nào khống chế biểu cảm thèm thuồng của mình, phải biết rằng bao lâu nay cô luôn phải ăn uống khổ cực, sao có thể có cơ hội ăn những món này.... Mai Anh nhìn cô cười khẽ. Bụng Vân Tịch bất ngờ phát ra tiếng ùn ụt...khiến cô thẹn thùng che bụng lại.
Khóe miệng Mai Anh khẽ cong, Vân Tịch kịp thời nhìn thấy được nụ cười thoáng qua kia...quả thật thanh nhã mê người...
"Ngươi đói rồi nhỉ? Mau ăn đi."
"....đa tạ"
Vân Tịch cầm đũa ăn một cách nhẹ nhàng, tuy cô là người thôn dân thấp hèn nhưng từ nhỏ phong thái của cô đã thanh tao hơn hẳn người thường, dù có ăn uống hay nói chuyện đều không lộ ra chút gì là quê mùa.
"Ngươi ăn xong thì gặp tỳ nữ của ta- Xuân Thu. Cổ sẽ đưa ngươi đến Thanh Sơn Viện. Người của điện hạ sẽ an bài cho cô thõa đáng." Mai Anh xem như đã hoàn thành việc tốt giúp người hiếm hoi của mình, nàng nhanh chóng đứng lên muốn quay về biệt viện của mình, trước khi rời đi để lại phía sau ánh nhìn đầy phức tạp ...chính nàng cũng không ngờ mình lại để tâm một kẻ chưa từng quan biết đến vậy. Cứ coi như thay điện hạ làm giúp huynh ấy một việc vậy...sau này điện hạ sẽ càng tin tưởng ta hơn.