Ánh mặt trời đã lên cao, Sự việc xảy ra đêm qua hầu hết mọi người trong phủ đều biết, điều đó làm cho Huyền Kiến Minh nổi trận lôi đình, nhưng lí do không phải vì hai mẹ con Thiên Bình mà là con trai của gã- Huyền Lam Cận dám làm xấu mặt Huyền gia trước nhị hoàng tử. Cả cô con gái kia, không biết tại sao nó lại được điện hạ đích thân chiếu cố...Trong đại điện phủ, thừa tướng uy nghi ngồi giữa, bình tĩnh cầm ly trà, đưa tay niết quanh thành ly, đưa mắt nhìn đứa con trai quý tử mà chỉ trong một đêm gây ra không biết bao nhiêu là chuyện kinh động.
"Tối hôm qua điện hạ đến Hàn Ly cung cứu người sao...." giọng điệu dò hỏi nhưng cũng như khẳng định
Lam Cận quỳ chứng kiến sự phẫn nộ trong ánh mắt của phụ thân, hắn biết mọi chuyện đều không thể qua mắt được ông.
"Dạ...đêm qua vốn dĩ con chỉ muốn dạy bảo tiểu muội biết điều một chút...sẵn giúp đỡ thất phu nhân" hắn vốn muốn trừng trị Thiên Bình từ lâu, đều tại ả dám hớt tay trên của Anh nhi, Lam Cận này tuyệt đối sẽ không tha cho cô dễ dàng...
"Đủ rồi! Chuyện ngươi làm còn không đủ xấu mặt sao mà dám lên tiếng." ông ta tức giận quát to.
"Ta không quan tâm sống chết của hai mẹ con nó...nhưng bây giờ, thứ ta quan tâm chính là nó đang cố tiếp cận nhị hoàng tử."
"Đúng vậy phụ thân, từ ngày đầu tiên điện hạ đến đây, ả đã tìm lấy lòng ngài ấy. Con vẫn nhớ đêm qua điện hạ còn thay cô ta trút giận những kẻ kia."
"...."
Xem ra nữ nhi này của ông không hề đơn giản...có lẽ nó muốn núp dưới sự bảo hộ của hoàng tử. Nhưng đừng hòng mơ tưởng tới, nếu nó dám tranh giành với Anh nhi, thì đừng trách người phụ thân này vô tình.
Thanh Sơn viện...
Một cung nữ tiến vào trong xin được đưa tam tiểu thư đến gặp thừa tướng ở đại điện. Thanh Tâm gật đầu bảo ả ta chờ sau mới đi về phía gian phòng của nhị hoàng tử, đưa tay gõ nhẹ cửa
"Điện hạ, có người đến muốn đưa Thiên Bình cô nương đến gặp thừa tướng."
Bên trong, Mộc Bạch đang ngồi đọc sách, sau khi nghe báo liền nhìn về phía cô nàng đang nằm trên giường.
"Cơ thể thế nào rồi? Có đi gặp phụ thân cô được không?" giọng nói có hơi lộ chút quan tâm.
Thiên Bình biết thứ gì đến cũng phải đến, không thể trốn tránh mãi,vả lại nếu vì mình khiến điện hạ khó xử với trưởng bối cũng không nên. Cô cố sức ngồi dậy, mang giày vào đứng lên.
"Muội có thể tự lo được. Huống hồ người làm sai là Huyền Lam Cận..."
Mộc Bạch vẫn ngồi an tĩnh, bàn tay đặt trên bàn gõ nhẹ từng nhịp như có điều suy tính.
"Thiên Bình, nếu cô muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này thì một lát nên diễn cho tròn vai..."
Thiên Bình đang định bước ra cửa liền khựng lại, quay lưng nhìn về phía sau:
"Diễn?"
Mộc Bạch bước nhẹ đến gần cô, khi hai người ở khoảng cách gần liền lạnh giọng nói:
"Ta đoán...một lát nữa cha cô sẽ giả vờ nói ngọt, bù đắp để cô bỏ qua cho Huyền Lam Cận, không làm ầm ĩ chuyện tối qua ra ngoài. Nhưng như vậy, việc ta muốn đưa cô đi càng không dễ..."
"Ý huynh là..."
Ánh mắt Mộc Bạch nhìn cô trở nên thâm sâu, giọng điệu quay về đúng với sự âm hiểm vốn có:
"Bây giờ ta chỉ cho cô một con đường thoát khỏi đây...nhân sự việc tối qua, hãy cắt đứt quan hệ với Huyền gia, có như vậy, ta mới dễ hành xử."
Thiên Bình đem tay nắm chặt thành đấm, cô biết mình chỉ có thể dựa theo lời con người quyền lực này mới tìm ra cho mẹ con mình con đường sống. Mà chính cô...cũng chẳng muốn ở lại cái phủ này thêm một ngày nào nữa. Khi đã suy nghĩ thông suốt, Thiên Bình kiên định gật đầu:
"Được. Muội đã hiểu."
Khi bước chân vào, trước mắt Thiên Bình là một bàn thức ăn thịnh soạn mà từ khi sinh ra cô chưa bao giờ được nếm thử. Những món ăn được chuẩn bị chu đáo tỉ mỉ từng chút một, có kẻ hầu người hạ xung quanh.
Nhưng nhìn thấy những kẻ chờ sẵn trên bàn, ánh mắt trầm xuống. Huyền Kiến Minh ngồi ở nơi chủ vị, khí thế uy nghiêm, ánh mắt của ông khi nhìn đứa con gái mà ông ghét bỏ luôn lãnh khốc như vậy, ông thản nhiên uống trà mà không liếc nhìn Thiêm Bình một cái...
Đôi lúc chính Thiên Bình cũng không hiểu tại sao ông không thích mình và mẫu thân đến vậy, nhiều lần cô hỏi mẫu thân có hận không? Người chỉ bảo tất cả là do người đáng nhận, vốn dĩ là xuất thân nô tỳ, hơn nữa tình cảm giữa thừa tướng và phu nhân rất tốt nhưng lại bị bà chen chân vào...bà có muốn hận cũng không có tư cách.
Nhưng không lẽ chỉ có mẫu thân sai! Chính ông ta đã say còn cưỡng bức mẫu thân... Chỉ cần nghĩ đến sự vô sỉ của ông, cơ đã chả muốn có bất kì huyết thống nào với nhà họ Huyền này.
"Tam tiểu thư, mọi người chờ cô đến lâu rồi. Mời ngồi dùng cơm." một tỳ nữ nhìn cô nói với giọng khinh thường.
Cô bước đến ngồi xuống ghế, lấy tấm vải trắng để lên đùi.
Đại phu nhân Trác Diệp thấy cô ngồi cạnh đã nhíu mày khó chịu nhưng nhớ tới lời lão gia bảo phải khiến nó tha thứ việc làm của con trai bà nên đành tỏ vẻ gần gũi:
"Thanh Bình, chắc con đã đói, mau ăn đi."
Vài phút trôi qua, Thiên Bình chẳng hề động đũa, Trác Diệp thuận tay gắp một miếng thịt vào chén của Thiên Bình nhưng sau đó cô liền dùng tay hất cả chén rơi xuống đất.
Trác Diệp hơi hoảng trước hành động của Thiên Bình, nhưng vài giây sau bà ta lại ra vẻ một bậc trưởng bối cao thượng, đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô:
"Ta biết chuyện mẹ con bị bệnh tối qua, mà Lam Cận không giúp kịp thời...."
Thiên Bình không ngờ bà ta còn có tài đổi trắng thay đen như vậy, còn nói là hắn muốn giúp sao? Hừ, nực cười, nếu không có sự cho phép của bà thì hắn dám tự tiện gây chuyện ?
Cô hất mạnh tay bà ta ra, làm bà mất thăng bằng ngã xuống ghế.
Mọi người trên bàn ăn đều nhìn cô với ánh mắt không thể tin được. Cô cười giễu cợt...cũng phải, từ đó tới giờ cô luôn giấu mình khép nép nên ai ai cũng nghĩ cô nhu nhược, không dám phản kháng. Nhưng thời cơ đã đến, cô nhất định phải vùng mình và thoát khỏi đây.
Lam Cận tức giận nhìn Thiên Bình quát lớn:
"Cô dám làm vậy với mẫu thân! "
"Xin lỗi, muội lỡ tay thôi!"
"Cô!..."
Huyền Mai Anh luôn diễn vai thục nữ bay giờ cũng không kiềm được tức giận:
"Bình nhi, ta biết muội giận ca ca vì không kịp giúp dì ấy gọi đại phu, nhưng mẫu thân hoàn toàn không biết chuyện xảy ra tối qua nên...tỷ cũng rất tiếc không biết chuyện sớm hơn...nước xa không cứu được lửa gần. Muội đừng.."
"Đủ rồi! Tỷ không cần diễn trò tỷ muội tình thâm trước mặt mọi người đâu. Trong lòng ta rõ tỷ ghét cay ghét đắng mẹ con ta như thế nào" thanh âm mềm nhẹ không chút trọng lượng nhưng vẫn có chút bi thương.
"Không! Muội hiểu lầm tỷ rồi!" Huyền Mai Anh phản bác, cố gắng tỏ ra đau lòng khi muội muội hiểu lầm mình.
"Các ngươi còn coi Huyền Kiến Minh ta ra gì không!" giọng nói đầy uy lực nói ra đã khiến trận tranh cãi dừng hẳn. Ánh mắt sắc lẹm nhìn về Huyền Thiên Bình, giọng nói không tí cảm xúc:
"Chuyện ở Hàn Ly viện ta vừa mới biết, Lam Cận hành xử không biết suy nghĩ sau này ta ắt có hình phạt thích hợp. Còn Mẹ con ngươi sau này có thể quay về biệt viện, không cần ở Hàn Ly viện nữa. Đó xem như là bù đắp đi. Dù gì đều là người nhà với nhau, chuyện tối qua nên để lại ở quá khứ."
Sau khi nghe xong, Thiên Bình nhịn không được cười ra tiếng, ngón tay dưới bàn nắm bấu vào lòng bàn tay, bả vai không ngừng run rẩy như nghe chuyện cười khó lường gì đó.Những người kia nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
"Tôi nói này! Một nhà các người gọi tôi đến đây để xem vở kịch tỷ tỷ tốt bụng và người cha nhân từ sao?
Bao năm qua tôi xem đủ ngán rồi, không cần tiếp tục nữa!"
"Ngươi!" Kiến Minh tức giận đập đũa lên bàn, ông nhìn Thiên Bình đầy tức giận.
"Phụ thân, à không trước giờ người có bao giờ xem tôi là con gái chứ! Nên gọi là Huyền thừa tướng đáng kính mới đúng."
"Sao ngươi dám hồ ngôn loạn ngữ như thế! Huyền gia ta có bao giờ bạc đãi mẹ con các người!" Kiến Minh không khống chế được cơn giận, rời khỏi ghế đến đứng trước mặt Huyền Thiên Bình. Cô cũng đứng lên, dùng ánh mắt thù hận nhìn ông.
"Ông còn dám nói không bạc đãi chúng tôi! Vậy thử hỏi người có bao giờ cho chúng tôi một ánh nhìn, một sự quan tâm, chăm sóc nào hay chưa? Ông có biết bao năm qua tôi sống như thế nào không..." bao nhiêu uất ức đã khiến cô không kiềm chế nổi nữa, nếu đã biết sau ngày hôm nay chắc chắn sẽ không còn là người nhà họ nữa thì...có bao nhiêu cô cũng sẽ nói ra hết.
Thiên Bình không hề run sợ, tiến từng bước áp sát về phía trước khiến ông ta cũng phải hoang mang mà lùi về sau:
"Ông có biết...từ lúc tôi có ý thức tôi đã rất ganh tỵ với hai huynh muội bọn họ, được phụ thân yêu thương, cưng chiều. Còn tôi...chưa bao giờ cảm nhận được tình phụ tử. Năm 4 tuổi học võ học văn cùng hai huynh muội họ, tôi bị bạn học đánh, mắng...nhưng hai người họ giả vờ không thấy, còn ông...dù biết tin cũng chỉ làm ngơ. Khi tôi tu luyện không may thổ huyết, chỉ mong ông có thể đến thăm một lần, nhưng ông không hề đến. Ông chỉ biết đào tạo tôi như nô ɭệ vâng lời chủ. Ông có biết...như vậy rất bất công không? Tôi biết...ông vốn không hề xem tôi là người nhà, thậm chí mỗi lần nhìn thấy tôi đều là chán ghét cực điểm, nhưng...tôi sinh ra là có tội sao? Mà lí do tôi sinh ra ở thế gian này còn không phải do ông giả vờ say rượu cưỡng đoạt mẫu thân tôi!" khi nói cô đã hoàn toàn trở nên điên loạn, những nỗi đau, uất hận, oan uổng của kiếp trước như hiện lên từng mảng một trước mặt cô đến bây giờ đã hết khống chế mà bộc phát.
Đột nhiên một bàn tay tát mạnh vào gương mặt cô. Thiên Bình ngấn lệ, đưa tay chạm vào vết thương ửng đỏ trên má, giọng nói hoàn toàn lộ rõ sự thất vọng với ông ta:
"Ông đánh tôi...ông có tư cách gì đánh tôi hả!"
"Ngươi!..."
Thiên Bình đứng thẳng người nhìn vài mắt ông ta, cười khinh miệt:
"Ông biết không...thứ tôi kinh tởm với bản thân mình nhất chính là dòng máu trong người này. Tôi thà là con một kẻ ăn mày còn hơn là phải mang cái họ Huyền này của ông" hai mắt Thiên Bình đã đỏ ngầu, tim cô cũng đau đớn như muốn rỉ máu.
Huyền Kiến Minh trước giờ luôn là người được kẻ khác kính trọng, nịnh nọt, sao có thể chấp nhận bị nhóc con mà trước giờ ông không để mắt lớn tiếng sỉ nhục dòng dõi Huyền gia này. Ông rút thanh kiếm của thị vệ kề sát cổ Thiên Bình, toan định chém chết đứa con gái ngỗ nghịch này, nhưng...ông kịp định lại lí trí. Quả thật...ông đã không cho nó một tình thân hoàn chỉnh. Nhưng thâm tâm ông vốn đã chán ghét hai mẹ con nó, vốn muốn tống cổ chúng đi cho sạch sẽ mắt. Nếu có cơ hội thuận nước đẩy thuyền cũng không nên bỏ lỡ.
"Nghịch tử. Ngươi đã không giác ngộ còn ở đây sỉ nhục Huyền gia ta!
Nếu đã vậy, Huyền gia ta cũng không giữ lại kẻ một dạ hai lòng này. Tất cả nghe đây, từ nay....ta và Huyền Thiên Bình ân đoạn nghĩa tuyệt, mau cùng mẫu thân ngươi dọn ra khỏi phủ, về sau cả đời mang tội danh phản bội gia tộc, tự sinh tự diệt."
Ông nói xong liền lấy thanh kiếm cắt lấy một góc cung bào của mình ném xuống đất, nhanh đến mức làm mọi người trở tay không kịp.
Trác Diệp trong tâm vô cùng cao hứng, cuối cùng cũng đuổi được mẹ con ả đi, như vậy...bí mật kia cũng sẽ không bao giờ được phơi bày, vị trí đại phu nhân này sẽ được bảo toàn. Bà ta hướng hai người nhẹ giọng khuyên can:
"Bình nhi, sao con phải khổ vậy chứ? Mau nhận lỗi vời phụ thân đi."
"Tướng công! Có lẽ con bé chỉ nhất thời nông nổi, đâu cần phải biến thành phụ tử đoạn tuyệt như vậy..."
"Ta đã quyết định rồi! Không cần nói nữa." Kiến Minh nét mặt kiên định, nhìn không ra một tia vãn hồi hay đường sống nào chừa lại cho Thiên Bình.
Thiên Bình từ kiếp trước vốn đã vỡ tan hoàn toàn giấc mộng sẽ được phụ thân chấp nhận yêu thương, cô của kiếp này...quyết không để những kẻ phụ cô sống yên.
Ánh mắt cô kiên định, cúi người chấp tay hành lễ:
"Đa tạ Huyền thừa tướng thành toàn cho mẹ con ta."
Nói xong liền cứng ngắt ly khai bước ra ngoài đi về biệt viện. Còn sống ngày nào, nàng quyết không bước vào Huyền gia nửa bước, không bao giờ muốn nhìn thấy họ nữa! Cô nhanh chân quay về biệt viện gặp mẫu thân mình.
Khi nhìn thấy mẫu thân đang nằm trên giường ngủ say, cô cảm thấy...bao nhiêu tức giận khi nãy liền tan biến. Kiếp này, quả thật đã thay đổi được kết cục của mẫu thân,tất cả đều nhờ người ấy...
Mẫu thân nghe tiếng cửa mở nên đã tỉnh giấc, đưa mắt nhìn sang cửa, khi thấy con gái mình đang thất thần, bà nhẹ giọng nói:
"Bình nhi, lại đây nào."
Cô ngoan ngoãn đi đến giường, khuỵu gối xuống nắm tay bà:
"Mẫu thân...thật may người không sao...thật may quá..."
Bà đưa tay lên đầu con gái vỗ nhẹ:
"Con gái ngốc...sao ta nỡ bỏ con một mình..."
Nước mắt cô lại rơi, giọng trở nên nghẹn ngào:
"Mẫn thân, cái người gọi là phụ thân kia đã ra lệnh xóa bỏ đứa hai mẹ con ta khỏi Huyền gia...cho ta tự sinh tự diệt..."
Bàn tay bà trở nên vô lực mà rơi xuống, trái tim bà đau đớn như cắt khi nghe thông tin này. Không ngờ...điều bà sợ hãi lại đến nhanh như vậy. Cái ngày mà Kiến Minh sẽ không cần bà nữa, không cần đứa con gái này. Nhưng...mọi tội lỗi đều do bà, do chàng ấy căm ghét bà...tại sao lại đổ lên đầu đứa con tội nghiệp này? Hiểu lầm năm xưa....hẳn sẽ không bao giờ còn cơ hội sửa chữa...mà bao năm qua bà đã cực khổ chịu bao giày vò như vậy cũng xem là đã trả trọn nợ tình cho chàng ấy.
Thiên Bình sợ bà sẽ đau lòng vì cô, cô rõ mẫu thân lo lắng cho con gái về sau không có Huyền gia bảo vệ sẽ rất khó sống, bà từ nhỏ đã lo cho cô hơn cả tính mạng của mình. Nên cô nhanh chóng nắm chặt tay bà, giọng nói có ý cười:
"Mẫu thân yên tâm, con sở dĩ dám làm như vậy vì có người đồng ý sẽ giúp chúng ta có một cuộc sống hoàn toàn mới. Sau này...không ai dám khinh thường, ức hϊếp mẹ con ta nữa..."
Bà đưa ánh mắt không thể tin nhìn con gái. Ở trên đời này còn ai nguyện ý giúp những người thấp hèn như bọn họ đây?
"Là nhị điện hạ- Trịnh Mộc Bạch. Huynh ấy đã chấp nhận sẽ cho chúng ta vào cung hầu hạ, sau này cuộc sống ắt sẽ trở nên tốt đẹp hơn..."
"Ngài ấy thân phận cao quý...làm sao lại chịu giúp chúng ta?" mẹ cô ngờ vực nhìn con gái.
"Con..." phải làm sao đây? Chả lẽ nói con đã uống độc dược nên cả đời này phải làm thuộc hạ của hắn. Nếu như vậy mẹ cô ắt sẽ đau lòng mà ảnh hưởng xấu đến sức khỏe...
"Con đã kí khế ước sau này...sẽ làm nô tỳ cả đời cho huynh ấy."
"Con...sao lại ngốc thế hả? Nếu như vậy sao này làm sao thành gia lập thất đây..." mẹ cô đau lòng nhìn con gái. Bà yêu thương trân quý nó như vậy nhưng sau này phải làm nô tỳ cho người ta...bảo sao không đau lòng cho đặng? Nhưng...bao lâu nay sống trong phủ, bà biết con gái bà đã chịu vô vàn thiệt thòi, nếu bây giờ nó có thể thoát khỏi đây, bà làm sao không thấy vui thay cho nó.
"Mẫu thân...người lo xa quá rồi. Sau này con sẽ tu tiên, sống thật lâu thật lâu nên không cần thành gia lập thất đâu! Chỉ cần có người bên cạnh con mãi mãi là đủ."
"Con bé này! Thật là....haizzz"
"Mẫu thân, chắc là người Huyền gia sắp đến đuổi chúng ta ra khỏi cửa rồi. Phải mau dọn dep hành lí mới kịp "
"Ừm..."
Thanh Sơn Viện....
"An bài xe ngựa cách cửa phủ một dặm, sau đó sắp xếp tủ lầu cao cấp nhất kinh thành cho họ sống tạm ở đó. Chờ ngày ta hồi cung sẽ dẫn họ theo." Mộc Bạch ngồi an tĩnh ở chính điện, gương mặt vô cảm phân phó cho Thanh Tâm.
"Vâng, nô tỳ làm ngay."
Tạm thời đã giúp nàng ta thoát khỏi sự khống chế của Huyền gia, những ngày tháng về sau...phải tự cổ giải quyết rồi. Việc cần làm hiện tại cũng không hề ít đi...
Ngay sau đó, từ cửa sổ nhảy vào một bóng đen trùm kín cả gương mặt bởi một chiếc mặt nạ. Mộc Bạch nhìn dáng vẻ của hắn đã biết là ai.
Trong tiểu thuyết từng nói qua về nhân vật này. Hắn là một người ma tu, thân thủ có thể nói là không ai địch lại, ở cái tuổi mới một trăm năm đã làm chức phó giáo chủ ma giáo. Sở dĩ cô nhận ra hắn vì hắn có một đặc điểm, khi ra giang hồ sẽ mang một chiếc mặt nạ quỷ mạ bạc che đi nửa gương mặt bên phải, chạm khắc trên đó còn có cả tên của hắn:
"Tà" . Chỉ cần người khác nghe thấy tên Tà vương, đã sợ đến nỗi ngất đi. Mà hôm nay hắn ta dám lẻn vào tận đây tìm gặp Mộc Bạch...cô hoàn toàn không bất ngờ. Vì tình tiết lúc này chính là...hắn muốn có được một kiện bảo vật thần khí mà Huyền gia bao đời nay luôn giấu kĩ. Nói đến thần khí ở thế giới này, có tổng cộng 10 món bảo vật được tách ra từ một thần khí mạnh nhất thiên giới, khi xưa không may bị Đông Hoa thượng tiên cố tình phá bỏ vì ma khí của nó quá nặng, sau này lưu giữ mỗi một mảnh ở những nơi khác nhau nơi trần giang khi hạ phàm diệt quái, những món bảo vật này nếu được thu thập đủ có thể làm cho bảo vật tuyệt đại đó xuất thế, hùng lĩnh nhân gian. Nhưng còn về... Tà vương này, tìm kiếm khắp phủ đều không có tung tích, không may còn bị phát hiện truy tìm khắp phủ, do đó mới lẻn vào đây tìm người có tác dụng uy hϊếp thoát thân.Rối hắn phát hiện tư chất không tầm thường của cô, muốn đào tạo ngay từ nhỏ để sau này chống lại tiên giới, hùng bá chúng sinh cùng ma giới.
Chính chủ tất nhiên chả muốn có quan hệ gì với gã này, từ chối thẳng thừng nên sau đó gã mới tìm kiếm ra nam chính, dựa vào hoàn cảnh sa cơ thất thế của đưa nhỏ dụ dỗ học ma.
[ kí chủ! Nhiệm vụ phụ đầu tiên xuất hiện!
"Kết bạn với Tà vương" ]
"Ngươi nói gì! Thực lực ta chưa đủ. Có khi còn sợ gã gϊếŧ tại chỗ chứ đừng nói là kết bạn "
[Kí chủ! Nhiệm vụ hoàn thành sẽ được tặng bí tịch tu luyện á nha...nhờ nó chắc chắn kí chủ sẽ mau chóng cường đại, hoàn thành sớm nhiệm vụ chính tuyến]
"Được rồi. Nghe giọng nũng nịu của ngươi ta thà chết dưới tay hắn" cô ánh mắt ghét bỏ nhìn nó.
[ hừ!]
"Tiểu tử thối! Có biết ta là ai không? Hửm." sau khi dứt lời hắn ta đã kề dao sát cổ Mộc Bạch.
Mộc Bạch dùng linh lực chống lại đều vô ích vì thực lực cường đại này đã áp chế xuống. Xem ra muốn sống tốt ở nơi đây, ta cần tu tiên thật nhanh mới được. Mà muốn vậy cần có bí tịch của hệ thống quỷ quyệt kia. Bây giờ...ta phải tiếp cận hắn theo nhiệm vụ rồi...
-