Xuyên Qua Thời Không Đến Bên Nàng

Chương 16 : hóa giải

Hôm nay không khí giữa hai người bọn họ khác hẳn ngày thường, người thì cố gắng bắt chuyện, người còn lại thì hoàn toàn phớt lờ.Lúc ra khỏi nhà Thiên Bình không nhờ Minh Nguyệt nữa mà tự mình bắt xe đi, bỏ lại cái người kia một mình ở căn hộ. Sự việc trên cứ tiếp diễn cả ba ngày rồi, Thiên Bình lúc về hầu hết đều dành thời gian trong phòng đọc sách, giờ ăn cũng không muốn ăn cùng mà đem vào phòng. Còn Minh Nguyệt từ sau khi bị xem như không khí, tâm trạng cô như càng trở nên âm u hơn, cô thật sự không hiểu cổ đang giận mình vì việc gì. Do tâm trạng không tốt nên khi gặp mặt Miêu Miêu cũng chả giữ nổi khuôn mặt lịch sự vui vẻ như mọi lần.

Hôm nay là thứ bảy, sự khó chịu trong lòng Minh Nguyệt đã không giữ được nữa, nhất định phải tìm ra nguyên nhân. Thế nên khoảng giữa sáng cô đi đến bệnh viện nơi Thiên Bình thực tập.

Cô cứ đi tới văn phòng nào là lại nhìn xem có Thiên Bình hay không, cuối cùng dừng chân ở thư viện bách khoa.

Thiên Bình đang ngồi cạnh một bác sĩ nam khác, dường như cô đang hỏi về một điều gì chưa hiểu trong sách. Vị bác sĩ kia thuận người tiến sát lại cạnh mặt Thiên Bình, đưa tay chỉ điểm. Nhìn thôi là đủ tưởng tượng ra đủ tình tiết như trong phim thần tượng.

Minh Nguyệt đứng nhìn bên ngoài, dù trông cô đang có vẻ bình tĩnh nhưng nội tâm lại như muốn sôi trào, nhanh chân đi vào bên trong tiến đến bàn của họ, kéo ghế ngồi đối diện.

"Đang làm gì đó?"

Thiên Bình hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của người trước mặt nhưng vẫn không tiếp tục nhìn, xoay sang vui vẻ đặt câu hỏi cho anh bác sĩ bên cạnh.

Hai tay vòng trước ngực, lưng tựa ghế quan sát hành động hai người đối diện nhưng họ hoàn toàn không đặt mình trong mắt, cô không do dự đứng lên rời khỏi, tìm văn phòng của Hàn Vũ trò chuyện.

Trong văn phòng của Hàn Vũ không hề có mùi thuốc như những nơi khác, có thể ngửi được thoang thoảng mùi hoa nhài khiến người ta thư thái dễ chịu. Minh Nguyệt từ lúc ngồi vào đây tâm trạng hài hòa chút ít.

Cô rất tin tưởng Hàn Vũ nên trong lúc sầu não liền nói hết cả với anh:

"Anh nói xem...thái độ cô ấy dạo này rất lạ."

"Ừm, anh cũng thấy lúc làm việc đôi khi cổ hơi mất tập trung."

Hàn Vũ dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Minh Nguyệt:

"Em...có gây ra lỗi lầm gì với Thiên Bình không đó!"

"Haizz...nếu biết em đã xin lỗi ngay rồi."

Trong đầu Minh Nguyệt đang dò xét lại cái ngày cuối cùng mà hai người bọn họ vẫn vui vẻ với nhau, hình như...cô vẫn chưa có cơ hội giải thích việc liên quan đến Hạ Miêu Miêu cho cổ thì phải?.

Minh Nguyệt nhanh chóng tạm biệt Hàn Vũ rồi chạy nhanh đi tìm Thiên Bình, một lúc sau đã thấy cô ấy đang đứng ở căn tin xếp hàng mua thức ăn, cô nhanh chóng chạy đến, nắm chặt tay Thiên Bình kéo đi trước ánh nhìn chằm chằm của mọi người xung quanh.

Hai người đi ra khỏi bệnh viện đi đến quán cà phê gần đó.

Sau khi gọi nước xong, Thiên Bình vẫn chỉ ngồi im như khúc gỗ không nói gì.

Minh Nguyệt cuối cùng vẫn phải lên tiếng trước:

"Thiên Bình, chúng ta cần nói chuyện rõ ràng với nhau."

"...."

"Có phải em giận tôi vì đêm hôm đó..."

"Đủ rồi! Muội không muốn nghe nữa."

"Em đừng cứ trốn tránh mãi được không? Như thế rất trẻ con."

Giọng điệu Thiên Bình bỗng trở nên nức nở, tủi thân:

"Phải, muội trẻ con, luôn thích gây phiền phức cho tỷ nên tỷ cứ đi tìm cô Miêu Miêu trưởng thành hiểu chuyện đó đi."

Minh Nguyệt nhanh chóng dời ghế ngồi cạnh Thiên Bình, ôm cơ thể đang run rẩy xúc động của cô , tay vỡ về trấn an. Vì quán cà phê này đang rất vắng khách, họ lại chọn một góc không người nên bao nhiêu uất ức những ngày qua của Thiên Bình đều trút ra hết, cô vòng tay ôm lấy người trước mặt, khóc đến ướt cả áo của chị ấy.

"Muội không thích tỷ ở cạnh chị ta....vô cùng không thích.

Những ngày qua muội đã suy nghĩ xem mình rốt cuộc bị cái gì...cuối cùng mới phát hiện là ghen tuông..."

Minh Nguyệt đưa tay xoa nhẹ cái đầu nhỏ đang khóc đến thê lương kia.

"Được. Sau này tôi sẽ ít tiếp xúc với cô ta."

"Tỷ nối dối. Rõ ràng đêm hôm đó tỷ đã để cổ hôn rồi còn gì."

Minh Nguyệt nhẹ đẩy Thiên Bình ra, đưa tay gạt những giọt nước mắt trên mặt cô bé. Giọng dịu dàng như dỗ trẻ:

"Ngoan, đừng khóc. Tôi sẽ giải thích với em tất cả."

Thiên Bình cố gắng kiềm chế xúc động rồi gật đầu đồng ý.

Minh Nguyệt nhấc ghế lại sát cô hơn, đưa tay đem cô dựa vào lòng mình:

"Tôi với cô ta chỉ là quan hệ công việc. Chủ tịch bảo tổ đội của tôi phải bảo đảm an toàn cho cổ. Do tôi ở gần cô ta nên mới không làm phiền những đồng đội khác. Nếu em không thích ngày ngày đối mặt với Hạ Miêu Miêu thì chiều nay chúng ta sẽ chuyển về khu biệt thự nhà cha mẹ tôi, em không ngại chứ?."

Thiên Bình trong lòng đã cảm thấy ấm áp như tia nắng mùa xuân rồi, không ngờ tỷ ấy lại để ý cảm nhận của mình như vậy. Nhưng nếu thật sự làm thế, có phải mình đã trở nên nhỏ nhen rồi.

"Muội....không muốn tỷ phải khó xử."

Minh Nguyệt cảm thấy đặc biệt thích cảm giác xoa cái đầu mềm mại này của cô nhóc, theo thói quen lại tiếp tục xoa nhẹ:

"Không sao. Bảo vệ an toàn cũng không phải chỉ có mình tôi làm được. Tôi sẽ phân phó vài người đồng đội thay phiên nhau đảm bảo an toàn cho cổ."

"Còn về chuyện chỗ ở...em có muốn nhanh chóng ra mắt cha mẹ tôi không?" giọng điệu liền trở nên chăm chọc.

Thiên Bình nhanh chóng xoay nhanh thoát khỏi cái ôm của người kia, giọng hơi lúng túng:

"Muội..."

Cái dáng vẻ ngại ngùng xấu hổ này như làm lòng Minh Nguyệt càng thêm nóng hơn, cô xoay người Thiên Bình lại, hôn nhẹ lên trán đối phương một cách trân trọng.

"Em có biết, em đã làm tôi khổ sở mấy ngày hôm nay rồi không?"

Thiên Bình như đứa trẻ hối lỗi, chỉ biết cúi đầu xuống dưới chân.

Minh Nguyệt nhẹ dùng tay nâng cằm cô lên, gương mặt nhích càng lúc càng gần, mắt Minh Nguyệt luôn nhìn đôi môi đầy quyến rũ trước mặt mà muốn cắn tới. Thiên Bình biết rõ họ sắp xảy ra chuyện gì nên nhắm mắt lại thật nhanh. Lúc mũi chạm nhau, có thể dễ dàng cảm nhận hơi thở của đối phương có phần hơi nóng bỏng. Không khí tràn ngập tình cảm này tự dưng bị phá hủy giữa chừng, hai người họ nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế.

Người phục vụ rón rén đặt nước lên bàn rồi rời khỏi hiện trường, cậu không muốn làm bóng đèn giữa họ thêm nữa.

Nhìn người phục vụ đã rời đi, Minh Nguyệt nhẹ ghé tai vào cô nói với chất giọng quyến rũ mê người của mình:

"Muốn tiếp tục không? Hửm?..."

Thiên Bình liền đỏ mặt, lấy tay đánh nhẹ lên vai chị ấy:

"Nơi này có người, tỷ lịch sự chút đi."

"À...vậy nơi không người thì được phải không?"

"Tỷ....không thèm nói với tỷ nữa."

Minh Nguyệt nhìn mặt cô nhóc như quả cà chua rồi nên tâm trạng vui vẻ hơn, không chọc cổ nữa.

"Uống nước đi rồi một lát sẽ đưa em về bệnh viện, tôi sẽ báo với cha mẹ chuẩn bị phòng cho hai chúng ta."

Thiên Bình không tin vào tai mình:

"Tỷ...nói thật sao?"

Minh Nguyệt nhéo nhẹ mũi Thiên Bình:

"Tất nhiên, tôi đâu thể để em lúc nào cũng ghen rồi dở chứng lạnh nhạt như vậy."

"Ai...ghen chứ!"

"Không biết ai lúc nãy khóc lóc rồi bày tỏ tình cảm với tôi nữa."

Thiên Bình lấy tay đánh mạnh vào cái tay đang không yên phận phía sau lưng kia. Minh Nguyệt mỉm cười tà ý, nói nhẹ vào tai cô nhóc:

"Chuẩn bị cho tốt, chiêu nay...tôi sẽ đưa em ra mắt cha mẹ vợ."

Minh Nguyệt nhìn người trước mặt ngượng ngùng, khá vừa ý với dáng vẻ này của cổ, cô quay trở về dáng vẻ đoan chính ban đầu uống nước.

Cả hai người sau khi quay về bệnh viện tay trong tay rồi lại luyến tiếc tạm biệt nhau dưới ánh nhìn ngưỡng mộ của mọi người.

Minh Nguyệt quay trở vào xe, gọi cho mẹ ở nhà:

"Mẹ, chiều nay con sẽ dọn về nhà ở nên dọn lại phòng giúp con nhé."

"Thật sao? Con sẽ sống cùng chúng ta?"

"Dạ. Nhưng còn một chuyện nữa con chưa nói. Chiều sẽ mang em gái nuôi của con về ra mắt mọi người."

"Là con bé con bảo lúc trước sao? Vậy nên chuẩn bị phòng riêng cho hai đứa mới phải."

Minh Nguyệt vừa nói vừa cười xấu xa:

"Không cần đâu ạ! Cô nhóc đó không ở cạnh con sẽ không ngủ được."

"Ra vậy....thế mẹ sẽ chuẩn bị bữa ăn thật ngon chào mừng hai đứa."