Sân bay hôm nay đông hơn hẳn ngày thường, có lẽ do cuối tuần nên lượng người đi chơi tăng đột biến, lẫn trong đó có hai dáng người nổi bật hơn cả. Một người thì lại trông vô cùng xinh đẹp, khí chất của cổ khiến ai cũng nghĩ có lẽ là minh tinh màn ảnh nào đó, mọi người không tự chủ được mà lấy điện thoại chụp lại vẻ đẹp của cổ. Nhưng chưa dừng lại ở đó, cô ấy đang nắm tay người con gái phía sau. Cô gái này mang đến cho người đối diện một cảm xúc khác, gương mặt cô hình trái xoan, mái tóc dài thẳng đến lưng, mặc một bộ váy trắng công chúa tinh khôi, cứ như chiếc váy này là dành riêng cho cô.một người tinh khiết trong sáng đi bên cạnh một người quyến rũ chết người như vậy, quả thật khiến người ta không dời mắt được.
Minh Nguyệt nhìn thấy nhóm người quen trước mặt, tay níu Thiên Bình đi nhanh hơn.
Vy Vy đang đứng trông mắt ở trước cửa sân bay chờ Nguyệt tới từ lâu. Khi thấy chị ấy xuất hiện cô rất vui nhưng...tại sao cô ta cũng đi cùng?
Đến khi Minh Nguyệt đứng trước mặt mọi người, Vy Vy liền tiến đến gần, định ôm lấy chị thì nhìn thấy tay Minh Nguyệt vẫn đang nắm lấy người sau lưng.
"Nguyệt, chị đưa cô ấy đi cùng nữa sao?"
"Phải. Bỏ cổ ở nhà một mình tôi không yên tâm."
Hà Châu nhìn Vy Vy đang thất thần, cô cảm thấy đau thay cổ, nhưng cũng không thể để không khí lúng túng thế này mãi, hướng cô bạn mới chào hỏi:
"Xin chào, chị là đồng nghiệp của Nguyệt, rất vui được làm quen với em."
"Em là Thẩm Thiên Bình. Em gái nuôi của chị Minh Nguyệt."
Hai mắt Hà Châu nhìn sang chất vấn Minh Nguyệt.
"Nguyệt có em gái nuôi nữa à? Sao chưa từng nghe kể lại thế?."
"Mới một tuần thôi. Thấy thích liền nhận, không được à?" giọng điệu nói như đó là điều bình thường như ăn cơm bữa vậy.
"À...hóa ra em có sở thích với tuýp người trong sáng thuần khiết sao" Hà Châu trêu ghẹo nhẹ.
"Tùy chị nghĩ sao thì nghĩ. Mau đi thôi nếu không trễ chuyến bay đó."
Minh Nguyệt không để tâm bọn người phía sau nữa mà dắt tay Thiên Bình đi làm thủ tục.
Hà Châu sau khi bảo lũ bạn kia đi làm thủ tục thì quay người về Vy Vy, thấy cô đang không vui thì cầm cây kẹo trong túi đưa trước mặt cổ:
"Ăn chút gì lót dạ trước đi."
Vy Vy không biết tại sao chi ấy biết cô thích ngọt, nhưng cũng vui vẻ nhận lấy.
"Cảm ơn chị. Đi thôi, mọi người đang chờ kìa."
"Ừm."
Chuyến bay của họ cuối cùng cũng cất cánh trên nền trời xanh thẳm, nhìn từ cửa sổ đã có thể nhìn thấy từng tầng mây đang lướt qua nhanh như cắt, thậm chí là những loài chim ít khi nhìn thấy ở mặt đất. Thiên Bình mãi mê ngắm nhìn khung cảnh, không bao lâu đã chìm sâu vào giấc ngủ, nằm gục trên vai Minh Nguyệt. Cô nhẹ nhàng đưa đầu Thiên Bình lại gần hơn để cổ dễ chịu khi ngủ rồi chính mình cũng tựa vào ghế nghỉ ngơi một chút.
Cảnh tượng này lại chả may lọt vào mắt Vy Vy, khiến cho phần thiện cảm với Thiên Bình lúc đầu đều tan biến.
"Mình là người gặp và bên cạnh chị ấy lâu nhất, người khác đừng hòng chen chân vào."
Hà Châu bên cạnh nhìn sắc mặt cô gái bên cạnh, không biết có nên nói cho cổ biết sớm hơn để không còn hi vọng nữa, nhưng nếu nói ra chưa chắc cổ chấp nhận được, có khi còn nghĩ cô vì ghen nên đặt điều dựng chuyện, thôi thì đành để cổ tự biết mình trong lòng Minh Nguyệt là ở vị trí nào vậy.
Những người bạn khác trong nhóm ai ai cũng biết câu chuyện tình tay ba của ba người bọn họ nên đều không dám lên tiếng gì, nay lại còn xuất hiện thêm một nhân vật mới nữa khiến họ càng thêm muốn ăn dưa xem kịch.
Chuyến bay kết thúc, sau khi xuống sân bay họ liền đi đến một căn biệt thự ở thành phố Đà Lạt. Nghe bảo đây là nhà cũ của ông nội Hà Châu mua sẵn để dành dưỡng già sẽ về đây sống.
Mọi người nhanh chân bước vào biệt thự, quả thật trong rất hoa lệ, sân vườn rộng rãi, hoa lá đầy màu sắc đã vậy còn có sân thể thao. Vào bên trong lại càng khiến họ trố mắt, mọi nội thất bên trong kết hợp với cách bày trí càng làm tăng tính tinh tế của chủ căn nhà. Hà Châu lên tiếng:
"Đây là nơi chúng ta sẽ ở thời gian tới, mong mọi người cứ tự nhiên. À phải rồi, chúng ta tổng cộng có 10 người nhưng chỉ có 6 phòng, có thể phải có 1 người ở riêng rồi... Có ai tự nguyện không?"
Sau khi bàn luận sắp xếp phòng xong, quả nhiên chỉ còn lại 5 người rắc rối chưa giải quyết xong.
Minh Nguyệt thì sao cũng được, dù gì cô ở một mình đã quen nên tự đề cử ở phòng riêng. Vy Vy nghe vậy dù hơi tiếc nuối nhưng rất hài lòng, ít ra chị ấy không ở cùng cô gái kia. Dù sao cô cũng nên tiếp xúc với cô ta để rồi còn nhắc nhở ả không nên có tâm tư gì với Nguyệt của cô mới được.
"Vậy em sẽ chung phòng với Thiên Bình."
Hà Châu kinh ngạc nhìn Vy Vy, không phải lúc trên máy bay còn liếc nhìn người ta sao, nhưng cuối cùng cũng chiều theo ý cổ.
Hà Châu nhắc nhở họ sau khi sắp xếp đồ xong thì nghỉ ngơi sớm, ngày mai sẽ bắt đầu chuyến đi chơi nhóm.
Màn đêm buông xuống, bụng ai cũng đều bắt đầu kháng nghị cả rồi nên cả nhóm quyết định đi nhà hàng giải quyết một bữa. Do gần bên căn hộ có một nhà hàng hải sản nên chỉ cần đi bộ là tới rồi. Cả bọn cùng nhau vào trong nhanh miệng gọi món.
Minh Nguyệt sợ bé con kia chưa quen tiếp xúc nhiều người nên ngồi xuống bên cạnh, nói chuyện nhỏ đủ để hai người nghe
"Cô thấy mọi người thế nào?"
"Đều rất tốt."
"Ừm, tuy đôi lúc họ hay kì quặc một tí nhưng rất đáng kết bạn. Cô cứ thoải mái thả lỏng, giao du kết bạn nhiều sẽ tốt hơn."
"Dạ."
Hà Châu lén vểnh tai nghe, sau đó chăm chọc:
"Ây da...đau lòng quá đi mất. Không ngờ trong mắt Minh Nguyệt chúng ta lại là những người kì quặc cổ quái thế kia!"
"Còn không phải sao?" Minh Nguyệt lên tiếng chế giễu.
Sau đó mọi người cùng trò chuyện vui vẻ đến khi món ăn được dọn lên. Minh Nguyệt gấp vài con tôm rồi bắt đầu lột vỏ đưa vào chén người bên cạnh, vốn dĩ cô không định ăn tối nhưng sợ Thiên Bình khó ứng phó nên đi theo, nhưng xem ra cô khá xem thường năng lực thích ứng của cổ rồi, lúc này đây lại có thể trò chuyện với họ như quen thân đã lâu vậy, có lẽ mấy quyển sách kia cũng có ích đi.
Một người bạn thân trong nhóm là thành viên cùng đội với Nguyệt nhìn một màn bóc vỏ tôm của đội trưởng mình liền kinh ngạc mở to mắt. Từ lúc làm việc cùng Minh Nguyệt, hầu như đều là hình tượng một cô điệp viên nghiêm khắc, khó gần. Nhưng không vì thế mà làm mọi người ghê sợ. Minh Nguyệt rất quan tâm mọi người, khi cận kề nguy hiểm sẽ tìm cách cho mọi ngườu rút đi ẩn tránh còn mình thì tự xử lí mọi thứ. Thử hỏi một cô gái mạnh mẽ, nghiêm túc kia giờ phút này lại còn một mặt dịu dàng hiếm có như vậy, không nhịn được cảm thán:
"Đội trưởng Thẩm à, không ngờ chị còn có thể kiên nhẫn bóc vỏ tôm cho mỹ nhân nữa nha!"
Minh Nguyệt vẫn tiếp tục bóc, nhưng nhẹ đáp lại:
"Phục vụ cho mỹ nhân là việc nên làm."
Cả bàn ăn không hẹn mà cùng nhìn về phía Minh Nguyệt, trong đó có những đôi mắt ghen tỵ lẫn ngạc nhiên.
Thiên Bình lúc này tai đều đỏ lên cả rồi, vội lấy tóc che lại. Minh Nguyệt lại tiếp tục đặt tôm vào chén Thiên Bình:
"Ăn đi, bao nhiêu đó chắc chưa đủ cho bao tử của cô."
Thiên Bình quay sang trừng mắt tức giận:
"Tôi nào đói khát như chị nói."
"À thế sao! Không biết ai đó ăn gần mười mấy cái bánh..." chưa nói xong đã bị một bàn tay khác che miệng lại. Thiên Bình sau khi chắc chắn tỷ ấy không nói gì nữa liền an tâm buông tay ra, nhưng khi nhìn về phía trước đã thấy vô số ánh nhìn dán lên người mình, ngại ngùng lại tăng lên, cô không nói gì nữa, chuyên tâm ăn phần trong chén.
Mấy người bạn là đồng nghiệp lâu năm trong FBI cô cùng ăn ý tự hiểu, xem ra Nguyệt lão đại của họ đã có người để ý rồi. Sau này có khi phải gọi cô gái này là chị dâu thôi.
Vy Vy không nhịn nổi cảnh này nữa liền xin phép ra ngoài hóng gió, theo sau tất nhiên là Hà Châu với tâm tình phức tạp.Có đôi khi, người ta thích chưa chắc đã dễ dàng có được... Đây chắc là một thử thách mà Hà Châu phải vượt qua, dù nó đau khổ thế nào cô cũng nhất định cố gắng hết mình để không phải nuối tiếc.