"Chị Chân Chân?" Trên đầu Cố Tiểu Mộng quấn khăn mặt phất phất tay trước mặt Lăng Chân: "Chị Chân Chân?"
Thần tượng của cô đang nằm lỳ trên giường, sững người đến ngây ngốc.
Nếu chỉ đơn giản nhìn bề ngoài của Lăng Chân thì là một nữ thần vô cùng tiên khí, nhưng mà ở cùng nhau mấy ngày, Cố Tiểu Mộng cũng hiểu sơ sơ về Lăng Chân. Thật là thần tượng của cô là một cô gái nhỏ, mặc dù lớn hơn cô hai tuổi nhưng rất nhiều chuyện đều mông lung, cũng giống như bây giờ ngơ ngác ngẩn người.
Đương nhiên nữ thần cái gì cũng tốt, ngẩn người cũng xinh đẹp hơn người khác!
Cố Tiểu Mộng lắc lắc tay: "Nghĩ cái gì đó?"
Lúc này Lăng Chân bình tĩnh lại, gương mặt đỏ lên cọ vào đầu gối, nghiêng đầu qua: "Không, không có gì."
Ban đầu Cố Tiểu Mộng cũng thuận miệng hỏi một câu thôi, cũng không có ý muốn tìm hiểu, nên đứng thẳng lên: "Em tắm xong rồi, trong phòng tắm hơi trơn, chị cẩn thận một chút."
Lăng Chân gật gật đầu: "Ừm ừ."
Lăng Chân đi vào phòng tắm, cởϊ qυầи áo ra, dòng nước ấm áp chảy qua thân thể.
Trong mảnh sương mù đó, Lăng Chân lại thất thần.
Bên tai còn vang vọng giọng nói trầm thấp ngầm câm của người nào đó "Nhớ em".
Cô nhớ tới thật ra trước kia thỉnh thoảng Ngụy Tỷ sẽ nói với cô như thế, trong giọng nói mang theo vẻ trêu chọc, trong đôi mắt đen mang theo vẻ chế giễu cúi đầu nhìn cô.
Lăng Chân vẫn cho là quan hệ tốt mới như thế, Ngụy Tỷ thân thiết với cô cho nên sẽ nói vài câu nói đùa.
Giống như hỏi cô có coi trọng anh không, hỏi cô có thích anh không.
Nhưng bây giờ cô biết tâm ý của Ngụy Tỷ, lại nghe anh nói như thế, cuối cùng không thầy dạy cô cũng hiểu những câu nói mà nam nữ trên thế gian hay dùng.
Mập mờ.
Thì ra cảm giác khiến cho người ta đỏ mặt chính là mập mờ. Mà Ngụy Tỷ khẽ cười nhẹ nói với cô, mập mờ lại lưu luyến, đó là những lời tình nhân mới có thể nói.
Lông mi của Lăng Chân bị nước xối đến ẩm ướt, cô đưa tay lau giọt nước trên mặt.
Hơi nước trong phòng tắm làm mặt đã nóng lại càng nóng hơn.
Sau một lúc lâu, cô gái mới cúi đầu dưới vòi sen, đỏ mặt, ngón tay chọt gạch men sứ lạnh buốt.
Ngụy Tỷ anh ấy tốt hơn rồi...
Trạm tiếp theo của chuyến lưu diễn là một thành phố cấp một ở phương nam.
Những người trong vũ đoàn đều được sắp xếp ăn ở ở nơi cao cấp. Sau khi đến thành phố này, chuyến lưu diễn đã đi được ba phần năm, nhưng mọi người không có vẻ mệt mỏi, trái lại càng hưng phấn hơn.
Lần này không những bán hết vé mà còn gây được sự chú ý trên mạng, thậm chí bên ngoài rạp hát bọn họ biểu diễn còn có fan hâm mộ đứng giơ bảng và lãng hoa, đương nhiên chủ yếu là fan hâm mộ của Lăng Chân.
Xét thấy độ hot của trên mạng, sau khi trưởng đoàn suy nghĩ tỉ mỉ thì đưa tiết mục múa này vào vị trí then chốt cuối cùng.
Lăng Chân cảm thấy không phù hợp lắm, dù sao vị trí then chốt vẫn luôn thuộc về thầy Ôn, bây giờ phải thêm một vãn bối như cô vào thì hơi có chút...
Nhưng bản thân Ôn Tử Sơ không có ý kiến, thậm chí anh ta còn tỏ ý cảm thấy màn múa này có thể đặt ở cuối cùng, Lăng Chân cũng không có cách nào, đành phải đồng ý.
Đêm diễn đó, số ghế trong rạp hát đầy ắp, trên lan can tầng hai được fan hâm mộ Lăng Chân treo tranh, bên trên là ảnh chụp rất tinh tế và khẩu hiệu, cũng khá phô trương.
Lăng Chân vừa cảm thấy xấu hổ vừa thấy cảm động. Một lát sau, trên Weibo của Lăng Chân up một tấm ảnh tự chụp với một status là "Sẽ không để cho mọi người thất vọng đâu [Tim]"
Buổi biểu diễn tiến hành rất thuận lợi, khoảng hai tiếng sau đến lượt cô và Ôn Tử Sơ ra diễn.
Sau khi người dẫn chương trình giới thiệu thì trong rạp hát bắt đầu bùng nổ.
Sau đó ánh đèn sân khấu dần tối lại, Ôn Tử Sơ ra sân khấu trước, dùng dáng múa chinh phục người xem. Sau khi Lăng Chân ra sân khấu thì dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay và reo hò.
Bọn người Tống Linh ở hậu đài nhìn thấy thì vừa ghen ghét vừa hâm mộ.
Ban đầu, có thể cùng khiêu vũ với thầy Ôn, nhảy đôi với thầy ấy cũng là vinh hạnh đặc biệt to lớn. Nhưng mà... Lăng Chân xứng nhảy đôi sao?
Cô vừa hiện thân thì phân nửa người xem trên khán đài đều đứng lên.
Lúc cô nhảy múa thì giống như tiên tử ngả nghiêng, ánh mắt của mọi người không tự chủ mà nhìn cô.
Có vài người trời sinh đã thuộc về sân khấu.
Sau khi bài diễn kết thúc hoàn mỹ, Ôn Tử Sơ và Lăng Chân vẫn nắm tay cúi đầu.
Hôm nay Lăng Chân vẫn đắm chìm trong bài diễn, nhảy rất sung sướиɠ. Cô vén tóc, nở nụ cười, phất tay với khán đài, sau đó chuẩn bị đi xuống hậu đài.
Đúng lúc này, bỗng nhiên dưới khán đài có một người đàn ông ôm hoa đi tới.
Vẻ mặt người kia tràn đầy tự tin, mục tiêu chính xác đi thẳng đến chỗ Lăng Chân.
Trong tay anh ta cầm bó hoa vô cùng lớn, có khoảng trăm đóa hoa hồng đỏ, nhìn anh ta giống như fan nam của Lăng Chân. Đương nhiên trong buổi hòa nhạc sẽ không cho phép hành động tặng hoa thế này, nhưng vũ đoàn biểu diễn thì khác, bình thường thậm chí sẽ sắp xếp người tặng hoa cho vũ công.
Lăng Chân chưa từng trải qua tình huống này, người đàn ông kia đã đưa hoa tới trước mặt cô, lớn tiếng nói: "Chín chín chín đóa hồng hiến cho Lăng Chân, nữ thần của tôi!"
Lập tức trong rạp hát có người ồn ào, tiếng "Tách tách tách" của điện thoại liên tục vang lên. Cũng có fan hâm mộ của Lăng Chân tỏ ra bất mãn, trong phút chốc trong đại sảnh đầy tiếng hò hét.
Lăng Chân ngẩn người, sau đó vội vàng khoát tay: "Không cần không cần."
Người nam kia là con nhà giàu ở nơi này, xem phim trên tivi thì say mê Lăng Chân. Vừa lúc cô lưu diễn đến đây, thế là anh ta cầm hoa tới.
Anh ta nhìn tiểu tiên nữ trước mắt, ra vẻ thâm tình nói: "Em giữ lấy đi, tôi có thể làm nhiều thứ vì em hơn nữa."
Lăng Chân không biết phải làm thế nào, lui về phía sau: "Không cần đâu, cảm ơn anh."
Con nhà giàu kia có vẻ cố chấp, còn muốn nói gì đó.
Ôn Tử Sơ đưa tay ra ngăn lại, cười nói: "Anh này, hoa hồng đừng nên đưa loạn."
Cuối cùng, anh con nhà giàu kia bị bảo vệ mời đi, lúc đi còn vừa đi vừa quay đầu lại, hoa hồng kia cũng cho bảo vệ mang đi. Lúc này, Lăng Chân mới xuống hậu đài, lòng vẫn còn sợ hãi mà vỗ ngực.
Cố Tiểu Mộng nhanh chóng chạy tới, cô cũng có vẻ sợ hãi: "Người đàn ông kia đáng sợ quá, lại còn có fan hâm mộ cuồng nhiệt như vậy! Chị Chân Chân, chị không bị dọa sợ chứ?"
Lăng Chân lắc đầu.
Đúng là vừa rồi cô hơi sợ hãi, nhưng mà bây giờ cẩn thận nghĩ lại khi cô nhìn thấy bó hồng lớn kia, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu lại là... Ngụy Tỷ biết sẽ tức giận đó.
Đêm đó, # Lăng Chân bị fan hâm mộ ép tặng hoa# lại lên hot search.
Có mấy người post ảnh tình cảnh đó, fan hâm mộ mặc quần áo đắt tiền, ôm một đóa hoa hồng lớn đến phô trương, to gần bằng ba Lăng Chân.
Tiểu tiên nữ mặc quần áo biểu diễn bị vùi sau đóa hoa, cô có vẻ không vui lắm, lộ vẻ vô cùng đáng thương.
Trên Weibo đa số đều mắng cậu con nhà giàu kia, chuyện này nếu trong cộng đồng fan thì người kia có thể bị nước bọt dìm chết đuối.
Lăng Chân nhìn hot search, từ đầu đến cuối tâm trạng không tập trung. Không bao lâu sau, Ngụy Tỷ gọi tới.
Cô bắt máy, có vẻ lo âu: "A lô..?"
Giọng của Ngụy Tỷ có vẻ rất bình tĩnh: "Ăn cơm chưa?"
Á, hình như không có ý muốn hỏi tội?
Lăng Chân khẽ thở ra, dựa vào đầu giường mềm mại: "Ăn rồi."
Ngụy Tỷ "Ừ" một tiếng, lại nói vài câu chuyện phiếm với cô.
Ngón tay thon dài của cô níu lấy tua rua trên giường, khẽ ngáp mà nói chuyện với anh.
Bỗng nhiên Ngụy Tỷ hỏi: "Có người tặng hoa cho em à? Không thích hoa hồng sao?"
Lăng Chân sững sờ một chút mới phản ứng được, cô đang ngáp cũng bị dọa đến không ngáp nữa, vô thức giải thích nói: "Em không nhận nha, em không thích hoa hồng. Hơn nữa em nghe nói không thể tùy tiện nhận hoa hồng được!"
Giọng điệu của cô rất chân thành, giống như đang giải thích rõ ràng với người yêu đang ghen vậy.
Nhưng có lẽ chính cô cũng không phát hiện ra.
Suy nghĩ nóng nảy cả đêm của Ngụy Tỷ cuối cùng cũng yên lại.
Nhìn thấy người đàn ông khác tặng hoa cho cô, thứ âm u trong đáy lòng vẫn ngo ngoe muốn động. Tiểu nhân xấu xí xúi giục bên tai, nhìn đi, nhìn thấy nhiều người ham muốn cô ấy như thế, để cô ấy ở bên ngoài là đúng sao?
Anh vẫn không ổn hẳn.
Nhưng mà cô bắt đầu hiểu anh.
Trong đáy mắt của Ngụy Tỷ hiện lên vẻ vui vẻ, cười cười: "Không thích hoa hồng vậy thích gì?"
Bây giờ Lăng Chân có thể phân biệt được tâm trạng trong tiếng cười của anh, biết lúc này Ngụy Tỷ đang cười thật, cô mới khẽ thở ra. Sau đó cô cong môi: "Em thích gì anh biết mà."
Vậy mà cô lại biết trêu chọc anh.
Ngụy Tỷ không nhăn mi tâm nữa, ngồi dựa vào ghế, ngẩng cổ lên tạo thành đường cong gợi cảm: "... Là cái gì?"
Lăng Chân cười, giọng nói dịu dàng: "Em thích cây em đưa anh đó."
... Cây phú quý xanh biếc kia.
Cô cười tủm tỉm: "Anh có chăm sóc tốt cho nó không đó?"
Ngụy Tỷ co đầu ngón tay lại, mở miệng: "Có chứ."
Lăng Chân rất hài lòng, chân nhỏ mang dép khẽ đυ.ng vào nhau.
Sau đó bên tai vang lên tiếng Ngụy Tỷ: "Đã thích nó thì mau về sớm tự mình tưởi nước cho nó đi."
Mũi chân Lăng Chân dừng lại, trong lòng mềm mại.
Cô biết Ngụy Tỷ đang chờ cô về nhà.
"Về nhà", ý nghĩa của từ này là người này giao cho cô. Cô chạy một vòng lớn, đủ tự do rồi, quay đầu phát hiện có một người vẫn chờ cô.
Lăng Chân nắm tua rua trên giường, một lát sau cô mới khẽ nói: "Ừm, cũng nhanh thôi."
Sau hơn một tuần, vũ đoàn Phương Đông thuận lợi kết thúc nơi lưu diễn sau cùng, chở đầy thành quả biểu diễn, thắng trận quay về.
Chuyến đi này một tháng, lúc máy bay vừa bay về hạ cánh, các cô gái trên máy bay đều rất hưng phấn.
Lăng Chân cũng có vẻ hưng phấn khó hiểu.
Cầm hành lý xong thì vũ đoàn giải tán tại chỗ. Có thể chọn ngồi xe bus của vũ đoàn trở về, nhưng cũng có vài người được người thân, người yêu đến đón, tất cả mọi người tự sắp xếp.
Ôn Tử Sơ có việc đi trước, dường như trước khi đi có lời gì muốn nói với Lăng Chân.
Lăng Chân cầm hành lý của mình, chờ anh ta mở miệng.
Ôn Tử Sơ suy nghĩ: "Em còn nhớ lúc trước chúng ta nói chuyến lưu diễn này có mục đích khác không?"
Trong phút chốc Lăng Chân không phản ứng kịp: "Sao ạ?"
Vừa đúng lúc mấy cô gái kéo hành lý tới chào tạm biệt Ôn Tử Sơ: "Thầy Ôn đi thong thả!"
Lời Ôn Tử Sơ muốn nói bị cắt ngang, sau khi chào hỏi với bọn họ thì bất đắc dĩ nói với Lăng Chân: "Được rồi, không có chuyện gì, đi về nghỉ ngơi trước đi."
Chuyện này cũng không vội.
Lăng Chân cũng không hỏi nhiều, gật gật đầu: "Vâng ạ."
Lúc qua hải quan đúng lúc đυ.ng phải trạm tỷ đang ngồi xổm ở sân bay, nhưng mà lần này Lăng Chân có kinh nghiệm, cô không bối rối lại đi cùng một nhóm các cô gái trong vũ đoàn. Từ đầu đến cuối, trạm tỷ cũng không thể nào tới gần, cuối cùng đành phải xem như thôi.
Xe bus mà vũ đoàn đặt đậu ở ngoài sân bay, sau khi các cô gái đi ra thì phần lớn vẫn lên xe bus.
Lăng Chân và Cố Tiểu Mộng đứng chung một chỗ, theo dòng người đi về phía xe bus. Có người nhìn thấy thế thì trong lòng mừng thầm.
Đại minh tinh về nhà không có xe đặc biệt đưa đón? Còn phải đi cùng xe bus với bọn họ?
Lăng Chân không có cảm thấy xe bus có gì không tốt, có thể ngừng ở ngoài cư xá nhà cô, thuận tiện biết bao.
Nhưng luôn có người cười mỉa, giả vờ nói với Lăng Chân: "Những minh tinh như cô bình thường đâu ngồi xe bus hả? Có muốn chúng tôi dành cho cô ghế đầu, sợ cô say xe."
Các cô gái xung quanh lập tức hùa theo: "Đúng đó đúng đó, chúng tôi cũng không thành vấn đề!"
Lăng Chân còn chưa kịp nói gì thì bỗng nhiên Cố Tiểu Mộng giật giật tay áo cô.
"Chị Chân Chân, chị nhìn phía sau đi!"
Lăng Chân quay đầu, mọi người cũng quay đầu lại.
Chỉ thấy trong chiếc xe sang trọng dừng lại sau xe bus có một vị sếp lớn mà bọn họ đã gặp, một tay anh chống lên cửa sổ xe nhìn về phía người nào đó.
Bây giờ trong nhân gian đang là tháng tư, anh mặc một bộ quần áo mỏng màu đen, ống tay áo xắn lên, cánh tay phác hoạ ra đường cong đẹp mắt.
Anh tuấn, lạnh lùng lại kiêu ngạo.
Ngay lúc Lăng Chân quay đầu nhìn về phía ánh, đôi mắt anh sâu thẳm, đôi môi khẽ cong lên.
... Nụ cười của đóa hoa cao quý có lực sát thương bằng với đạn hạt nhân.
Ánh mắt của Lăng Chân sáng lên, nói một tiếng với Cố Tiểu Mộng sau đó chạy chậm về phía Ngụy Tỷ.
Người muốn nhường ghế hàng đầu cho Lăng Chân: "..."
Những người khác: "..."
Cố Tiểu Mộng vỗ vỗ bả vai người kia, nghiêm túc đề nghị: "Cô nên ngồi hàng đầu thì hơn?"
"Ăn nhiều cẩu lương cũng dễ say xe đó."
Tác giả có lời muốn nói: Lúc này trở về là nghiêm túc! Chính thức! Vợ chồng ở chung!