Ngăn Cản Chồng Cũ Vai Phản Diện Hắc Hóa

Chương 49: Anh tới

Sáng sớm hôm sau, chuông cửa vang lên.

Lăng Chân nhìn từ mắt mèo ra ngoài, kéo cửa ra.

Cố Duy đứng ở cổng, cười đưa túi trái cây lên: "Hello."

Mặc dù Lăng Chân cảm thấy hơi phiền nhưng trong lòng thầm thở ra, thì ra tối qua anh ta đưa hộp dâu tới.

... Dọa đến mức bây giờ cô còn không dám mở cửa.

Lăng Chân lên tiếng chào, nhưng cũng không có ý cho anh ta vào nhà, nên hỏi anh ta: "Sao anh biết tôi ở đây?"

Cố Duy nở nụ cười đẹp trai: "Cư dân tòa nhà này chỉ có nhà này làm homestay, nhìn một chút đã biết."

Lăng Chân không biết nói gì cho phải, có hơi phiền não mà nhìn anh ta: "Quay phim vất vả, anh giữ hoa quả tự mình ăn đi."

"Tôi có trợ lý, đây là mua cho cô đó." Cố Duy cúi đầu nhìn cô. "Chỉ một mình cô ở đây, gần đây chỉ có một mình tôi là người quen, chăm sóc cô một chút cũng không có gì, đừng suy nghĩ nhiều."

Lăng Chân nghĩ, nhưng chúng ta cũng không tính là người quen.

Nhưng trời sinh cô có tính tình lương thiện, không nói được những lời làm người ta tổn thương như thế.

Cô không biết phải nói tiếp thế nào, Cố Duy thấy thế thì nụ cười trong mắt càng trở nên sâu hơn.

Lần đầu tiên anh gặp Lăng Chân là trong bữa tiệc của , cô gặp một chiếc váy đỏ đứng trong góc khuất của sảnh tiệc, không nói gì cũng đã rất hấp dẫn người ta. Sau đó nhìn cô khiêu vũ mới phát hiện ra thì ra cô là tiểu tiên nữ.

Không ai mà không thích tiên nữ, Cố Duy nhìn thấy cô gái hợp ý đương nhiên sẽ rung động. Nhưng sau khi chụp tạo hình , anh Ngụy kia lại ngang nhiên xuất hiện tuyên cáo chủ quyền trước mọi người. Mặc dù Cố Duy còn nghi ngờ mối quan hệ giữa bọn họ, nhưng dù sao cũng không chen chân vào tình cảm của người khác.

Hơn nữa... Cũng không có năng lực cướp người từ ông lớn nhà giàu.

Nhưng bây giờ...

Cô thành thục hơn lúc mới quen một chút nhưng nhìn qua vẫn là một cô gái nhỏ, vẫn là tiểu tiên nữ không rành thế sự không nhiễm bụi trần. Cô lẻ loi một mình xuất hiện ở nơi có anh.

Đây chính là duyên phận.

Cố Duy cười cười: "Trái cây này là tôi mang tới cho cô, cũng đừng để tôi lại mang về chứ."

Lăng Chân không có cách nào, đành phải nhận lấy rồi nói cảm ơn.

Nụ cười trên mặt Cố Duy càng sâu hơn. Thật ra anh cũng có vốn liếng để nổi tiếng, gương mặt trắng nõn tuấn tú, cười lên có cảm giác như mối tình đầu trong trường.

"Ở đây tôi cũng quen, hôm nay vừa đúng lúc tôi không quay phim, tôi dẫn cô đi dạo nhé?"

Lăng Chân càng phiền chán, dứt khoát nói thẳng: "Không cần, tôi thích tự đi một mình hơn."

Cố Duy rất biết cách lùi để tiến lên: "Ừm... Vậy cùng nhau ăn điểm tâm được chứ?"

Lăng Chân bị quấn lấy, sắc mặt thoáng chốc thay đổi, cuối cùng sụp đổ nói: "Cơm nước xong xuôi tôi sẽ tự mình đi chơi?"

Cố Duy bị vẻ đáng yêu của cô chọc đến cười to: "Được được được."

Mấy phút sau, hai người một trước một sau đi ra khỏi khu nhà, hai người đều đeo khẩu trang và đội mũ.

Lăng Chân đi ở phía sau Cố Duy giữ khoảng cách không xa không gần, trong lòng liên tục suy nghĩ phải làm thế nào mới đẩy anh ta ra được. Còn mấy ngày nữa vũ đoàn mới có thể đến, chẳng lẽ phải chạm mặt Cố Duy ở homestay này mãi sao?

Lăng Chân cúi đầu, mím mím môi cảm thấy hơi phiền.

Trán cô bị vành nón rộng che đi, bởi vậy cô không trông thấy ở một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế dài mặc trang phục màu đen ở khuôn viên đại học D phía đối diện.

Sinh viên đi ngang qua thi nhau quay đầu lại nhìn, mấy nữ sinh đỏ mặt xúm lại một chỗ, do dự muốn đi lên xinh cách liên lạc,

Người đàn ông kia đẹp trai qua! Nhưng mà... Nhìn không thân thiện lắm.

Trên người anh ta có vẻ lạnh lùng, im lặng ngồi ở đó khiến cho không khí chung quanh kết đầy vụn băng.

Lăng Chân vất vả ăn xong bữa điểm tâm, Cố Duy theo lời hẹn rời khỏi, cuối cùng cô cũng khẽ thở ra.

Nghe Cố Duy nói hôm nay đoàn làm phim phải quay nhiều cảnh trong khuôn viên đại học D, Lăng Chân suy nghĩ quyết định tránh đi, chờ ngày mai sẽ đến.

Vì thế cô quyết định hôm nay tùy tiện dạo chơi, đi thương xá xung quanh xem thử.

Cô đeo khẩu trang lên lần nữa, đi ra tiệm bán thức ăn sáng thì bỗng nhiên điện thoại "Reng reng" một tiếng.

Cô cầm lên xem là một tin nhắn của người lạ gửi đến.

Nội dung rất đơn giản: [Một mình đừng ở bên ngoài quá muộn.]

Lăng Chân suy nghĩ, chắc là Cố Duy gửi tới rồi?

Dù sao người ta cũng có ý tốt nhắc nhở cô, Lăng Chân rất cảm kích. Cô cúi đầu nhắn một tin nhắn ngắn.

[Cảm ơn nha.]

Sau đó Lăng Chân bỏ điện thoại vào túi áo khoác, cô theo đường lớn đi về phía thương xá.

Cách đó không xa, Ngụy Tỷ cúi đầu nhìn xem.

Chỉ mấy chữ ngắn ngủi nhưng anh vừa đi vừa nhìn vô số lần.

Hồi lâu sau, anh mới cất điện thoại vào đi theo bóng lưng đã đi xa kia, từ từ đi.

Lăng Chân đi vào một cửa hàng thì mới phát hiện đã lâu rồi mình chưa dạo phố.

Cô nhìn đông nhìn tây đi dạo từng tầng, thế mà cũng tiêu hết thời gian cả ngày. Cô ăn cơm tối trong trung tâm thương mại, tìm một nhà hàng món cay Tứ Xuyên, cay đến cô rơi nước mắt.

Ăn xong cô đi mua một ly nước ô mai để làm dịu cảm giác cay kia.

Nhưng trong dạ dày cô vẫn nóng, Lăng Chân cảm thấy không thể cứ trở về như vậy được, vì thế đi mua vé xem phim suất gần nhất để xem phim.

Cô tùy tiện mua vé mà không xem nội dung, chờ khi phim bắt đầu chiếu thì cô mới phát hiện đây là một bộ phim tình cảm.

Diễn viên nam nữ chính đều hơi quen mắt nhưng mà cô cũng không nhận ra. Tình yêu của hai nhân vật chính bắt đầu từ khi quen nhau, trải qua một đường yêu thương ngọt ngào, sau đó biến thành càng ngọt ngào và yêu thương. Cuối cùng nam chính tỏ tình với nữ hai, hai người trải qua chút hiểu lầm trắc trở sau đó ở cùng nhau siêu ngọt.

Kịch bản không có gì đặc biệt nhưng vô cùng ngọt.

Lăng Chân đỏ mặt xem hết thầm nghĩ đây mới là yêu đương của người phàm mà.

... Sao từ khi đến nơi này cô lại trở nên không bình thường như thế?

Cô chưa từng có kinh nghiệm, mà Ngụy Tỷ khiến cô thích, lại khiến cô lỡ mất buổi diễn, anh còn ép hôn cô, còn nhốt cô lại.

... Rõ ràng trong phim, nam chính muốn hôn nữ chính thì đều hỏi đối phương có đồng ý hay không!

Xem hết bộ phim ngọt ngào, Lăng Chân lại cảm thấy hơi sa sút.

Ngụy Tỷ là tên khốn.

Cô uống cạn sạch nước ô mai, sau đó vứt ly đi, mặt chôn trong khăn quàng cổ chậm rãi đi về.

Lúc phim kết thúc đã sắp mười giờ, Lăng Chân quên lời dặn của Cố Duy, chờ khi đến khu cư xá của homestay thì sắc trời đã tối đen.

Cư xá là tiểu khu cũ, cách rất xa mới có một cây đèn đường. Lăng Chân nhìn con đường tối thui thì lúc này mới hơi sợ hãi, vội vàng bước nhanh hơn.

Nhưng dường như cô sợ điều gì sẽ gặp điều đó, cô càng chạy thì càng cảm thấy có người đi theo ở sau lưng.

Ban đầu tiếng bước chân còn không rõ ràng nhưng về sau thì rõ ràng là đi theo cô, còn xen lẫn vài tiếng cười không rõ ý vị, là đàn ông!

Lăng Chân lập tức bắt đầu chạy, phía sau có người đi theo giọng dê xồm: "Cô gái xinh đẹp..."

Lăng Chân bị dọa đến cả người hoảng loạn, nhanh chóng chạy đến ngã rẽ.

Giọng nói của người sau lưng im bặt.

Lăng Chân lại chạy vào tòa nhà, bấu vào cửa, chưa tỉnh hồn mà nhìn ra bên ngoài.

Vừa rồi trên con đường kia không có một ai.

Cô nhìn một hồi bỗng nhiên nghe thấy nơi xa có tiếng đàn ông kêu thảm.

Lăng Chân giật nảy mình, cũng không dám ở lại mà lạch bạch chạy vào thang máy về homestay.

Trong góc tối của cư xá.

Tên lưu manh trên người đầy mùi rượu vất vả lắm mới bắt được một cô gái xinh đẹp đi một mình. Gã ta còn chưa kịp đi ra thì đã bị một người dùng gậy đánh bất tỉnh trên đất. Trong lúc ý thức nửa mê nửa tỉnh, gã cảm thấy được người đánh gã vứt gậy đi, sau đó kéo gã từ đất dậy.

Gã không phải kẻ tốt lành gì nhưng bỗng nhiên lúc này trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi. Đó là người đàn ông rất trắng, mặc áo khoác mà ống tay áo không nhuốm bụi trần, nhìn qua là người thượng lưu.

Nhưng động tác của anh ta... Giống như không hề xem gã là con người.

Người đàn ông đặt gã vào góc khuất như vứt thứ rác rưởi, cụp mắt xuống đạp một phát vào bả vai gã.

Anh cuối người, giọng nói êm dịu mà lạnh lùng: "Mày gọi ai?"

Tên lưu manh nghĩ rằng mình thắp hương gặp phải quỷ, đυ.ng phải người chính nghĩa nên vội vàng mở miệng cầu xin tha thứ: "Xin, xin lỗi, tôi chỉ muốn tâm sự với cô gái xinh đẹp kia!"

Nhưng mà anh ta nói xong thì bỗng nhiên cảm nhận được hơi thở càng thêm âm trầm.

Ngụy Tỷ hơi nghiêng đầu, sau đó ngồi dậy, đôi mắt không hề có chút nhiệt độ nhìn gã.

Một lát sau ở góc khuất của cư xá lại vang lên tiếng kêu thảm đau đớn.

Kéo dài thật lâu.

Mười phút sau, người đàn ông mặc áo khoác đen đi ra từ góc khuất đó, sát khí trên người chưa tan nhưng sắc mặt rất bình tĩnh.

Ngụy Tỷ chỉnh lại cổ áo, ống tay áo hơi lệch, vừa gọi điện thoại vừa đi vào tòa nhà Lăng Chân ở.

Theo cầu thang, từng tầng từng tầng đi đến cửa nhà của cô.

Sau đó anh dựa vào cánh cửa kia, lẳng lặng chờ cảm xúc tàn nhẫn mù mịt trong lòng trầm xuống.

Chuông cửa ở ngay cạnh anh.

Anh bấm một cái thì cô sẽ đi ra.

Nhưng Ngụy Tỷ lại nhịn, cuối cùng chỉ ngẩng cằm lên, thở ra hơi thở nóng rực.

Sau khi Lăng Chân về nhà thì vẫn hơi sợ, cô khóa chặt cửa. Một lát sau, có tiếng xe cứu thương vang lên ở ngoài cư xá, cũng không lâu lắm sau đó ung dung rời đi.

Cô vô cùng buồn ngủ, vì thế ngủ thϊếp đi.

Ngày hôm sau khi đi ra ngoài thì vừa đúng lúc đi qua cửa hàng bán đồ ăn sáng hôm qua, lại gặp phải Cố Duy.

Không biết anh ta vẫn chờ ở đây hay sao, dù sao Lăng Chân cũng bị anh ta bám chặt, không thoát khỏi lời mời nồng nhiệt của anh ta nên đành phải ngồi xuống cùng ăn chén cháo.

Cố Duy rất tích cực tìm chủ đề nói chuyện phiếm: "Ban đêm cô không đi ra ngoài chứ? Tôi nghe nhân viên công tác của đoàn làm phim nói ở cư xá homestay của cô đó, tối qua có người bị đánh."

Lăng Chân hơi kinh ngạc mở to mắt.

Chẳng lẽ tối hôm qua cô gặp người kia không phải là kẻ háo sắc mà là cuồng bạo lực?

Cô lập tức hoảng sợ, cũng không dám ra ngoài một mình vào ban đêm nữa.

Cố Duy nói: "Chuyện này hay xảy ra, nghe nói người kia bị đánh đến không còn hình người, ra tay quá độc ác... Tóm lại ban đêm cô hãy chú ý an toàn, nếu cần đi ra ngoài thì có thể gọi toi."

Lăng Chân bị dọa đến đầu ngón tay lạnh lẽo, cô cúi đầu uống hết bát cháo táo đường đỏ.

Sau khi ăn cơm xong, Lăng Chân luôn cảm thấy hơi bất an nên đứng dậy: "Tối hôm qua tôi chưa ngủ đủ, đi về nghỉ trước nhé."

Cố Duy gọi cô lại: "Lăng Chân!"

"Sao?"

"Buổi tối cùng ăn bữa cơm đi." Cố Duy cười cười, lý do vô cùng chính đáng. "Biên kịch Lưu nghe nói cô ở đây nên muốn gọi cô gặp mặt."

Lăng Chân hơi nhíu mày.

Biên kịch Lưu phụ trách cũng là biên kịch của , đúng là vẫn luôn trông nom cô. Nhưng vấn đề là sao anh ta biết cô ở đây?

Cố Duy sờ mũi, cũng biết chiêu này không cao minh lắm nên cười làm lành: "Chỉ tâm sự không có gì khác đâu."

Lăng Chân thở dài, tiền bối bảo cô ăn cơm cũng không thể từ chối. Cô gật gật đầu: "Mấy giờ?"

Cố Duy cười: "Sáu giờ."

Chờ sau khi bọn họ đi ra, người đàn ông ngồi ở góc khuất của cửa hàng mới trầm mặt khẽ đứng dậy.

Cố Duy rất vui, mặc dù quay phim vất vả nhưng không ngờ có thể gặp Lăng Chân ở đây.

Thật ra anh cố ý nói lộ cho biên kịch Lưu nghe, biên kịch bề bộn nhiều việc, bữa cơm này cũng do anh ta sắp xếp. Nhưng quá trình không quan trọng, kết quả mới quan trọng.

Buổi chiều, Cố Duy quay phim xong thì rời khỏi đoàn làm phim, trở về khách sạn bắt đầu chọn quần áo. Thật kỳ lạ, anh ta cũng không phải chàng trai mới lớn, nhưng trong lòng lại có sự hưng phấn của nhóc con vắt mũi chưa sạch.

Sau khi chọn xong quần áo còn xịt nước hoa nam. Cố Duy vẫn tự tin đối với gương mặt của mình, anh ta đeo khẩu trang và kính râm đi ra khỏi khách sạn, đi đến tòa nhà cư dân của Lăng Chân.

Mới vừa vào cửa, trong thang máy có một người đàn ông cao lớn đi ra chặn đường anh ta lại.

Cảm giác hưng phấn của Cố Duy bị kìm hãm, chậm rãi lấy mắt kính xuống, vẻ mặt hơi phức tạp: "... Ngụy tổng?"

Sắc mặt Ngụy Tỷ lạnh lùng, đôi mắt đen nhánh nhìn anh ta: "Ừm."

Giữa hai người đàn ông không cần đối thoại quá nhiều.

Người này bỏ lại Khánh Tỷ mà xuất hiện ở đây thì đã nói rõ tất cả.

Cố Duy đã hiểu, nhưng anh ta... Không cam tâm.

Anh ta nghĩ là Ngụy Tỷ và Lăng Chân có quan hệ như thế nên mới có thể nói vứt bỏ thì vứt bỏ, bỏ mặc một mình cô chạy đến nơi xa như vậy.

Nhưng bây giờ xem ra hình như không phải.

Anh ta cười khổ: "Ngụy tổng theo đuổi cô ấy sao?"

Đôi mắt Ngụy Tỷ có vẻ tàn nhẫn, không hề che giấu vẻ lạnh lùng: "Biết thì cách xa cô ấy một chút đi."

Cố Duy nói: "Tôi không biết mối quan hệ giữa hai người còn chưa kết thúc, nếu biết thì sẽ không chen chân vào."

Ngụy Tỷ nâng mí mắt, hờ hững nói: "Làm việc cho tốt, tôi không hi vọng nhân vật nam chính tôi đầu tư trong lúc làm việc lại có hai lòng."

Cố Duy: "..."

Cố Duy bị ông lớn đánh một phát, trong phút chốc lại muốn phun máu.

Đuôi mắt của Ngụy Tỷ quét qua nhìn anh ta, sau đó quay người đi lên bậc thang.

Cuối cùng Cố Duy cũng không cam lòng mà kêu lên: "Nhưng anh như thế không phải theo đuổi người ta, tiên nữ đều muốn được thương yêu!"

Ngụy Tỷ dừng lại, nghiêng mặt qua phác họa một đường cong hoàn mỹ.

Giọng nói của anh rất nhẹ nhưng nói ra từng chữ rất nghiêm túc.

"Tôi có thể cho tất cả của tôi."

Cố Duy khẽ giật mình.

Chờ tiếng bước chân của Ngụy Tỷ đi xa, anh ta mới lộ vẻ thất bại, biết mình không thể nào sánh bằng.

Lăng Chân vốn đang sửa soạn thì bỗng nhiên nhận được tin nhắn Wechat của Cố Duy.

[Tạm thời biên kịch Lưu có việc, bữa cơm này của chúng ta bị hủy rồi, thật xin lỗi.]

Lăng Chân bị leo cây, cô cũng không tức giận, dù sao cô cũng không muốn đi lắm. Sau khi cô cúi đầu nhắn tin qua Wechat xong thì ngẩng đầu, nhìn gương mặt mình trang điểm trong gương.

Cô nghĩ mình đừng nên lãng phí, nên đi dạo đại học D vài vòng sau đó về sớm một chút.

Vì thế Lăng Chân mặc áo khoác ngắn có cổ lông, phía dưới mặc quần jeans xinh đẹp, chân mang giày thể thao có khí chất của học sinh, sau đó ra khỏi cửa.

Xuống thang máy, lúc cô đi ra cửa tòa nhà thì mới ý thức được có chỗ nào không đúng.

Cố Duy có Wechat của cô, vậy trước đó người nhắn tin cho cô là ai?

Không biết sao tim Lăng Chân đập nhanh một nhịp.

Sau đó cô đẩy cửa tòa nhà, bỗng nhiên đỉnh đầu tối sầm lại.

Lăng Chân giương mắt.

Người đàn ông đứng trước mặt đã lâu không gặp, chặn lại sắc trời mờ nhạt.

Đôi mắt sâu thẳm của Ngụy Tỷ tỏa sáng, chớp cũng không chớp mà nhìn cô.